Nhìn người nọ đã đi được một đoạn xa, Tống Trạch Việt mới quay người lại, hỏi Hứa Kiều: “Cậu không sao chứ?”
Hứa Kiều lắc đầu.
Cho dù biết rõ tình hình hiện tại, cô vẫn không biết nên phản ứng như thế nào.
Cảm ơn cậu ta? Nhưng người vừa rồi là bạn của cậu ta.
Hay quay người bỏ đi? Dù sao cậu ta đã giúp cô.
Hiểu được nỗi băn khoăn của cô, Tống Trạch Việt vô thức vuốt mấy sợi tóc bị rối trước trán: “Chỉ vô tình đi ngang qua thôi, tôi còn có việc, đi trước đây...”
“Kiều Kiều.” Cách đó không xa một giọng nói già nua vang lên.
Tống Trạch Việt nuốt lời còn chưa nói xuống, nhìn theo Hứa Kiều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Biên Trân cầm giỏ rau đến gần, thoạt nhìn khuôn mặt xa lạ kia, bà hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Kiều Kiều, bạn học của con à?”
Hứa Kiều thành thật trả lời, sau đó hỏi: "Bà ngoại, sao bà lại ra đây mua đồ ăn?”
“Không phải hôm nay con được nghỉ sao, bà nghĩ tối nay làm thêm mấy món con thích, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Dưỡng thương được một thời gian, chân Biên Trân đã tốt lên nhiều, cơ bản có thể đi lại được.
"Cậu nhóc, lát nữa con có bận gì không? Nếu không thì ở lại ăn cơm đi." Biên Trân nhìn Tống Trạch Việt.
Nhớ lại mấy lần trước bọn Trần Khoáng từ chối, hơn nữa vừa nãy cậu ta cũng nói mình có việc, Hứa Kiều đoán Tống Trạch Việt sẽ từ chối.
Ai ngờ, người này không chút do dự trả lời: "Được ạ."
Hứa Kiều khó hiểu lẩm bẩm: “Không phải nói có việc sao?”
"Tôi nhớ nhầm." Tống Trạch Việt trả lời cùng âm lượng.
Biên Trân vui vẻ ra mặt, đi đầu về nhà.
Hứa Kiều âm thầm thở dài, chuyện đã quyết, cô cũng không thể chạy đến trước mặt Biên Trân nói mấy câu kiểu như “Con không thân với cậu ta, ăn cơm chung rất xấu hổ.”, đành cam chịu đi theo.
Ngược lại, Tống Trạch Việt có vẻ rất tự nhiên, không chỉ tranh cầm giỏ rau thậm chí còn ngoan ngoãn gọi “Bà ngoại.”
Bữa ăn khá hài hòa, phần lớn thời gian là Biên Trân và Tống Trạch Việt trò chuyện, thỉnh thoảng nhắc đến Hứa Kiều cô mới trả lời lại vài câu.
Ăn xong, Hứa Kiều xung phong rửa chén, tâm trạng nhẹ nhõm chạy vào bếp.
Chưa kịp vui mừng được hai giây, Tống Trạch Việt cũng đi theo.
Cậu ta đứng cạnh Hứa Kiều muốn giúp đỡ, định nhận lấy chén đĩa cô đã rửa sạch, nhưng những gì câu ta chờ đợi chỉ là câu “Nhường đường.”
Im lặng một lát, Tống Trạch Việt lấy một cái ghế ngồi sang một bên, chống cằm nói: "Hứa Kiều, tôi rất hâm mộ cậu."
"Tôi không có gì để cậu hâm mộ cả, nếu hâm mộ thì cũng là tôi hâm mộ cậu, cậu có thể đạt điểm cao như vậy rất dễ dàng.” Hứa Kiều vẫn không nhận ra sự buồn rầu trong lời nói của cậu ta.
"Nếu như cậu hiểu tôi, cậu sẽ không nghĩ như vậy." Tống Trạch Việt nói tiếp, "Cậu còn nhớ buổi họp phụ huynh lần đó không, thật ra tôi thấy cậu rồi.”
Nhờ cậu ta nhắc đến, trong đầu Hứa Kiều vô thức hiện lại cảnh tượng lúc đó.
"Người đó là anh trai tôi, từ nhỏ đến lớn đều là anh ấy quản lý tôi.
Cậu có biết vì sao anh ấy lại đánh tôi không? Chỉ vì tôi đứng thứ hai, không giữ được vị trí thứ nhất.
Hồi nhỏ anh ấy cũng như thế này, nên nghĩ điều này rất bình thường.”
Hứa Kiều nghe vậy lâm vào trầm tư, không khỏi tò mò hỏi: "Rốt cuộc cậu là người như thế nào?"
Cô thực sự nhìn không thấu.
Tống Trạch Việt cười khẽ hai tiếng, đưa ra câu trả lời thật sự khiến người khác phải câm nín: "Tôi có thể là học sinh giỏi mà cũng có thể là học sinh hư.
Tôi không biết đâu mới là con người thật của mình."
Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu, Hứa Kiều dần nhận ra lý do thực sự khiến mình hâm mộ với cậu ta.
Có điều quan hệ giữa người với người cũng nên có giới hạn, bọn họ chỉ là bạn cùng trường, vậy nên đề tài này chỉ có thể kết thúc tại đây.
Tống Trạch Việt không ở lại lâu, tạm biệt từng người một, chuẩn bị rời đi.
Biên Trân nói Hứa Kiều ra cổng tiễn cậu ta.
Sắc trời đã tối, đường xá cũng yên tĩnh hơn không ít.
Đến đầu phố, Tống Trạch Việt dừng lại, nói với Hứa Kiều: “Tiễn đến đây thôi, cậu về đi.”
Hứa Kiều gật đầu, nói “Tạm biệt” rồi quay người đi về.
Mới đi được vài bước, Tống Trạch Việt lại gọi cô.
"Hứa Kiều."
Hứa Kiều ngơ ngác quay đầu lại.
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay." Tống Trạch Việt mỉm cười nhìn cô.
Đại khái là vì quá trình trưởng thành của cậu ta làm mình cảm động, nên Hứa Kiều cũng không xụ mặt, không nói lời nào như thường lệ, mà cong khóe môi cười đáp lại.
Vì chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn nên hôm nay cô có trang điểm nhẹ, vẫn chưa kịp tẩy trang.
Hạt kim tuyến đính trên mí mắt tỏa sáng dưới ánh đèn đường, khi cô cười, đuôi mắt cong lên thành hình lưỡi liềm, trên má cũng thấp thoáng lộ ra hai lúm đồng tiên.
Nhịp tim Tống Trạch Việt đột nhiên tăng nhanh, sắc mặt ửng hồng.
Cậu ta vội vàng nói tạm biệt rồi biến mất ở cuối đường.
Cảm xúc thật sự rất kỳ diệu, chẳng hạn như chính Hứa Kiều cũng không thể hiểu tại sao mình lại thích Trần Khoáng.
Cũng như cô cũng chẳng biết rằng tình cảm của Tống Trạch Việt với cô đang dần bén rễ.
-
Thời gian dần trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc vào giữa tháng Giêng.
Cuộc điện thoại lần trước của thật sự có hiệu quả, vợ chồng nhà họ Hứa trước giao thừa nửa tháng đã trở về.
Đã lâu không gặp, người nhà với nhau cũng có chút xa cách.
Trong vòng nửa tháng Hứa Kiều đã hoàn thành xong bài tập của kỳ nghỉ đông, đồng thời cũng xem trước nội dung sẽ học trong học kỳ tiếp theo.
Đêm giao thừa, nhà họ Hứa cảm thấy chuẩn bị bữa cơm đoàn viên ở nhà quá tốn thời gian và công sức nên quyết định đặt bàn ở khách sạn, cũng gọi họ hàng thân thiết đến.
Hứa Kiều và bà đến muộn, không tham gia vào việc gọi món, đến rồi mới thấy trên bàn không có gì mình thích ăn.
Cô không quá kén ăn, nhưng lại thích ăn cay.
Để chiều theo phần lớn của mọi người, gọi nhiều đồ ăn thanh đạm một chút cũng không có gì đáng nói.
Nhưng vào ngày lễ đặc biệt như đêm Giao thừa, Hứa Kiều không khỏi có chút thất vọng khi không chọn được món nào hợp khẩu vị của mình trong cả một bàn đầy ắp đồ ăn.
Ngay cả khi chỉ có một món, cô cũng thỏa mãn.
Nhưng thực tế lại hiện rõ trên bàn thức ăn kia, Hứa Kiều không nói gì, lặng lẽ múc một chén cơm giữa tiếng cười nói rôm rả của mọi người.
“Duệ Duệ, ăn đi con, đây không phải đều là món con thích ăn sao?” Kiều Tố Hân nhẹ giọng khuyên bảo Hứa Duệ đang ngồi cạnh cô.
Hứa Hạng Thành cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, ba đặc biệt không gọi món cay mà con không ăn được đấy.”
Nghe vậy, tay gắp đồ ăn của Hứa Kiều khựng lại một chút.
Khi gấp về, chỉ hai ba miếng đã ăn xong phần cơm còn lại.
Biên Trân thấy vậy, kéo tay cô đứng dậy: "Chúng tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
Nói xong, mặc kệ mọi người giữ lại, dẫn Hứa Kiều ra khỏi phòng riêng.
Về đến nhà, câu đối Xuân trên cửa đã thay, không khí Tết tràn ngập khắp nơi.
Biên Trân vào bếp nấu ăn một lúc, lúc đi ra trên tay cầm một chén sứ trắng.
“Rượu cất bánh trôi!” * hai mắt Hứa Kiều sáng lên.
"Ăn cái này lót bụng trước đi, tối bà ngoại làm cho con món hoành thánh sốt dầu đỏ*.”
Hứa Kiều ôm chặt Biên Trân: "Cảm ơn bà ngọai!"
Ăn bữa cơm đoàn viên từ sớm, lúc này chưa đến sáu giờ.
Hứa Kiều rảnh rỗi ngồi lướt điện thoại, đột nhiên nhận được một tràng tin nhắn từ Ngô Phán Phán.
Ngô Phán Phán vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông đã đến nơi khác, thời gian này hai người chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.
Hứa Kiều nhìn chằm chằm một tin nhắn gây bất ngờ nhất trong số đó.
Ngô Phán Phán: [ Tin khẩn! Lữ Triết thất tình rồi! ]
Tổng hợp nội dung các tin nhắn lại với nhau, đại khái là thế này: Lữ Triết thất tình, cô gái đó không ở Nam Hoài, nên chỉ có thể nhờ Hứa Kiều và Trần Khoáng khai sáng cho cậu ta.
Không chút do dự, Hứa Kiều về phòng mặc áo khoác, xác định địa điểm hẹn với Trần Khoáng rồi ra ngoài.
Tới đó mới thấy cả hai người đều đã đến.
Đây là một nhà hàng nhỏ rất nổi tiếng ở đây, bây giờ không có nhiều khách lắm.
Ở bàn ăn ngoài trời, Trần Khoáng ngồi đối diện Lữ Triết, trên bàn có mấy đĩa rau xào và vài lon bia.
Lữ Triết tay cầm lon bia, tinh thần sa sút mà trước đây Hứa Kiều chưa từng thấy.
Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ một người luôn vui vẻ, tỏa nắng như ánh mặt trời, miệng lúc nào cũng ríu rít không ngừng, vậy mà cũng có lúc thế này.
Hứa Kiều bước đến, ngồi cạnh Trần Khoáng sau khi yêu cầu phục vụ thêm một phần thức ăn và một ly nước trái cây.
Uống được mấy lon bia, Lữ Triết khó khăn lắm mới mở được miệng: “Tôi khó chịu quá.”
“Tại sao cô ấy không chịu đợi tôi chứ, còn một năm rưỡi nữa là tôi vào đại học rồi, chỉ một năm rưỡi nữa thôi.”
Hứa Kiều xích lại gần Trần Khoáng, lấy tay chọc cậu, trên mặt hiện rõ câu “Có chuyện gì vậy?”.
Trần Khoáng lấy điện thoại di động ra hiệu, Hứa Kiều hiểu ý mở Wechat ra.
Bằng cách này, Hứa Kiều biết được, Lữ Triết vẫn luôn thích thầm người chị đã cứu cậu ta một mạng hồi nhỏ, người chị đó hơn cậu ta ba tuổi, sinh viên năm hai.
Lữ Triết quyết tâm học tập thật chăm chỉ để vào cùng trường với cô ấy, sau đó tỏ tình, thế mà hôm nay lại vô tình biết được cô ấy đã có bạn trai.
Chuyện này cũng có nghĩa, tương lai mà cậu ta đã hy vọng rất nhiều hóa ra chỉ ra là giấc mơ.
Tỉnh mộng rồi, hy vọng ấy cũng biết mất.
“Các cậu không hiểu.” Có lẽ Lữ Triết đã say, ánh mắt dần trở nên mơ hồ: “Tim tôi rất đau.”
“Các cậu có người mình thích không?” Cậu ta hỏi.
So với sự bình tĩnh của Trần Khoáng, câu trả lời của Hứa Kiều có vài phần che giấu.
Cũng may Lữ Triết cũng không định hỏi kĩ, nhận được câu trả lời, lại uống thêm mấy hớp: “Đến khi các cậu có rồi, tự nhiên sẽ hiểu tâm trạng của tôi thôi.”
Có lẽ bị cảm xúc của cậu ta ảnh hưởng, nội tâm Hứa Kiều rối rắm, làm bộ muốn lấy thêm bia.
Đang chuẩn bị đi, lại bị Trần Khoáng đưa tay chặn lại.
“Vị thành niên không được uống rượu.” Cậu lười biếng nói.
“Lữ Triết cũng là vị thành niên mà.” Hứa Kiều phản bác.
Trần Khoáng: “Cậu ta thất tình, là ngoại lệ.”
Hứa Kiều chỉ đồ vật trên tay cậu: “Cậu cũng là vị thành niên.”
"Tôi à?" Trần Khoáng khẽ cười, ngón tay gõ thân lon bia: “Còn mấy tháng nữa thôi, cũng không khác lắm.”
Nói không lại cậu, Hứa Kiều đành phải lấy nước trái cây thay rượu kính Lữ Triết: “Cậu xem, hôm nay là giao thừa, ngày mai là qua năm mới rồi.
Nếu không thể tiễn cô ấy đi, vậy chúc cô ấy mãi mãi hạnh phúc nhé.”
Những lời này quả thực rất dễ nghe, nhưng sức thuyết phục yếu ớt đến mức chính Hứa Kiều cũng không tin.
Cô không dám nghĩ đến, nếu Trần Khoáng cũng có người mình thích, cô phải làm sao đây.
Nếu thích một người là trồng bụi gai vào tim, thì từ bỏ người đó chính là nhổ tận gốc bụi gai ấy, chịu đựng nỗi đau đến tê tâm liệt phế.
Mà tất thảy những điều này, ngoài bản thân mình ra, không có ai biết cả.
Hứa Kiều vô tình nhìn qua Trần Khoáng, thấy cậu đang nhìn về xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Còn Lữ Triết thì say khướt gục xuống bàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên cô gái kia.
Mùa đông lạnh rét thấu xương, thở ra có thể tạo thành những hình thù bất định, nửa đường lại bị cơn gió lạnh buốt tàn nhẫn xé nát, giống như tình cảm chỉ có thể để trong lòng, chẳng dám nói lời yêu của Lữ Triết.
Hứa Kiều uống một ngụm nước trái cây, cố gắng đè nén thứ cảm giác chua xót không ngừng dâng lên trong tiềm thức.
Thích một người thật sự rất khổ cực.
Một mặt thì mơ mộng về một tương lai hạnh phúc, một mặt thì thầm nguyện cầu để tránh kết cục tệ nhất.
Đến cũng vội vàng, mà đi cũng vội vàng.
.