KHOM LƯNG VÌ ANH

Ngày kia là sinh nhật của Dịch Thành Hành, hôm nay Dịch Tích đã nhận được tin nhắn của Dịch Nhạc gửi cho cô.  

“Sinh nhật của ba, ông ấy hi vọng chị quay về".

Dịch Tích nói biết rồi cũng không nói gì thêm nữa.

Cũng đã nhiều ngày như vậy rồi, thật ra thì tức giận trong lòng cô cũng giảm đi không ít, lại thêm vào việc Dịch Thành Hành không đến gây phiền phức cho cô và Từ Nam Nho, nên cô cũng không có bài xích gì nhiều đối với ông.  

Vốn dĩ tối nay lúc ra khỏi cửa muốn mua cái gì đó để làm quà tặng cho Dịch Thành Hành, không ngờ rằng còn chưa xuất phát thì nhận được cuộc gọi từ Trình Viện.

Trình Viện nói đã lâu không gặp, hẹn cô cùng nhau ăn một bữa cơm tối. Dịch Tích nghĩ rằng ăn xong bữa cơm này rồi đi mua quà thì cũng không muộn, vì vậy liền đồng ý.

Hẹn nhau với Trình Viện ở một quán ăn kiểu Trung, lúc Dịch Tích đến quán thì Trình Viện cũng đã đến rồi, cô ấy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa phát ngốc.

"Trình Viện". Dịch Tích ngồi xuống đối diện cô ấy, “Sao hôm nay lại nghĩ đến việc tìm tôi ăn cơm".

Trình Viện giống như vừa hồi phục tinh thần, cô ấy nhìn cô, nhếch khóe miệng cười cười: “Không có gì, đột nhiên không tìm được người ăn cơm".

“Cô còn không tìm được người ăn cơm sao". Dịch Tích tưởng rằng cô ấy đang đùa, "Dịch Vân Chiêu đâu?"

Trình Viện ngây ra một lát, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn sang cô. Tâm trạng của cô ấy có chút kỳ lạ, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.  

“Đi công tác".

“Ừ". Dịch Tích không nghi ngờ gì, cô hỏi, “Gọi thức ăn chưa?"

Trình Viện: “Vẫn chưa, chờ cô đến". Nói xong, cô ấy gọi người phục vụ đứng bên cạnh đưa thực đơn cho Dịch Tích.

Lúc Dịch Tích lật thực đơn xem món ăn, Trình Viện đột nhiên hỏi: “Dịch Tích, cô với Từ Nam Nho ở bên nhau rồi sao”.

Dịch Tích ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói thật: “Ở bên nhau rồi”.

“Nghe nói, cô là học trò cũ của anh ấy”.

“Lúc còn đại học có dạy tôi”.

“Thì ra hai người đúng thật là đã sớm quen biết”. Trình Viện nói, “Vậy anh ấy có phải là sớm thích cô rồi không”.

Dịch Tích gọi xong hai món ăn: “Sao hôm nay cô lại đột nhiên hỏi việc này”.

Trình Viện nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, cô ấy dường như chỉ là muốn tám chuyện, nhưng Dịch Tích vẫn cảm thấy hôm nay cô ấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Lúc nghe Lâm Mẫn và La Kha trò chuyện có nhắc đến, bọn họ nói Từ Nam Nho có khả năng là đã sớm có ý đối với cô, nhưng bởi vì vướng bận thân phận thầy giáo kia mà thôi… Tôi nghĩ thì cũng đúng, lần đó anh ấy uống say còn hỏi tôi có phải ở lớp Thương Mại hay không, chẳng phải bọn họ nói hai chúng ta khá giống nhau sao, chắc là anh ấy cũng là bởi vì vậy, trong lúc hồ đồ đã cho rằng tôi là cô”.

Dịch Tích vẻ mặt sâu xa: “Tôi không biết anh ấy nghĩ như vậy…”

“Cũng đúng được chín mười phần, Dịch Tích, thật tốt, tôi còn tưởng rằng Từ Nam Nho đối với ai cũng lạnh lùng, thì ra là tôi nghĩ sai rồi, chỉ là lúc anh ấy không gặp được cô mới như vậy thôi”.

Dịch Tích do dự một lát: “Trình Viện, có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?”

Hôm nay Trình Viện quá không giống Trình Viện thường ngày, cô luôn luôn ríu rít không nghiêm túc, nhưng hôm nay lại không giống, lúc nói chuyện cô rất nghiêm chỉnh, nét mày rõ ràng có chút u buồn.

“Không có việc gì, tôi có thể có gì, chỉ là tâm sự mà thôi”.

Sau khi nói xong cô ấy lấy thực đơn trong tay cô, nghiêm túc nghiên cứu món ăn.

Tiếp theo đó, Trình Viện cũng không nhắc đến Từ Nam Nho, nên nói là, cô ấy không nói thêm gì nữa, Dịch Tích cảm thấy tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, nhưng mà cô cũng không biết bắt đầu từ đâu để hỏi.

Lúc sắp ăn xong, Trình Viện nói: “Món ăn này cô chưa đụng tới".

Dịch Tích nhìn cô một cái: “Tôi không ăn đậu bo".

Trình Viện: “Quả nhiên..."

“Ừ?"

"Dịch Vân Chiêu cũng nói cô không ăn đậu bo".

“Anh ta?"

“Dường như anh ấy rất hiểu cô".

Dịch Tích “ừ” một tiếng: “Nói sao thì cũng là nhiều năm ăn cơm trên cùng chiếc bàn, chắc là sẽ chú ý đến".

“Vậy lúc nhỏ hai người thường hay cãi nhau không? Quan hệ thật sự là không tốt như vậy sao?"

Dịch Tích kỳ lạ nhìn cô ấy: “Anh ta không nói với cô là quan hệ của chúng tôi không tốt sao”.

Trình Viện cười một cái: “Từ trước đến giờ, anh ấy không bao giờ nhắc cô trước mặt tôi, có lúc tôi chủ động nói, anh ấy cũng không đáp lại”.

Dịch Tích buông tay: “Cô xem, đây nói rõ là quan hệ của chúng tôi cũng không ra sao cả, anh ấy lười nói về tôi, tôi cũng lười nói về anh ấy”.

“Vậy sao...”

**

Sinh nhật của Dịch Thành Hành không muốn long trọng quá, cho nên cho dì Lâm làm mấy món ngon, một nhà ăn cùng một bữa cơm là tốt rồi.  

Lúc Dịch Tích quay về nhà thì Dịch Thành Hành còn chưa từ bên ngoài quay về, cô đi vào nhà bếp, chỉ thấy dì Lâm và Tưởng Minh Lệ bận rộn tới lui chuẩn bị bữa tối.

“Tích Tích à, con quay về rồi”. Dì Lâm thấy cô thì vẻ mặt vui mừng.

Tưởng Minh Lệ cũng nhìn cô cười nói: “Đi nghỉ ngơi chút đi, đợi ba con về thì có thể ăn được rồi”.

Dịch Tích “ừ” một tiếng: “Khi nào ông ấy quay về”.

“Chắc là một tiếng nữa”.

Dịch Tích sau khi nghe xong cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra phòng khách.

Dịch Vân Chiêu và Dịch Nhạc cũng ngồi ở phòng khách, mỗi người ngồi một bên, đang bấm điện thoại.

Dịch Tích ngồi xuống ở giữa, cầm lấy điều khiển từ xa tùy tiện bấm một tiết mục văn nghệ, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Dịch Nhạc đứng dậy đi ra mở cửa.

Sau khi Dịch Nhạc mở cửa nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng nhìn hơi nhợt nhạt.

“Cô là ai?”

“Tôi tìm Dịch Vân Chiêu”.

“Anh tôi? Cô là ai?”

Người phụ nữ im lặng một chút: “Anh ấy có đây không”.

“Có”. Dịch Nhạc chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn về phòng khách nói, “Anh, có người tìm anh”.

Dịch Tích ngồi ở trên sô pha chơi trò chơi, nghe được Dịch Nhạc nói có người tìm Dịch Vân Chiêu cũng không ngẩng đầu lên.

Sau đó Dịch Nhạc trở lại, sau đó nữa, ngoài cửa đột nhiên có chút ồn ào.

Dịch Nhạc lo lắng: “Chuyện gì đây? Cãi nhau sao?”

Dịch Tích lúc này cũng đặt điện thoại xuống: “Ai tới?”

“Lúc nãy có người phụ nữ đến nói là tìm anh”.

“Người phụ nữ”, Dịch Tích nghĩ nghĩ, “Trình Viện?”

“A? Em không quen”.

Dịch Tích không chút suy nghĩ liền đứng dậy đi về phía cửa, đúng lúc này, cô nhìn thấy Trình Viện đột nhiên đi từ cửa vào, “Dịch Vân Chiêu, anh dám nói không! Anh dám đứng trước mặt người nhà mình nói không!”

Mỗi lần Dịch Tích nhìn thấy Trình Viện đều là lúc cô ấy cười, từ trước đến nay cô ấy đều là dáng vẻ vô tư, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Trình Viện lại khóc thành như vậy.  

Lúc ấy cô cũng ngây ngẩn cả người.

Tưởng Minh Lệ và dì Lâm đi từ phòng bếp ra cũng khiếp sợ.

Tưởng Minh Lệ: “Vân Chiêu, làm sao vậy?”

Trình Viện ở phía sau Dịch Vân Chiêu mang theo sắc mặt cực kỳ tệ, anh không trả lời Tưởng Minh Lệ, đi lên kéo Trình Viện: “Chúng ta ra ngoài nói”.

“Anh sợ cái gì?” Trình Viện chỉ vào Dịch Tích, “Sợ lời em nói ra bị gia đình anh nghe hay là bị cô ấy nghe được!”

Dịch Tích nhíu mày: “Trình Viện, xảy ra chuyện gì?”

“Anh ấy…”

“Trình Viện!” Dịch Vân Chiêu đen mặt ngắt lời cô, “Hai chúng ta chia tay là chuyện của chúng ta, em hà tất liên lụy tới người khác!”

Trình Viện: “Liên lụy người khác… Rõ ràng chính là anh liên lụy em! Hiện tại em muốn liên lụy đến cô ấy, anh liền không nỡ?”

Dịch Vân Chiêu: “Em...”

Dịch Tích có chút khiếp sợ, một mặt là vì hai người họ vậy mà lại chia tay, mặt khác là vì phản ứng của Trình Viện. Trình Viện luôn luôn co được dãn được, lúc chia tay sẽ không có khả năng làm chuyện như vậy.

Trừ phi…

Cô thật sự yêu Dịch Vân Chiêu.

“Viện Viện, chuyện của chúng ta chúng ta tự mình nói được không”.

Trình Viện lau nước mắt, không quan tâm nói: “Tự nói, tâm tư của anh chẳng lẽ muốn giấu kín mãi mãi sao, chuyện anh thích Dịch Tích cứ vậy mà không dám đem ra ngoài ánh sáng sao!”

Lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trắng bệch.

Vẻ mặt Dịch Nhạc hoảng sợ: “Không cho phép cô nói! Nói nhảm gì đó! Đây là anh trai tôi và chị tôi!”

Trình Viện mím môi: “Nói nhảm? Tại sao tôi phải nói nhảm! Cô hỏi thử người anh này của cô đi, có phải anh ta vì cảm thấy tôi giống với Dịch Tích mới chú ý đến tôi, mới cùng tôi ở bên nhau. Nếu như anh ta không thích Dịch Tích, vì sao lúc anh ta uống say lại gọi tên cô ấy, vì sao vẫn luôn để hình của cô ấy trong ví tiền của mình!”

Dịch Tích giương mắt nhìn Dịch Vân Chiêu, người kia lại hoàn toàn im lặng. Mà anh cũng nhìn cô với cặp mắt đỏ ngầu.

“Trình Viện, cô đang nói cái gì…” Dịch Tích gian nan nói.

“Dịch Tích, xem ra cô cũng không biết, cô vẫn cảm thấy quan hệ của hai người rất tệ? Đó có lẽ chỉ là cô nghĩ mà thôi?”

Dịch Tích: “Không thể nào”.

“Sao lại không thể nào? Chính là anh ấy thích cô! Không phải hai người không có quan hệ huyết thống sao?” Trình Viện lạnh lẽo nhìn Dịch Vân Chiêu, “Anh nói đi, vì sao anh không dám nói ra".

Dịch Vân Chiêu nắm chặt bàn tay, anh hít sâu một hơi rồi nói, thanh âm khó nhọc thoát ra khỏi cổ họng: “Tôi, thích cô ấy thì sao, không thích cô ấy thì sao".

Tưởng Minh Lệ lạnh lùng nói: “Dịch Vân Chiêu, con im miệng!”

Dịch Vân Chiêu rủ mắt: “Xin lỗi”.

Câu xin lỗi này cũng không biết là nói với ai, anh đưa tay giữ chặt Trình Viện: “Vui chưa, vui rồi thì đưa cô về”.

Trình Viện: “Dịch Vân Chiêu!!”

“Trình Viện, nhẫn nại của tôi có hạn”.

“Anh!”

**

Cuối cùng thì Dịch Vân Chiêu vẫn đưa Trình Viện đi khỏi, mà trong nhà còn lại những người chưa kịp phản ứng.

Ai cũng không ngờ rằng một ngày bình lặng như vậy lại xảy ra chuyện này.

Mà hoảng sợ hơn hết chính là Dịch Tích, cô không biết bây giờ trong lòng là mùi vị gì, nói ghê tởm sao? Không có, cô và Dịch Vân Chiêu vốn dĩ không có quan hệ gì, cũng chưa từng xem anh ta là anh trai. Vui sướng sao? Vậy thì càng không có, cô chán ghét Dịch Vân Chiêu cũng không phải là ngày một ngày hai. Tóm lại là đến cuối cùng, còn sót lại chỉ là khiếp sợ, cô vẫn luôn cho rằng Dịch Vân Chiêu chán ghét cô, sao lại biến thành thích?

Mà sắc mặt của Tưởng Minh Lệ đã trắng bệch, bà đã sớm không dám nhìn Dịch Tích.

Lúc Dịch Thành Hành trở về thì Dịch Vân Chiêu vẫn chưa trở về.

Trên bàn cơm, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi, trong lòng dì Lâm biết mọi chuyện, nhưng chủ nhà không ai mở lời, tự nhiên bà cũng sẽ không nói nói lời thừa.  

“Vân Chiêu đâu”.

“Đột, đột nhiên có việc, đi ra ngoài một chuyến”. Tưởng Minh Lệ rủ mắt nói.

“Chuyện gì mà gấp như vậy, không ăn cơm đã đi”. Dịch Thành Hành nhìn Dịch Nhạc, “Nhạc Nhạc, gọi điện thoại kêu anh con về ăn cơm”.

“Dạ… Biết rồi”.

Lúc Dịch Nhạc đứng dậy cầm theo điện thoại kéo kéo Dịch Tích, Dịch Tích nhìn cô, sau đó thấp giọng nói, “Chị đi theo em".

Dịch Nhạc kéo cô tới phòng cô, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy bước vào phòng cô.

“Làm gì".

“Chị, chị sẽ nói ba biết sao, chuyện anh thích chị…"

Dịch Tích: “Xem ra cô không ngạc nhiên lắm, sao nào, cô đã biết?"

Dịch Nhạc cắn môi: “Trước đó em luôn không hiểu vì sao lúc anh ấy ở nước ngoài luôn chú ý chuyện của chị, cũng không hiểu vì sao anh ấy lại quan tâm chị như vậy, sau đó thì em hiểu, anh ấy thích chị, bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ".

Sắc mặt Dịch Tích căng thẳng: “Sau đó thì sao".

“Em, em biết chị không có lừa gạt người khác, em cũng biết lúc nhỏ anh ấy có một lúc đối với chị, đối với chị có ý đồ gây rối... Chuyện này, là anh em làm sai. Dịch Tích, chị có thể... Có thể tha thứ cho anh ấy một lần, anh ấy uống say rồi, anh ấy thật sự không biết bản thân đã làm cái gì”.

“Tha thứ?” Dịch Tích cười một cái, “Chuyện này đã qua lâu như vậy, thật ra thì tôi sớm nên quên đi. Nhưng nếu cô một hai phải bắt tôi tha thứ, tôi thật sự không biết tha thứ như thế nào, anh ta uống say, tạm thời không trách, nhưng sau đó thì sao, sau đó lúc anh ta tỉnh táo, vì sao không dám thừa nhận. Còn có mẹ cô, bà ấy là người đầu tiên trở về, lúc ấy bà ấy nhất định thấy được phòng tôi là cảnh tượng gì, nhưng bà ấy lại lựa chọn bao che cho đứa con là anh ta. Dịch Nhạc, nói thật thì, nếu là cô, cô sẽ cảm thấy cô nên thế nào”.

Mặt Dịch Nhạc trắng bệch: “Em biết... Em biết chị nhất định hận thấu xương mẹ và anh, nhưng mà, nhưng mà em thật sự sợ nhà mình sẽ sụp đổ, Dịch Tích, ba biết được thì sẽ thế nào, đến lúc đó nên làm cái gì”.

“Tôi sẽ không nói”. Dịch Tích hờ hững nói, “Không phải bởi vì tôi lựa chọn tha thứ, mà là tôi lười nhắc lại chuyện này, sự việc đã qua lâu như vậy, ba lại lớn tuổi, tôi cũng không còn nhỏ, tôi không muốn dày vò như vậy”.

Ánh mắt Dịch Nhạc sáng lên, “Chị, chị sẽ không nói cho ba biết việc hôm nay sao”.

Dịch Tích lạnh lùng nói: “Nếu tôi nói ra... Sau đó, ba và mẹ cô sẽ cãi nhau một trận lớn, sau đó nhắc lại chuyện xưa, nghiêm trọng mà nói thì sẽ ly hôn? Sau đó nữa thì anh cô bị đuổi khỏi nhà? Chuyện đến nước này, đối với tôi thì có lợi ích gì”.

Ba cô thích Tưởng Minh Lệ đến mức nào thì cô không phải không biết, tuổi lớn như vậy còn phải trải qua việc này thì ông ấy phải làm sao xử lý.  

Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ việc Tưởng Minh Lệ nhiều năm trước giữ kín chuyện này của con trai bà, trong cuộc sống thường ngày thì bà ấy chưa hề đụng vào cô, ngược lại vẫn luôn sợ làm cô không vui mà nhún nhường mọi việc.  

Cô không còn nhỏ nữa, biết được đợt sóng này nếu nổi dậy thì sẽ kéo theo không ít người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi