KHOÁNG DÃ LANG

19

“Bớt khoe khoang mấy lời buồn nôn Trung Nguyên gì đó lại, A Vân Hách!” Có một đại hán râu quai nón cười sảng khoái, “Mau xem Lặc Đạt săn được cái gì?”

Ta rũ mắt, tùy ý để A Vân Hách ôm ta xuống ngựa.

“Là cừu sao?”

“Haha, ngươi đoán đúng rồi!”

A Vân Hách ra hiệu bảo ta hắn đi một chút, ta nhẹ nhàng gật đầu, hắn liền đi xa.

20

“Điện hạ, vương tử Lặc tộc đã cứu chúng ta sao?” Đoạn Tước đi tới gần nhỏ giọng hỏi, tựa hồ còn có chút phản ứng không kịp.

“Rõ rành rành, đêm nay chúng ta cũng sẽ không c.hết trong lều trại của Lặc tộc.” Ta hơi mệt mỏi, vịn tay nàng.

Giọng nói của nàng thoải mái hơn rất nhiều, “Vương tử Lặc tộc đã nhận ra được bộ mặt của đại công chúa.”

“Đúng vậy...” Ta cười giả tạo một tiếng, “Thật đúng là, nhanh.”

Mấy người ở đằng xa đang nhiệt tình thảo luận trên trời dưới đất, không chú ý tới ta bên này.

“Có điều, quá dễ dàng thay đổi tình cảm” Ta mượn khăn vải che đi nụ cười lạnh, trút hết sự độc ác vào từng chữ, nói: “Gọi là bạch nhãn lang.”

21

Chúng ta cũng không lập tức khởi hành đi thảo nguyên, A Vân Hách chưa từng nói với ta nguyên nhân.

Ta cũng không quá quan tâm, bởi vì hai ngày nay tâm tư của ta phần lớn tập trung vào thư từ qua lại với Tưởng Phú.

Tưởng Phú sau khi liên lạc với ta, đã ngụy tạo thi thể của ta.

Tin tức thập thất công chúa c.hết truyền về hoàng cung, hoàng đế nổi trận lôi đình, mà đại công chúa quả nhiên đã chuẩn bị tốt nước bẩn để tạt, nếu không phải Tưởng Phú âm thầm hòa giải, thập thất công chúa đã sớm trở thành một đãng phụ bỏ trốn bị sát hại.

*Đãng phụ (荡妇): Người đàn bà phóng túng d.âm loạn.

Phe phái của đại công chúa cố tình trấn áp chuyện này, Tưởng Phú cũng góp phần vào việc đó, vừa lúc mượn chuyện này mê hoặc đối phương, khiến cho bọn họ lơi lỏng, hắn liền có thể đi tìm vị nhân chứng tốt hơn kia, thậm chí hình như còn có đồng thêm minh mới – Thất hoàng tử.

Ta bình tĩnh nội tâm đốt cháy phong thư.

C.hết một thập thất công chúa, vẫn còn thập lục công chúa có thể đi hòa thân.

Vô tình nhất là nhà đế vương.

Ta chưa từng có giao tình gì với người trong cùng một cung, nhưng cũng không cho rằng thập lục hòa thân là lá chắn giúp ta tránh thoát một kiếp.

Cực khổ để cho người khác đến gánh, không đáng để vui mừng.

Ta phải vặn ngã được Lận Thần trước khi đoàn xe của thập lục đến thảo nguyên, thì mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.

“Công chúa.”

Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau lưng.

Tay ta run lên, bị ngọn lửa đốt cháy đầu ngón tay.

A Vân Hách bước tới muốn xem, ta mạnh mẽ đứng dậy lui ra sau một bước, “Càn rỡ.”

Hắn nhíu mày, gãi đầu, “Ta xem nàng có đau hay không.”

Phần tóc được tết trên đỉnh đầu của hắn có chút rối.

“Không cần” Ta rũ mắt, lạnh giọng nói, “Ta tự có chừng mực.”

“Công chúa, nàng tức giận sao?” Hắn hiếm khi có chút luống cuống, giọng điệu thận trọng.

“Không dám” Ta cười giả tạo một tiếng, “Ta đã sớm nói qua, bản thân ta chỉ là một công chúa không được sủng ái, ngươi không cần phải như vậy.”

“Giận cái gì?”

Lãng phí lời lẽ, ta không định tiếp tục dây dưa, xoay người rời đi.

A Vân Hách đuổi theo, vừa định kéo ta, bị ta trừng mắt một cái, hắn lại thu tay về, đổi thành đi bên cạnh nhìn sắc mặt ta, “Kẻ nào không có mắt để cho nàng chịu ủy khuất?”

“Ta đã nói gì sai sao?”

“Nàng tức giận tỷ tỷ kia của nàng?”

Ta dừng bước, không kiên nhẫn nói, “Ngươi nói xong chưa?”

“Nữ nhân đó?” A Vân Hách nhíu mày, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn hung ác đặc trưng của người thảo nguyên, “Nàng ta trêu chọc nàng? Ta sẽ g.iết nàng ta.”

Ta chỉ muốn cười lạnh, “Đơn giản dễ dàng quá, mấy ngày trước còn bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nói mấy câu liền trúng mỹ nhân kế, thân rơi đại lao cũng không nỡ cắn người một cái, hiện giờ ngược lại thành muốn g.iết thì g.iết sao?”

A Vân Hách có chút ngẩn người, vòng bạc bên tai hắn khẽ đung đưa, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Ta dời tầm mắt, tiếp tục nói, “Ngoài ra, bớt đem tâm tư của ngươi đặt lên người ta, ngươi muốn g.iết thì g.iết, đừng nói mấy câu vì lời của ta mới vậy, ta không gánh nổi.”

“… Nàng ghen sao?”

“?” Ta cảm thấy hắn bị điên rồi.

A Vân Hách cười rộ lên, lại lộ ra răng nanh nhỏ, “Nàng ta kém xa nàng.”

Quả thật là bị điên.

Ta phải tránh xa hắn một chút.

“Công chúa! Những gì ta nói là thật!” Hắn vẫn còn hét lên ở phía sau.

Ta tăng tốc độ.

Hắn lại đuổi theo, “Công chúa, người ta thích là nàng, chỉ có nàng mới là tiểu tân nương mà ta đã ước nguyện với Thiên Thần.”

“… Lỗ mãng! Càn rỡ!” Ta tức giận, vung tay áo bỏ chạy.

Quá lỗ mãng rồi!

Không có quy củ!

Càn rỡ! Càn rỡ!

22

Thân thể ta không tốt, ngày thường trúng gió đều phải nằm ba ngày, nhưng có lẽ Lận Thần thật sự đổ công sức vào trong thuốc bổ, bôn ba như thế, thẳng đến hôm nay ta mới bắt đầu sốt cao.

“Điện hạ” Đoạn Tước không ngừng lau người cho ta, đổi một chiếc khăn lạnh, “Vẫn nên mời đại phu đến đi.”

Ta miễn cưỡng lắc đầu, cố nén cổ họng đau đớn nói, “Ta tự có chừng mực, đi đun nước nóng lần nữa đi, đêm nay đổ mồ hôi là tốt rồi.”

Ba ngày trước, A Vân Hách dẫn người đi ra ngoài, ta suy đoán là chuyện của thảo nguyên bên kia.

Điểm dừng chân tạm thời này chỉ để lại một ít người, đề phòng bất trắc, ta và bọn họ cũng không thân cận, hơn nữa bởi vì vấn đề ngôn ngữ, giao tiếp giữa chúng ta cũng không được thuận lợi lắm.

Không cần phải hưng sư động chúng, bệnh lâu ngày thì thành đại phu, ta hiểu rõ thân thể của mình, không c.hết được.

Đoạn Tước trầm mặc một lát, nhưng vẫn đồng ý.

Trong lúc mê man nóng lạnh xen kẽ, cả người ta đều là mồ hôi, cuộn mình trong chăn, nóng đến mức không ngủ được, lại thật sự rất mệt mỏi, mấy sợi tóc ướt sũng dính trên má, hơi ngứa nhưng ta lại lười gạt đi.

Không biết Đoạn Tước cho ta uống cái gì, chắc là nước nóng, một lát sau khi ta mơ mơ màng màng uống xong, mồ hôi chảy ròng ròng.

Ngẫu nhiên xoay người ta liền cảm giác có gió lạnh từ khe hở len vào, lạnh đến mức ta tỉnh một hồi, sau đó lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lặp đi lặp lại như vậy hồi lâu, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, gian nan mở mí mắt ra, hẳn là đã đêm khuya, tối đen như mực, không có ánh sáng.

Ta nóng đến mức không thể chịu đựng được, vươn một cánh tay ra, cảm giác mồ hôi khô lại, dễ chịu hơn rất nhiều.

Ta đang muốn đạp chăn thêm một lần nữa, bỗng nhiên bị ai đó đè chân lại.

Ta giật mình, ngước mắt lên để nhìn kỹ hơn, trong đêm tối miễn cưỡng nhận ra một bóng người.

“Ngươi...” Cổ họng ta khô khốc, chưa kịp nói xong đã ho khan.

Thân ảnh màu đen quỳ một chân, trầm mặc cho ta uống một ngụm nước.

Ta nhận ra người này.

“A Vân Hách.”

“Ừm.” A Vân Hách buồn bực đáp.

Một lúc lâu sau không nói nên lời.

“Sao ngươi quay trở lại?” Ta ỉu xìu hỏi.

A Vân Hách dứt khoát ngồi xuống đất, bả vai hắn tựa vào bên giường, thành một tư thế thủ vệ nào đó. Hắn vừa phủ chăn cho ta vừa thấp giọng hỏi, “Vì sao không nói cho ta biết?”

“Cái gì?” Sinh bệnh khiến cho đầu óc chậm chạp, ta nhất thời không kịp phản ứng.

“Nàng khó chịu.” A Vân Hách nghiêng người bên giường nhìn ta, đầu hắn kề gần ta hơn, giống như dỗ dành, “Vì sao không nói cho ta biết?”

Ta nhất thời không biết trả lời như thế nào, dường như nói câu gì cũng có vẻ giả tạo.

“Muốn ta thời thời khắc khắc khóa công chúa ở bên người mới ngoan sao?” Ngón tay của sói con quấn lấy một sợi tóc của ta, giọng điệu hắn nghiêm túc, không giống như nói đùa.

“Nói cho ngươi biết thì như thế nào?” Ta tâm phiền ý loạn, trả lời lung tung, “Với cả ta tự có chừng mực, cũng không phải bệnh gì nặng.”

Hắn không nói gì, buông tóc ta ra, ngược lại móc ngón tay hắn lên ngón tay ta đang lộ ra bên ngoài, ta tránh né không kịp, bị hắn mở lòng bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau.

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, cho dù mình không được sủng ái, nửa đời trước cũng chưa từng gặp qua người nào phóng đ@ng đến như vậy.

“Càn rỡ!” Ta gần như không có khí lực, giãy không ra, mạnh miệng mắng một tiếng, “Sao ngươi lại lỗ mãng đến như vậy! Sói con trên thảo nguyên không biết xấu hổ!”

“Không biết xấu hổ?” Thanh âm của sói con trầm thấp tối tăm, tựa hồ đã tức giận rồi, lặp lại lời nói của ta, “Lỗ mãng?”

Ta không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy nguy hiểm, liền cắn môi không nói lời nào.

“Công chúa.”

Giọng nói của hắn càng trầm thấp hơn, nghe không ra hỉ nộ, hắn cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay của ta, ta sợ hãi vươn tay còn lại ra, lần thứ hai giãy giụa, lại bị hắn dễ dàng kiềm chế.

“Sói con còn có thể lỗ mãng hơn.”

Một giây sau, sói con nghiêng người cúi xuống, hắn dùng một tay kéo hai cổ tay ta rồi đè lên trên, một tay giữ cằm ta, sau đó môi hắn liền ấn xuống.

Cơn thịnh nộ và h@m muốn chiếm hữu không thể giải thích được trằn trọc giữa môi lưỡi, nhấn chìm trong mảnh thanh âm nát không thành câu của ta.

A Vân Hách không để ý vết thương trên môi mình bị ta cắn đến chảy máu, ngược lại ngón tay cái của hắn lại đặt ở bên môi ta, nhíu mày nói, “Đừng cắn.”

Ta nghiêng đầu né tránh tay hắn.

“Công chúa” Hơi thở của hắn không ổn định, phỏng chừng là đã nhịn rất lâu, hắn cố nén tính khí của mình, cắn răng lấy lòng, “Ta nhớ nàng, ta không muốn nàng khó chịu, ta không nhìn được.”

Ta không nói gì.

Hắn liền vùi đầu vào cổ ta, thấp giọng nhận thua nói, “Sai rồi... Ta sai rồi... Công chúa...”

“…”

“Lần sau ta sẽ hỏi rồi mới hôn, có được không?”

“Không có lần sau!” Ta khẽ mắng, “Đăng đồ tử! Sói con!”

Thiếu niên đáng đ.ánh đòn tiếp tục nói, “Ta biết sai rồi, công chúa, nàng cắn ta lại lần nữa đi?”

Ta cơ hồ không cần suy nghĩ, cắn vào vai hắn.

Hắn khẽ hừ một tiếng, âm cuối gợi cảm, cười đến càn rỡ.

“Hóa ra cừu con ở Trung Nguyên cũng biết cắn người.”

23

Ngày hôm sau khỏe hơn rất nhiều, ta tỉnh hoàn toàn vào buổi trưa.

“Còn ngủ nữa không?”

Bên giường, A Vân Hách đặt cằm tựa vào cánh tay lười biếng hỏi, tay kia của hắn ôm lấy ta, ái muội quyến luyến. Giữa làn da màu lúa mì, những vết sẹo và vết chai mỏng, xương ngón tay trắng bệch mảnh mai của ta đặc biệt mang đến cảm giác c.hết chóc.

Ta không nói gì, chỉ thu hồi tầm mắt và bàn tay của ta.

“Đừng tức giận nữa.” A Vân Hách sáp lại gần, ngón tay hắn lại quấn lấy tóc ta, mơ hồ nói, “Hôm nay chỉ cần uống thêm một bát thuốc nữa là được, công chúa.”

“Chuyện của ngươi, đã làm xong hết rồi?” Ta khàn giọng mở miệng.

A Vân Hách do dự một chút, vẫn thẳng thắn đáp, “Để cho thuộc hạ xử lý, ngày mai ta sẽ đi.”

“Hôm nay đi đi.”

“Công chúa, ta tự có chừng mực.” Hắn ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Ta nhớ nàng.”

Ta ghét kiểu nói năng tùy tiện quá thẳng thắn của người thảo nguyên, và... sự chân thành khiến người ta không dám đối mặt.

“Nhưng ta muốn trở thành hoàng hậu hơn.” Ta nhẹ nhàng nói, “Nếu đồng minh của ta vẫn giống như bây giờ, không hành sự đúng cách, ta sẽ xem xét lại minh ước giữa chúng ta.”

“Là hôn ước, công chúa” A Vân Hách hơi rũ mí mắt, buông tóc ta ra, ngược lại lấy ra một phong thư thật dày từ trong ngực, đổi chủ đề nói, “Tướng quân gửi thư cho nàng.”

Ta ngừng lại một lúc, nhận lấy và mở ra.

Trong thư là tin tốt, Tưởng Phú đã tìm được nhân chứng, kế hoạch tiến hành ổn định.

Ta mở trang thứ hai, Tưởng Phú hỏi ta bệnh tình bây giờ như thế nào, có phải ban đêm quên đóng cửa sổ hay không, phía dưới đính kèm chi tiết mấy đơn thuốc ta thường uống, cũng dặn dò ta kiêng kỵ những gì trong lúc bệnh.

Bệnh lâu ngày thành đại phu, ta sinh bệnh lâu ngày, Tưởng Phú cũng trở thành một đại phu.

Cuối cùng, là một lượng nhỏ hoa dại ở Trung Nguyên, màu vàng nhạt, bởi vì bôn ba đường dài, những bông hoa đã khô héo ít nhiều.

Ta nắm trong lòng bàn tay, cảm thấy cay mắt.

Lúc mẫu phi còn sống, mỗi lần người ngồi một mình nhìn lên tường cao, trong lòng cũng từng nhất thời có chút mong mỏi, ngoài cung đang có người đợi người.

Thần nữ u tư bất kí nguyệt, hà đăng phó thác hữu tình nhân.

“Đêm nay...” A Vân Hách mở miệng, thanh âm trầm thấp, nói Hán ngữ cũng đã trơn tru hơn rất nhiều, “Mọi người cùng nhau uống rượu, để ngày mai tráng hành.”

*Tráng hành (壮行): Một phương thức để cầu chúc, đưa tiễn những người sắp đi xa thực hiện những công việc quan trọng (và liều lĩnh rủi ro nhất định), đồng thời còn mang ý nghĩa tạm biệt bạn bè, thân hữu.

Ta cất phong thư, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, không tự chủ được mà chờ những lời tiếp theo.

“Công chúa, nàng có đến không?”

“Các ngươi uống rượu tráng hành, ta đi, chỉ sợ sẽ làm các ngươi mất hứng.” Ta lạnh lùng nói.

“Công chúa không cần phải uống rượu” Giọng nói của A Vân Hách nhẹ hơn, “Nàng chỉ cần ở bên cạnh ta là được.”

Ánh mắt của ta rơi vào ánh mắt của hắn.

Sạch sẽ, trong suốt, kiên định phải có được.

“Mấy người Lặc Đạt bọn họ đã thành hôn trong năm nay.” Đôi mắt của hắn sáng ngời, biểu lộ sự chân thành đặc biệt của sói nhỏ, “Bọn họ có gia thư, lễ vật, y phục mà tân nương đích thân may.”

Ánh mắt của hắn nóng bỏng, đốt đến mức tim ta đập loạn xạ.

“Công chúa, tân nương của ta đang ở đây, ta muốn nàng cũng tiễn ta.”

Âm thanh cuối kéo dài, xen lẫn ủy khuất, giống như một hài tử khao khát được yêu thương.

“… Biết rồi.”

Hắn đạt được mong muốn liền cười rộ lên, sự pha trộn giữa tính khí thiếu niên và trái tim ngay thẳng, làm cho người ta không có cách nào tức giận.

Ta lại thua sói nhỏ rồi.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi