KHOÉT VÁCH TRÈO TƯỜNG LEO GIƯỜNG ĐẼO EM


Tuy rằng đầu óc thỉnh thoảng có hơi tụt EQ, nhưng lần này Tiêu Cảnh Vũ lại hiểu hết ý của Ngư Tranh.

Anh quả thật không ngờ rằng, sự xem thường của cô dành cho Trần Tấn Hạo như tận cùng của sự ghét bỏ.
Nói hai câu đã khiến Trần Tấn Hào chỉ biết nghiến răng câm nín, Ngư Tranh hờ hững lướt mắt qua dáng vẻ khó coi của cậu ta và Lương Mỹ đang trừng mắt, sau đó cũng chẳng nói gì mà xoay người bỏ đi.
Tiêu Cảnh Vũ ung dung theo sau Ngư Tranh, chủ động giúp cô cầm túi đựng đồ ăn trưa.

Vừa bước lên cầu thang, Ngư Tranh vừa xoa cổ tay bị Trần Tấn Hào siết đỏ ửng khi nãy.

Nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vô thức lấy hơi lên dằn xuống cảm xúc hỗn loạn giữa lồng ngực.

Nhưng dù cho cố gắng, anh vẫn không kiềm được hiếu kỳ dâng trào: “Nếu cậu không thích cậu ta, sao không hủy hôn ước?”
Ngư Tranh nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ một cái, không ngăn được biểu tình thoáng lên chút rầu rĩ: “Có, đã nói trước đó rất lâu và rất nhiều lần, nhưng ông ngoại tôi sợ đánh mất tình bạn với ông ngoại cậu ta, thêm nữa sợ sự nghiệp kinh doanh chung bị tan đàn xẻ nghé nên không chấp nhận.”
“Cậu...!thật sự không thích cậu ta à?”
Trong giọng nói của Tiêu Cảnh Vũ lộ rõ sự dè dặt, tuy nhiên Ngư Tranh chẳng để ý cũng chẳng nghi ngờ, thản nhiên đáp: “Thích? Không biết khái niệm đó.”
Nghe Ngư Tranh nói xong, bước chân của Tiêu Cảnh Vũ có hơi khựng lại, khó tránh được hoài nghi phải dò hỏi: “Cậu nói vậy, tức là chưa từng thích ai sao?”
“Phải.” Ngư Tranh trả lời một cách dứt khoát.
Mặc dù trông Ngư Tranh không giống như đang đùa, nhưng Tiêu Cảnh Vũ không cách nào tin tưởng.

Đừng nói là nữ sinh, nam sinh ở độ tuổi như anh cũng ít nhiều thích qua ai đó.
Nhưng dẫu sao cũng là vấn đề cá nhân của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không tiện xen vào quá nhiều.
Khi cả hai sắp đi đến lớp của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ lần nữa không nhịn được mà lên tiếng hỏi tiếp: “Có thật...!cậu không phải đối tốt với tôi để trả đũa Trần Tấn Hào không?”
Ngư Tranh không chút mặn mà, lòng dạ ngay thẳng hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi thiếu gì và cần gì lại phải tốn thời gian lẫn tiền bạc cho cậu để trả đũa cậu ta?”

“Vậy tại sao cậu lại giúp tôi hết lần này đến lần khác?”
Ngư Tranh nhún nhẹ hai vai một cái, từ tốn đáp: “Giảm bớt gánh nặng cho chính phủ, nuôi dưỡng nhân tài cho đất nước.”
Lời Ngư Tranh vừa dứt, Tiêu Cảnh Vũ lập tức bật cười, xem như khúc mắc trong lòng vừa trỗi dậy đã được cô trấn áp hoàn toàn.

Hơn nữa, với tác phong của Ngư Tranh, có lẽ cô cũng chẳng phải người thích ôm phiền phức vào mình.
Giờ nghỉ trưa trôi qua chưa lâu, đầu giờ chiều khắp nơi tiếp tục râm ran tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt của những bạn học cùng lớp cũng không ngừng nhìn về phía Tiêu Cảnh Vũ.
Có một sự thật không thể phủ nhận, từ khi dính dáng đến Ngư Tranh, cuộc sống trầm lặng của Tiêu Cảnh Vũ đã nổi sóng không ngừng, mà đa số chỉ toàn thị phi.
Và quả không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Cảnh Vũ, lúc Miểu Trạch quay lại lớp đã nhào ngay đến chỗ anh, dù gấp gáp nhưng cậu ta vẫn hiểu chuyện mà nhỏ giọng: “Ê, bạn gái Trần Tấn Hào bêu rếu cậu đào mỏ kiêm luôn bức bình phong của Ngư Tranh kìa.”
Tiêu Cảnh Vũ lướt mắt qua Miểu Trạch một cái rồi từ tốn lôi sách vở trong ba lô đặt lên bàn.


Mặc dù ngoài mặt tỏ ra thờ ơ, nhưng sự khó chịu trong lòng anh đã bắt đầu nhen nhóm.
Giữa lúc Miểu Trạch còn đang chờ đợi phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, Lê Lan ngồi phía trên vẫn luôn quay xuống dõi theo.

Sau một hồi nghĩ ngợi kỹ lưỡng, Lê Lan vội lay cánh tay của Túc Mạch, khóe môi cô ta cong lên cao để lộ ra nụ cười có chút xảo huyệt, thấp giọng thì thào: “Cơ hội của cậu đến rồi.”
Túc Mạch tròn mắt khó hiểu, thắc mắc hỏi ngược lại: “Cơ hội? Cơ hội gì?”
Lê Lan bất lực thở ra một hơi, đè thấp giọng đáp: “Nếu Cảnh Vũ không hẹn hò còn phải mang tiếng bức bình phong thì cậu ấy sẽ khó chịu, mà khó chịu thì sẽ giữ khoảng cách với Ngư Tranh, khi đó cậu có cơ hội tiếp cận theo đuổi cậu ấy rồi.”
Túc Mạch “à” một tiếng, tuy nhiên dường như chẳng mấy tự tin..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi