KHOÁNG DÃ NHƯ PHONG



Buổi họp phụ huynh được quyết định sẽ tiến hành vào tiết cuối của chiều thứ ba.

Đếm ngược thời gian đến giờ tan học, trong lớp không khỏi trở nên ồn ào, có người vui mà cũng có người buồn.

Hứa Kiều bình tĩnh đứng ở ngoài hành lang, chống hai tay lên lan can, ánh mắt dõi theo từng chiếc lá rơi xuống đất, làm thế nào cũng không thể tìm thấy nơi mình thuộc về.
"A Khoáng, nhanh lên nào!" Tiếng hét của Lữ Triết đưa cô về lại thực tại.

Hứa Kiều không chút suy nghĩ, vội vàng cúi đầu tìm kiếm dưới sân.
Trần Khoáng đang đi về hướng sân thể dục, nghe thấy thì trả lời "Biết rồi", nhưng bước chân vẫn thong thả không chút vội vàng.
Thời tiết ngày càng càng lạnh, các bạn học hầu hết đều thay đồng phục mùa đông hoặc mặc đồng phục mùa thu rồi khoác thêm áo bên ngoài, nhưng dường như Trần Khoáng không hề cảm thấy lạnh, ăn mặc muốn đơn giản có bấy nhiêu đơn giản.
Hứa Kiều vẫn luôn nhìn theo cho đến khi bóng dáng cậu biến mất ở chỗ ngoặt, vẫn chưa biết rằng bên cạnh từ lúc nào đã xuất hiện thêm người khác.
" Nhìn gì mà mê mẩn vậy." Ngô Phán Phán khoác vai cô, biết rõ mà vẫn cố hỏi.


"Không có gì đâu." Hứa Kiều ra vẻ bình tĩnh trả lời.

Ngô Phán Phán "Ồ" lên đầy ẩn ý, âm cuối hơi cao.
Một lúc lâu sau, cô ấy rút tay đặt trên vai Hứa Kiều về, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, cậu thích Trần Khoáng đúng không?"
Cô ấy hỏi quá đột ngột, Hứa Kiều không kịp che giấu, nên đáp án hiện rõ ràng lên mặt cô.
Ngô Phán Phán hiểu ý, cười nhẹ rồi an ủi cô: "Đừng căng thẳng như vậy, tớ không nói cho người khác đâu."
"Với lại chuyện này có gì đâu, ai mà chẳng có người mình thích."
Dứt lời, cô ấy vươn tay chỉ về phía khu dạy học của khối 12: "Đó, người tớ thích đang ở đó."
Hơn hai tháng kể từ khi quen nhau, đây là lần đầu tiên hai cô gái chủ động nói về đề tài này.

Giống với Hứa Kiều, người Ngô Phán Phán thích thầm cũng không biết cô ấy thích mình đến nhường nào, thậm chí có thể còn không biết đến sự tồn tại của cô ấy.
"Sau này hãy nói sau nhé." Ngô Phán Phán nở nụ cười.

"Hiện tại vẫn chưa đến lúc."
Hứa Kiều không biết phải nói gì.

Có lẽ vì yêu thầm quá lâu, theo thói quen chôn sâu tình cảm này trong lòng, không biết chia sẻ cùng ai, chỉ biết mọi vui buồn, chua xót đều âm thầm một mình nhận lấy.
So với bản thân, cảm xúc của Ngô Phán Phán đối với người khác rõ ràng là bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy đưa tay véo mặt Hứa Kiều, nói rất nhiều lời động viên cô.

Như là xứng đôi vừa lứa, nghe những câu như thế khiến Hứa Kiều xấu hổ vô cùng, nhưng lại không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Một lúc sau, dưới lầu bắt đầu xuất hiện bóng dáng của phụ huynh.
Ngô Phán Phán muốn gặp mẹ cô ấy, nói tạm biệt liền rời đi.

Hành lang vốn không quá rộng lúc này ngày càng trở nên chật chội, nghĩ bây giờ đi xuống cũng không tiện lắm, Hứa Kiều xoay người đi xuống lầu, buồn chán đi loanh quanh trong sân trường.
Không biết thế nào, lại đến trước cửa nhà thi đấu.
Hứa Kiều sững sờ đứng tại chỗ một lúc, lo lắng nếu cứ đi vào như vậy sẽ quá khoa trương, cuối vẫn từ bỏ ý định ban đầu.

Bên trái nhà thi đấu là bảng thông báo, thời điểm này hầu như không có người ở đây.
Hứa Kiều vốn định đi xem lại thành tích, nhưng vừa định nhấc chân lên đã bị một tiếng quát lớn cắt ngang.
Phía sau bảng thông báo là hai người có vóc dáng tương đương nhau, nhìn kỹ thì một trong số họ là Tống Trạch Việt.
Người đang lớn tiếng quát mắng gương mặt khá giống với cậu ta, khoảng hai mấy tuổi, quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn không thể che giấu được sự hung hãn.
Còn Tống Trạch Việt cứ đứng đó im lặng cho anh ta mắng, vẻ mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Ở lại lâu hơn thì lại giống như đang nghe lén chuyện riêng tư của người khác, Hứa Kiều quay mặt đi, rồi vội vàng đi về hướng ngược lại.
Ai ngờ chân lại va phải lon nước ngọt trên đường, tiếng "Loảng xoảng", hai người đó cũng theo hướng phát ra tiếng động nhìn về phía này.

Hứa Kiều che mặt bỏ chạy, trước khi rời đi, dường như cô còn nghe thấy một tiếng cãi vã dữ dội, còn thêm âm thanh của một cái tát.
Nhớ lại tính cách hoàn toàn khác nhau của Tống Trạch Việt ở trong và ngoài trường, cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Hứa Kiều đi siêu thị mua một hộp sữa nóng, ngẩn người ngồi ở băng ghế trước cửa uống sữa.
Đến khi gần đến giờ tan học, đoán cuộc họp phụ huynh đã gần kết thúc, cô mới đứng dậy đi về trường.

Trên đường còn gặp Trần Khoáng và Lữ Triết, Lữ Triết đang đi đột nhiên thấy khác nước nên cả hai cùng vào siêu thị mua nước.

Khi đến khu dạy học của khối 11, Trần Khoáng đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú về hướng bên kia.
Vì vậy mà Hứa Kiều cũng chú ý đến.
Dung nhan và dáng người của người phụ nữ ấy được chăm sóc rất tốt, khí chất cao quý, khi nhìn người thì ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt.
"Mẹ." Trần Khoáng nhỏ giọng gọi.
Mặc dù đã cố giả vờ bình tĩnh, Hứa kiều vẫn nhìn thấy chút phiền muộn trong mắt cậu.

Doãn Thư Nghiên gật đầu: "Mẹ đến muộn rồi đúng không? Xin lỗi con, mẹ mới vừa đi xem triển lãm nên đến trễ một chút."
Vẻ mặt Trần Khoáng không đổi nói: "Gần xong rồi, mẹ về đi."
"Vậy à." Doãn Thư Nghiên rũ mắt nhìn thời gian: "Vừa lúc mẹ phải có chuyến bay, trễ nữa là không kịp đâu."
Dứt lời, bà ấy xuay người rời đi, đi được một lúc mới nhớ đến hỏi: "Trần Tư Niên vẫn chưa về Nam Hoài à."
"Chưa." Trần Khoáng chỉ trả lời lại một từ, sau đó thì không nói gì nữa.

Suốt tiết tự học buổi tuổi Trần Khoáng đặt biệt yên lặng, cho dù Lữ Triết ngồi bênh cạnh kể chuyện cười liên tục, cậu cũng không trả lời lại vài câu như thường lệ, mà chỉ im lặng vùi đầu vào làm đề.
Tan học, Ngô Phán Phán khoác tay qua cổ Hứa Kiểu, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô những chuyện không thực tế, vừa nói vừa cười.
Hứa Kiều nửa lời cũng không nghe, liếc nhìn bóng dáng bóng dáng có chút cô đơn cách đó không xa, tâm trạng cũng theo đó trầm xuống.
Sau khi tạm biệt Ngô Phán Phán, xung quanh cũng im lặng trở lại, Trần Khoáng trước sau như một đi phía sau cô.
Vì quá mức để ý, nên khi phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hứa Kiều gần như là xoay người lại trước Trần Khoáng.
Một cậu thiếu niên trạc tuổi bọn họ xông tới, ôm lấy cổ Trần Khoáng hét lớn: "Ăn Cướp!"
"Buông ra." Trần Khoáng không kiên nhẫn, đẩy cậu ta qua một bên.

Lúc này Hứa Kiều mới nhìn rõ diện mạo cậu ta.
Khác hẳn với mái tóc ngắn gọn gàng mà các nam sinh cùng tuổi hay để, cậu ta cắt Wolf cut, tết tóc nửa đầu.
"Trần Khoáng, cậu là đồ không tim không phổi, đi một hơi liền hai tháng rồi mà không có lấy một tin nhắn, ông già nhà tôi ngày nào cũng nhắc tới cậu." Thẩm Gia Linh không khỏi than thở.
Sau khi biết được bọn họ quen biết nhau từ trước, trái tim đang treo lơ lửng của Hứa Kiều mới lặng lẽ buông xuống.
Trần Khoáng im lặng một lúc mới hỏi: "Thầy vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ phúc của cậu nên rất khỏe." Thẩm Gia Linh nói: "Chỉ là ông già ở nhà lâu ngày nên buồn quá, nên hai ngày trước lại đi ra ngoài rồi."
"Cậu trốn học tới à?" Trần Khoáng lại hỏi.
Thẩm Giai Linh xua tay: "Như cơm bữa á mà, sớm đã thành thói quen rồi."
Trần Khoáng nghe xong không nói chuyện với cậu ta nữa, quay mặt về phía Hứa Kiều nói: "Đi thôi."
Lúc này Thẩm Gia Linh mới để ý bên cạnh cậu còn có người.

Dừng tầm mắt lại đánh giá cậu, sau đó mới chuyển đến Hứa Kiều, vẻ mặt hóng chuyện, quay sang hỏi Trần Khoáng: "A Khoáng, bạn gái cậu à?"
03/11/2022 - 1553 từ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi