KHÓI PHỦ LẠC DƯƠNG

Ngồi trong góc phòng, liên tục ngửa cổ uống rượu. Một lúc lại chán nản cúi thấp đầu xuống. Nghe tiếng mở cửa, hắn hoảng sợ giấu bình rượu ra sau lưng. Dương Tu gọi hai tiếng "Công tử", lúc này mới mệt mỏi ngẩng đầu lên, cười khẽ.

"Về thành rồi à?"

Dương Tu nhìn hắn say khướt như thế này, không khỏi sốt ruột, ngồi xuống cầm lấy bình rượu phía sau lưng hắn, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Chuyện mấy tháng qua ở Nghiệp Thành ta đã nghe nói rồi. Xảy ra chuyện gì?"

Tào Thực im lặng lắc đầu, đưa tay muốn giành lại bình rượu. Dương Tu lay mạnh vai hắn, lo lắng hỏi: "Ngày đó công tử đến Xích Bích đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra thế này, sao thừa tướng lại trở nên như thế?"

Hắn lặng lẽ cúi đầu, một lúc mới ngẩng đầu nhìn Dương Tu, mặt đỏ bừng bừng, nghẹn ngào nói: "Đức Tổ, tại sao ta lại vô dụng như vậy? Làm đại thần như huynh, như vậy không tốt sao? Ta không muốn làm tướng lĩnh, ta không biết cầm binh. Bây giờ ta hiểu rồi, Đông chinh phú gì chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng mộng tưởng vẽ ra thôi, phụ thân cũng chẳng cần thứ bỏ đi như ta nữa..."


Dương Tu nắm lấy tay hắn, cũng cúi đầu một lúc lâu mới nói: "Làm người không thể cái gì cũng giỏi. Người như thừa tướng, thiên hạ không phải ai cũng được như vậy. Công tử bình tĩnh nói cho ta mọi chuyện được không?"

Tào Thực chán nản xoay mặt đi, hồi lâu cuối cùng cũng chịu mở miệng. Dương Tu lẳng lặng lắng nghe hồi lâu, một lời không nói. Nhưng bất chợt tự hỏi tự nghe: "Nhị công tử trúng đao... cho nên thừa tướng tức giận công tử ư?"

Tào Thực nhìn bình rượu trong tay Dương Tu, nhấc lên cười cười: "Phụ thân cho rằng ta vì say rượu nên mới như vậy. Sao có thể, say cái gì chứ? Ta chỉ không xuống tay nổi thôi, ai bảo ta say chứ?"

Càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không biết nói gì. Tào Thực bỗng ôm chầm lấy Dương Tu, hắn cũng đưa tay lên đỡ lấy. Tào Thực vừa khóc vừa liên tục đấm vào lưng hắn: "Cuối cùng huynh cũng về rồi. Sao huynh ở Hứa Xương lâu như vậy? Sao lại không về nhanh chứ?"


Từ ngày trở về Nghiệp Thành, mấy tháng không nhìn thấy phụ thân được mấy lần. Hắn không dám nói với mẫu thân, sợ người lo lắng, sợ người thất vọng. Nếu như mẫu thân cũng ghét bỏ hắn, như vậy chẳng còn gì hết. Trốn tránh là giải pháp tốt nhất, tốt nhất biến mất hoàn toàn trước mặt người khác, như vậy thì tốt biết mấy.

Nhìn xuống cánh tay, còn đau nhức kinh khủng, nghĩ đến mấy tháng này gặp phụ thân lần nào, cũng là bị đánh. Phu tử khen ngợi hắn như vậy, hắn vốn dĩ cảm thấy vô cùng yên tâm. Không ngờ cuối cùng trơ mắt nhìn tập song khoá bị xé nát trước mắt.

"Hôm nay ngươi mới mang đến cho ta?"

"Hôm qua ngươi làm cái gì?"

Từ trước đến giờ phụ thân chưa từng quan tâm chuyện song khoá của hắn đến thế. Nộp muộn vài ngày cũng vui vẻ cho qua. Khiếp sợ không dám mở miệng, giằng co nửa ngày trời, biết hắn hôm trước uống vài chén, lại đánh một trận thừa sống thiếu chết. Dù sao nguyên do cũng đâu phải tại mấy chén rượu? Cũng chẳng thèm nhìn song khoá của hắn nữa. Ngẫm lại, chưa chắc chỉ là vì song khoá muộn một ngày, không chừng chỉ là để hả giận.


Tào Hùng ở một chỗ với hắn, ngã từ trên giả sơn xuống toác đầu. Người bị đánh lại là hắn, mang mười cái miệng ra biện hộ cũng vô ích. Một mình ôm thương tích nằm trong phòng, chỉ có Thôi Lệ. Mẫu thân lo cho Tào Hùng, cũng quên mất còn có hắn. Suốt mấy ngày lặp đi lặp lại một câu hỏi: "Phụ thân có đến không?" Tào Tiết nói phụ thân mấy ngày này hình như rất bận, hắn biết chẳng qua là trấn an thôi.

...

"Nghe nói lần này có công dẹp loạn ở Ký Châu, ta giữ lời phong ngươi làm Xa kỵ Hiệu uý."

Nửa năm không gặp, nhìn Tào Chương càng ra dáng tướng lĩnh. Nhịn không được có chút nở mày nở mặt, thấy hắn cười chắp tay đáp: "Mạt tướng tạ ơn!"

Thấy vậy đứng dậy đi đến, túm lấy búi tóc trên đỉnh đầu hắn lắc mạnh nói: "Thằng nhãi này được đấy."

Tào Chương cao hứng lui ra, cùng Tào Phi trở về biệt viện. Hoàng hôn đã buông xuống tường thành. Nhìn thấy Tào Thực còn đọc sách ở hoa viên, thần sắc không tốt, đi đến vui vẻ nói: "Ba người chúng ta tối nay uống rượu đi."
Tào Thực rụt rè ngẩng đầu nhìn Tào Phi, nghe lời này cũng có chút băn khoăn. Muốn mượn cơ hội nói chuyện, không chừng có thể làm hoà, nào ngờ Tào Phi chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ đi. Tào Chương ngơ ngác cúi đầu hỏi: "Hai người có chuyện gì à?"

Tào Thực chỉ buồn chán lắc đầu. Chuyện gì, hắn còn chẳng biết. Thậm chí không biết bản thân sai ở đâu để sửa. Tào Chương đang vui, không bận tâm nhiều, khoác tay hắn kéo dậy. Nào ngờ Tào Thực kêu thất thanh, hốc mắt đỏ bừng như muốn khóc, cúi xuống ôm lấy cánh tay nghiến chặt răng. Doạ Tào Chương hốt hoảng vội vàng cúi xuống xem xét.

"Sao thế?"

Hắn chỉ chống tay đứng dậy, vừa thở dốc vừa loạng choạng, đưa một tay cho Thôi Lệ đỡ về phòng, nói: "Tối nay không uống được, đệ đang bị bệnh."

Tào Chương ngơ ngẩn bước vào sân, lần này trở về cái gì cũng kì quái. Tử Hoàn kì quái, Tử Kiến kì quái. Vẫy tay hất hàm gọi: "Tử Uy!"
Tào Hùng bị giật mình, nhỏ giọng đáp: "Dạ..."

"Dạ cái gì? Qua đây!"

Đợi Tào Hùng rón rén lại gần, nhìn cái bộ dạng yếu đuối của hắn chỉ thấy ngứa mắt. Chống tay lên bàn hỏi: "Tứ ca ngươi làm sao thế?" Thấy Tào Hùng ngập ngừng không đáp, đập bàn rầm một cái: "Thẳng người lên, nhìn xem có ra cái thể thống gì không? Nói!"

"Đừng có doạ nó nữa."

Nghe thấy tiếng Tào Tiết, Tào Hùng lập tức nhân cơ hội lẩn đi mất. Tào Chương không thèm quản hắn, hất hàm nhìn Tào Tiết.

"Đừng nói với huynh ấy là muội nói."

"Ừ."

Tào Tiết thấp giọng nói: "Từ ngày trở về Nghiệp Thành, phụ thân càng ngày càng nóng tính, vì mấy chuyện nhỏ mà mấy lần đánh huynh ấy nhừ tử. Mới xuống giường được, mẫu thân còn vừa mắng huynh ấy vì uống rượu. Huynh đừng có rủ rê vớ vẩn, cẩn thận mẫu thân mắng chết huynh."
Vừa nghe xong, lập tức đứng dậy tiến vào phòng, Tào Thực mệt mỏi nằm trên giường, nhìn thấy Tào Chương xông vào, cả hắn và Thôi Lệ không khỏi thất kinh.

"Tứ đệ muội... ra ngoài một lát..."

"Bảo muội ấy ra ngoài làm gì?"

Tào Chương không đáp. Đợi Thôi Lệ lui ra mới ngồi xuống đất, nhìn một lúc, kéo ống tay áo Tào Thực lên nhìn xem, đầy vết bầm tím doạ người. Còn định kéo vạt áo trên vai, đã bị hất tay ra. Tào Thực ra sức giữ chặt cổ áo, hoảng hốt hỏi: "Huynh làm gì thế?"

Cuối cùng vẫn giằng tay hắn ra đè xuống, kéo hai lớp áo ra nhìn xem. Vết thương dày đặc đè lên nhau, rõ ràng là vết cũ đè lên vết mới. Không phải là một lần đánh. Buông tay ra, sững người hỏi:

"Phụ thân... đánh ngươi đến mức này?"

Tào Thực gượng cười cứng nhắc nói: "Mấy chuyện linh tinh thôi. Không sao."
"Mẫu thân không nói gì ư?"

"Có, mẫu thân cũng cãi vã với phụ thân mấy trận. Nhưng mà... cũng làm được gì đâu?"

Tào Chương đứng dậy quay lưng lại, lặng đi một lúc mới nói: "Lần này trở về ta đã cảm thấy kì quái. Cả nhị ca lẫn phụ thân. Phụ thân ngày thường xót ngươi nhất, sao có thể ra tay đến thế này? Lúc ta không ở nhà xảy ra chuyện gì?"

Ngoảnh đầu lại thấy Tào Thực lẳng lặng xoay mặt đi một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên kể, thái độ còn có chút cợt nhả. Chuyện Hoa Dung ngày ấy, Tào Chương nghe xong lặng im, lúc hắn kể cặn kẽ giao chiến ở đầm lầy hồ Động Đình, chỉ thấp giọng: "Không giống tính cách của Tử Hoàn. Cao thủ tiễn pháp, vốn dĩ có thể một tiễn gϊếŧ kị binh đó rồi."

"Chắc lúc ấy không nghĩ được nhiều. Cũng không có gì lạ."

Tào Chương vẫn nhíu mày, hắn cùng Tử Hoàn cùng lớn lên trong quân doanh. Hắn hiểu phong cách giao chiến của Tử Hoàn hơn ai hết, tình thế cấp bách, cách xử lý cứu nguy chính là một tiễn đoạt mạng. Hơn nữa ngũ quan cực kỳ nhạy bén, tuyệt đối không thể đối mặt với số địch ít như vậy mà trúng một đao trọng thương. Thực sự không muốn, nhưng trong đầu không tránh khỏi có suy nghĩ không hay.
Cuối cùng hỏi: "Chuyện phụ thân ta hiểu rồi. Vậy còn chuyện với nhị ca?"

Tào Thực không trả lời, chỉ hỏi lại: "Nếu đệ nói đệ cũng không biết tại sao huynh ấy chướng mắt đệ như thế. Huynh tin không?"

Không đợi Tào Chương trả lời, hắn xoay mặt úp xuống gối, nhắm mắt tỏ ý muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Sức khoẻ còn chưa bình phục, không biết ngày mai cầm kiếm lên nổi hay không. Hết cách, không đến thì bị đánh, đến cũng bị đánh, nói chung trốn không thoát. Cầu trời ngày mai đỡ hơn, thì còn chống đỡ được. Trằn trọc nửa ngày ngủ không nổi, gần khuya mới ngồi dậy ăn bát cháo. Bỗng dưng nhớ ra song khoá chưa viết, đầu đau đến hoa mắt choáng váng, vẫn chống tay dựng nửa người dậy, khàn khàn gọi: "Tiểu Lệ!"

Thôi Lệ ngồi bên ngoài bình phong đọc sách, nghe hắn gọi liền chạy vào trong giường. "Đỡ ta ra bàn đi. Giúp ta mài mực." Hắn vừa nói vừa bụm miệng ho khan không ngừng. Thôi Lệ lo lắng ngập ngừng nói: "Nhưng mà... tam muội nói huynh không được thức khuya, phải nghỉ ngơi sớm. Huynh bệnh đến như vậy rồi..."
"Muội nghe ta hay nghe nó?"

Thôi Lệ chần chừ, cuối cùng đành dìu hắn dậy, lại vội vàng đi lấy giấy bút.

...

"Tuân Úc ở Hứa Xương xử lý triều chính đều ổn thoả. Tháng sau, bệ hạ đến Nghiệp Thành, mọi chuyện cứ giao cho Thôi Diễm, Dương Tu lo liệu đi."

Hắn gấp lại tấu sớ đặt sang một bên, hỏi Hứa Chử: "Giờ nào rồi?"

"Giờ Ngọ."

"Tên khốn khiếp này, chán sống rồi à?" Đập bàn rầm một cái, khiến Trình Dục đứng phía trước hơi giật mình. Bên ngoài có tiếng vọng vào: "Thừa tướng, Thôi cơ cầu kiến."

Hắn gật đầu. Nhìn Thôi Lệ tiến vào rụt rè quỳ xuống: "Phụ thân, hôm nay Tử Kiến không thể đến được. Huynh ấy đổ bệnh rồi."

Lông mày khẽ nhướng lên một cái, thanh âm có chút bất an: "Đổ bệnh?"

Thôi Lệ đứng dậy tiến lên mấy bước, đặt xấp giấy ngay ngắn lên án thư, lại lùi về sau cúi đầu nói: "Huynh ấy bị cảm mạo, sốt cao từ đêm hôm qua. Đây là song khoá, huynh ấy viết xong rồi, bảo con mang đến..."
"Ừ." Tào Tháo cụp mắt xuống, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Vất vả cho con rồi. Để mắt đến nó một chút."

Thôi Lệ đi rồi, hắn mới đưa tay cầm lấy mấy tờ giấy lên nhìn. Chữ xiêu vẹo, nét bút không có sức. Cuối cùng bỏ xuống, chống một tay đỡ trán, mắt vẫn không rời tập song khoá trên bàn.

———

Chưa định gõ chương này nhưng mà sáng mở ra thấy em nó được 10k lượt đọc rồi cả nhà yêu =((( Vừa đi làm vừa gõ luôn ạ, vui xỉu up xỉu down.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi