KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Năm 208, Tôn Quyền chấp nhận đề nghị liên minh với phe Lưu Bị, thành lập 'liên minh Tôn - Lưu'. Chu Du cùng với gần như toàn bộ các tướng của Tôn Quyền tham chiến, các tướng tham chiến của Lưu Bị có Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân và quân sư Gia Cát Lượng.

"Tiền quân của chúng ta bị đánh lùi trận đầu ở Xích Bích. Hiện giờ dịch bệnh bùng phát, quân sĩ của chúng ta suy giảm cả về tinh thần lẫn sức chiến đấu."

Tào Tháo cúi đầu nhìn địa đồ, không nhìn ra được biểu cảm, chỉ hỏi: "Tình hình dịch bệnh thế nào?"

"Hiện tại vẫn mất kiểm soát. Binh sĩ đều không còn đủ tinh thần chiến đấu."

Hắn thở dài, xua tay cho Nhạc Tiến lui ra, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói với Tào Nhân: "Thuỷ quân của ta hùng mạnh như vậy, binh lực của ta chiếm ưu thế như vậy, sợ gì dịch bệnh, sợ gì không thắng được?"


Hắn tỏ ra vô cùng đắc ý, dù trận đầu không chiếm ưu thế, nhưng quan trọng nhất vẫn là trận quyết định sắp tới. Trong tay nắm đại quân áp đảo Tôn - Lưu, lúc này sợ thua đúng là trò cười. Giấc mộng bá chiếm thiên hạ, chỉ một chút nữa thôi là bước chân đến được rồi. Bá nghiệp thiên thu của hắn, xem ra sắp có thể thành hiện thực.

"Đêm nay xem ra có trăng giữa đông đấy. Hạ lệnh thiết yến bày rượu, đêm nay, ta muốn thưởng rượu ba quân!"

Ngồi trên đài cao, ngẩng đầu nhìn trăng, từ từ nâng chén rượu đứng dậy bước xuống. Hắn nhắm mắt lắng nghe tiếng của ba quân hô vang như sấm, giơ cao chén rượu trên tay:

"Chúng ta sắp quyết chiến với địch rồi! Hôm nay ở đây, ta kính các tướng quân của ta, kính các binh sĩ của ta một ly. Ta muốn cùng các ngươi đổ máu sa trường, cùng các ngươi đánh ba trận, thắng ba trận, bình định Giang Đông, tế máu Xích Bích, tấu khúc khải hoàn!"


Hắn nghe thanh âm vạn hùng binh hưởng ứng, ngửa cổ cười lớn, đưa tay về phía bàn tiệc bên trái nói: "Nào, Tử Kiến, tới đây."

Hắn nắm tay Tào Thực dẫn lên đài, cao hứng nhìn hàng vạn binh bên dưới, giơ tay chỉ về đằng xa: "Nhìn thấy ánh đuốc đằng đó không? Là thuỷ binh của ta, từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, có đội thuỷ quân nào hùng mạnh như thế này không? Tử Kiến, ngươi nhìn, đây chính là bá nghiệp của phụ thân, đang chờ người nối tiếp!"

Dứt lời rót một ly rượu, cao giọng:

"Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà:

Thí như triêu lộ,

Khứ nhật khổ đa."

(Trước chén rượu nên ca một khúc,

Đời người thoáng qua được bao lâu,

Tựa như sương sớm mai sa xuống,

Những ngày đã qua sầu khổ thế nào.)

Tào Thực mỉm cười nhìn về phía xa xa, hàng ngàn chiến thuyền sáng ánh lửa đuốc bập bùng, có lẽ trong lòng đơn thuần chỉ là cảm khái, không một chút suy tư. Chẳng qua không bao giờ biết vì một lời này, mọi thứ bỗng dưng đi xa đến thế, không thể nào hàn gắn, không thể nào vãn hồi.


Hắn không hề để ý đến, Tào Phi trong lúc ba quân hô vang như mãnh hổ, hào khí ngút trời, chỉ bần thần cúi đầu, cuối cùng hạ ly rượu, cứ im lặng như vậy mà đứng dậy rời đi. Lén che giấu đi một khắc yếu đuối, vội vàng gạt hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

...

Tào Tháo đứng trước mạn thuyền, sốt ruột nhìn đám binh sĩ lăn lộn trên thuyền, bực mình hỏi: "Say sóng à?"

Nhạc Tiến vội vàng quỳ xuống: "Chúa công, thuỷ binh Kinh Châu thì không nói, nhưng mà binh sĩ của chúng ta vốn không quen thuỷ chiến, cho nên..."

Tào Thực từ trong khoang thuyền bước ra ngoài, nhìn phụ thân đang bực mình, nhỏ giọng: "Bây giờ chỉ có cách làm thuyền giảm chòng chành. Con cũng hoa cả mắt rồi."

"Hạ lệnh, dùng xích sắt nối các thuyền chiến lại với nhau. Chết tiệt, sao ta không nghĩ đến bị say sóng nhỉ?"
Tào Tháo còn đang ôm cục tức trong bụng, trời sương mù dày đặc, buổi sáng không nhìn rõ Tôn Quyền có bao nhiêu thuyền tất cả, đành hạ lệnh bắn tên loạn. Bây giờ nghĩ lại hình như có gì không đúng. Lúc sương mù tan một chút, nhìn chiến thuyền của hắn bị tên phủ kín mạn phải, không một chút hốt hoảng, còn hạ lệnh xoay mạn trái, như vậy không phải là đi gom tên thì là gì? Không tốn tí sức nào, ôm về cả thuyền cắm đầy tên. Vừa tức vừa buồn cười, đành thở dài: "Mắc mưu thằng nhóc miệng còn hôi sữa rồi. Tuân Úc ở đây thì hắn đã cản ta lại."

"Lần này xem ra Chu Du rất tự tin. Nghe nói lúc Lưu Bị gặp hắn, hỏi bao nhiêu binh, hắn đáp là có ba vạn. Lưu Bị đã ngán ngẩm nói thắng không nổi. Hắn còn tự tin nói..."

Tào Tháo đang lắng nghe, thấy ngừng lại, quay đầu hất hàm nhìn Tưởng Cán. Hắn mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu: "Tại hạ không dám nói."
"Hắn nói gì?"

"Tại hạ thực sự không dám nói."

Thấy Tào Tháo cau mày nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành lắp bắp mở miệng: "Lưu Dụ Châu xem ta đánh bại Tào... Tào..."

"Cái gì? Nói nhanh lên!"

"Lưu Dụ Châu xem ta đánh bại... Tào...Tào A Man nhé."

Tào Tháo quả nhiên nổi điên, rút kiếm phi một nhát cắm thẳng vào cột buồm: "Thằng ranh Công Cẩn!"

Thuyền chiến nối vào nhau, đứng trên mũi thuyền nhìn màn đêm cả một dải ánh đuốc ngập trời. Gió Tây Bắc từng đợt thổi qua, càng thêm tự tin. Mùa đông chỉ có gió Tây Bắc, nối các thuyền với nhau càng không sợ hoả công. Bây giờ bọn chúng ở hướng Nam mà dùng hoả công, gió Tây Bắc, không phải tự thiêu thì là gì?

Hắn cởϊ áσ choàng khoác cho Tào Thực đang đứng nhìn ngó lung tung, cười nói: "Không biết lạnh à?" Quay đầu lại chợt thấy Tào Phi lẳng lặng ngồi một góc nhìn đi hướng khác, áo mặc còn ít hơn Tào Thực, lúc này mới cảm thấy mình làm không đúng. Đành lại gần kéo hắn dậy, đi vào khoang thuyền: "Vào trong đi, lạnh như vậy ngồi đấy làm gì?"
Cầm thư đầu hàng của Hoàng Cái gửi đến buổi sáng, cao hứng vừa đọc vừa cười. Quả nhiên, trận đầu thua chẳng hề hấn gì, thuỷ binh mạnh như vậy, xem ra Hoàng Cái cũng nhìn thấy trước kết cục của Tôn - Lưu nên mới xin hàng. Bây giờ đang đau đầu chuyện binh sĩ say sóng, nhưng có hai mươi chiến thuyền cùng thuỷ binh của Hoàng Cái, xem ra không cần lo gì nữa. Đâu cũng là lý do vừa nhận được thư, không chút do dự lập tức chấp nhận.

"Con vẫn cảm thấy nên đề phòng một chút."

Hắn nhìn Tào Phi ngập ngừng, cười ha hả nói: "Nhìn lực lượng chênh lệch thế là biết bên nào bại rồi, hắn hàng là đương nhiên. Không cần phải lo, chúng ta ngồi chờ Hoàng Cái đem chiến thuyền đến là được rồi."

———

"Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà:

Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa."

Bốn câu thơ đầu của bài thơ 'Đoản ca hành kỳ II' của Tào Tháo, vốn là tên một khúc Nhạc phủ đời Hán, được sáng tác năm Kiến An thứ mười ba, trong đêm trước đại chiến Xích Bích. Mang tráng chí và ý nguyện cầu hiền tài, lời thơ trôi chảy, khí vận trầm hùng, tiêu biểu cho phong cách thơ Tào Tháo.

'A Man'  là nhũ danh của Tào Tháo, Chu Du (Công Cẩn) gọi 'Tào A Man' mang ý khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi