KHOM LƯNG VÌ ANH

Lúc xe taxi chạy đến cổng trường thì Dịch Tích đã ngủ đến mức không biết trời mây là gì, hoàn toàn là dáng vẻ bất tỉnh nhân sự.  

Bây giờ đã là 10 giờ 20 phút, chỉ còn 10 phút nữa là cổng ký túc xá đóng cửa rồi.

Từ Nam Nho trước khi lên xe lại quên mất việc này. Nhưng nếu như anh đưa Dịch Tích đến dưới lầu ký túc xá thì vẫn có thể nhờ cô bảo vệ mở cửa Dịch Tích đi vào. Nhưng anh sẽ không làm vậy.

Bởi vì nếu hai người cùng lúc xuất hiện thì sẽ không tránh khỏi bị người khác hoài nghi, huống hồ Dịch Tích còn là sinh viên mà lại say đến mức như vậy.

Anh thở dài, thử tìm điện thoại của cô để liên lạc cho người nhà. Nhưng lúc này anh mới phát hiện rằng từ lúc đi ra khỏi quán bar thì cô đã không mang gì theo.

Lúc này anh mới phát hiện bản thân lâm vào đường cùng.

Đưa cô đi cũng không được mà cho cô xuống xe cũng không xong.

“Vậy anh có còn muốn xuống xe không?” Lúc này bác tài ở phía trước bỗng lên tiếng.

"Làm phiền bác đi đến khách sạn gần nhất”.

"À được”.

"Đợi một chút”.

"Hửm?"

Từ Nam Nho nhẹ nhàng nói: "Vẫn là lái đến khu chung cư Ức Hòa đi”.

**

Dịch Tích có một giấc mơ rất dài, trong mơ cô quay trở về lúc mình còn 13 tuổi.  

Lúc đó cô vẫn còn là một cô ngốc vì ba mẹ ly hôn mà bị tổn thương, một bên oán trách “gia đình mới” của mình, mặt khác cô lại nổi loạn đến mức muốn làm cho gia đình mới đổ vỡ.

Lúc đó thành tích của cô không được tốt lắm, cho nên Dịch Thành Hành đã mời một gia sư tài giỏi đang học năm nhất đến giúp cô học tập.

Người gia sư mới đến giải đề vô cùng tỉ mỉ, so với giáo viên trong lớp còn tốt hơn nhiều. Tuy rằng anh ta không thích cười nhưng lại rất kiên nhẫn giảng bài cho cô hiểu.

Và rồi giấc mơ của cô lướt qua như máy chiếu phim, những cảnh trong mơ bị cắt xén chắp vá lại với nhau.

Khi thì chiếu những cảnh tượng vui vẻ, khi thì chứng kiến những phút giây tăm tối. Sau cùng thì hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi ngồi xổm trước mặt cô nhẹ nhàng bảo “em là đại tiểu thư nhà họ Dịch, chỉ cần em muốn thì họ vĩnh viễn cũng chỉ có thể núp sau bóng lưng của em mà thôi, Dịch Tích, đừng gục ngã, đừng để cho người khác cướp đi đồ của chính mình.  

Đừng gục ngã.

Cô nghe lời rồi.

Nên mới có thể vực dậy, vậy nên mới có một Dịch Tích tùy hứng như bây giờ, cũng chính vì vậy mới có một Dịch Tích không sợ bất cứ điều gì.

Trời sáng rồi.

Sau một đêm uống say này thì đầu của Dịch Tích đau như búa bổ.

Cô xốc chăn rồi ngồi dậy mới phát hiện ra đây hoàn toàn là một nơi xa lạ.

“Tỉnh rồi”.

Trên sofa gần đó, Từ Nam Nho tay bưng tách cà phê, trên chân còn để vài tờ giấy. Lúc này nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lật xem nội dung bên trong tài liệu.

“Thầy Từ?”

“Ừm”.

“Sao em lại…”

“Tổi qua em say bí tỉ”. Từ Nam Nho ngước nhìn cô, “Không về trường được cũng không  liên lạc được người nhà em, nên đành đưa em về đây”.

Lúc Từ Nam Nho nói xong câu này đã hi vọng cô làm vẻ mặt “em biết sai rồi”, nhưng không ngờ lại thấy cô từ dáng vẻ mơ màng chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ rồi thành phấn khích.

Từ Nam Nho: “......”

“Thật không, em qua đêm ở nhà thầy sao? Em có giỏi vậy sao”.

“......”

Dịch Tích chỉnh lại tóc, cười lấy lòng: “Thầy thật tốt”.

Từ Nam Nho dời tầm mắt: “Có tốt thì cũng không thể giúp em thi đậu”.

Cô ngơ ngác vài giây, cúi đầu xem đồng hồ trên tay.

11 giờ rưỡi.

“Đã trễ thế này rồi sao, buổi chiều còn thi nữa!”

Từ Nam Nho cười khẩy một tiếng: “Thì ra em còn nhớ ra mình có buổi thi”.

“Em đương nhiên nhớ rõ rồi”.

Từ Nam Nho vẫn giữ nụ cười lạnh trên môi.

Dịch Tích đứng dậy khỏi sô pha: “Vậy, vậy thì em về trường trước nhé?”

“Ừa”.

Dịch Tích cảm giác Từ Nam Nho dường như hơi tức giận, có lẽ là tối qua cô đã gây không ít phiền toái cho anh. Nhưng mà cô cũng không nhớ rõ việc cô đã làm, những lời cô đã nói.

Dịch Tích gãi gãi đầu, im lặng đi đến cửa mang giày vào.

“Thầy à, tối qua làm phiền thầy rồi”.

Từ Nam Nho xoay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô đứng trước cửa làm động tác thả tim, vô cùng nhí nhảnh: “Yêu thầy, thả tim nè”.

Từ Nam Nho: “Đợi chút”.

Dịch Tích đứng hình: “Sao vậy”.

“Trên bàn có chút tiền có thấy không, cầm lấy đi”.

“A? Sao em lại có thể lấy tiền của thầy, không cần khách sáo như vậy”.

“Di động em để ở quán bar rồi, tiền cũng vậy, nếu em định đi bộ về trường thì tôi không có ý kiến gì”.

“......”

Dịch Tích cầm lấy tiền của Từ Nam Nho rồi bắt taxi về trường, chuyện cô qua đêm tại nhà anh cô không nói cho ai biết, thật ra thì không phải vì cảm thấy không đúng, chỉ là cô muốn có một bí mật nho nhỏ giữa hai người.  

Thi xong thì kỳ nghỉ đông cũng vừa đến, sau khi nghỉ được vài ngày thì Dịch Tích cũng nhận được kết quả thi.

Dịch Tích xem kết quả thi, môn nào cũng đậu.

Ngày hôm đó cô vui mừng nhận số tiền từ Dịch Thành Hành rồi đi đến Blue Island mở tiệc chiêu đãi.

Thỏa sức ăn chơi, bất kể ngày đêm, đây cũng chính là những ngày nghỉ hằng ngày của cô. Ngày qua ngày chìm đắm trong sự xa hoa, Dịch Tích thường hay nhớ đến Từ Nam Nho, có một hôm cô còn mượn cớ trả lại tiền đến tận nhà anh.

Nhưng cũng chỉ phí công vô ích mà thôi, thì ra thì thầy Từ cũng không có ngây ngốc ngồi ở nhà lãng phí kỳ nghỉ.  

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, không lâu sau học kỳ tiếp theo của những sinh viên năm tư sắp bắt đầu.

Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều người tính toán và chọn lựa những mục tiêu cho tương lai, một số người chọn học lên thạc sĩ, một số người lại chọn con đường du học, mà số khác thì quyết định đặt chân vào xã hội.

Mà Dịch Tích vốn dĩ không thuộc tuýp “nhiều người” kia, cô không thi lên thạc sĩ cũng không đi du học, càng không cần phải chuẩn bị cho việc thực tập làm gì. Cuộc sống của cô vẫn cứ vui vẻ thoải mái, vẫn không cần phải vắt óc về vấn đề mưu sinh sau này.

Rất nhàn nhã mà cũng rất buồn chán.

“Vi Vi! Hoàng Vi! Ở đây này!”

Đằng kia không xa có một bóng người đi tới, Hoàng Vi mặc đồ công sở nhìn xung quanh tìm Dịch Tích, bất chợt nhìn thấy cô: “Tìm cậu nửa ngày trời thì ra cậu ở đây”.

“Mắt cậu kém quá rồi, không phải đã hẹn là đợi ở công ty cậu sao”. Dịch Tích mở cửa xe cho cô ấy, “Nhanh lên xe”.

Hoàng Vi ngồi vào ghế lái phụ.

Dịch Tích khởi động xe, liếc mắt trông thấy hộp quà trong tay Hoàng Vi: “Ồ, chuẩn bị quà tặng gì cho anh Lượng”.

Hoàng Vi hiếm khi hành động giống như một cô gái nhỏ: “Áo sơ mi”.

“Áo sơ mi?” Dịch Tích nghĩ nghĩ, “anh Lượng từng mặc áo sơ mi bao giờ sao”.

“Rất ít! Nhưng dịp quan trọng vẫn phải ăn mặc lịch sự một chút”.

“À, nhưng nghĩ lại thì anh Lượng chơi nhạc Rock mặc áo sơ mi thì thật kỳ lạ”.

……

Hai người vừa tán gẫu vừa lái xe về hướng Blue Island, bởi vì hôm nay là sinh nhật bạn trai Hoàng Vi - Hồ Lượng, mà Hồ Lượng là một ca sĩ Rock thường hát tại quán bar này, lúc còn học năm hai thì Hoàng Vi theo Dịch Tích đến quán bar chơi, sau đó lại bị Hồ Lượng hút mất hồn, không lâu sau đó thì hai người chính thức yêu nhau.  

Tính ra thì Dịch Tích cũng được xem là bà mối.

Dừng xe xong, cả hai xuống xe đi vào quán.

“Dịch Tích, chị dâu, đến rồi sao”. Người chơi trống trong nhóm nhạc của Hồ Lượng là A Kỳ lúc này đi lên cười hỏi.

“Hồ Lượng đâu?”

“Đi vào trong là thấy, hôm nay quản lý La sắp xếp cho chúng ta chỗ ngồi tốt nhất đấy”.

Dịch Tích: “Được, hai người cứ đi trước đi, tớ đi chào hỏi A Kha trước đã”.

“Được”.

Trong quán cũng khá đông người, cô cũng không đi tìm anh ta, bởi vì cô biết rằng chỉ cần cô ngồi trước quầy bar thì tự khắc La Kha sẽ đến tìm cô.

Quả nhiên là mấy phút sau bóng dáng của La Kha xuất hiện trong tầm mắt của cô, bộ dáng phong lưu đặc trưng kia lại cứ thích khoác lên mình dáng vẻ thư sinh.

“Tới rồi à”. La Kha vừa nói vừa cài lại nút áo thứ hai, khóe mắt Dịch Tích trông thấy trên xương quai xanh của anh ta có vết cắn.

Dịch Tích nhíu mày: “Cậu làm gì vậy, bị đùa giỡn sao?”

La Kha cười nhạt: “Sao có thể”.

Ngọn lửa tức giận của Dịch Tích liền bùng lên: “Con mẹ nó chứ, đứa nào mắt mù dám chọc ghẹo cậu! Có phải đám đàn bà ngồi đằng kia không”.

“Không có”. La Kha bị cô ấy chọc cười, “Sao cậu lại tức giận như vậy, tâm trạng hôm nay không tốt sao?”

“Nè La Kha, chỗ này có ai mà không biết đây là địa bàn của tớ, cậu bị ức hiếp cũng đừng sợ, có chuyện gì tớ gánh giúp cậu còn không được sao”.

La Kha thu lại nụ cười, im lặng nhìn Dịch Tích vài giây rồi nói: “Tích Tích, thật sự không có”.

“Dám lừa tớ thì cậu chết chắc”. Dịch Tích chỉ vào vết cắn sau lớp áo.

“Không gạt cậu”. La Kha đẩy tay cô, “Cái này, cái vết này là do lúc nãy chơi trò chơi thua nên mới bị cô gái bên kia làm ra như vậy. Cô gái kia còn khá xinh đẹp, gì mà đám phụ nữ kia chứ”.

Dịch Tích hoài nghi nhìn anh ta mấy lần: “Vậy sao… Này, cái biểu cảm này của cậu là nhìn trúng cô gái đó rồi sao”.

“Ừm, không sai”.

“Xì”. Dịch Tích trợn mắt, “Vậy tớ đi trước đây”. Đi được mấy bước thì ngoái đầu lại, “Này, cậu đừng làm bậy, có làm bậy thì nhớ mang bao đó nhóc”.

La Kha giơ ngón giữa với cô.

Dịch Tích quay lại tiệc sinh nhật của Hồ Lượng, đúng lúc A Kỳ đang thắp nến, chỉ đợi Hồ Lượng ước nguyện thôi.

Hồ Lượng nhìn cái bánh kem rồi nhắm mắt ước nguyện, sau đó thổi tắt nến.

“Anh Lượng ước cái gì vậy”. A Kỳ tò mò hỏi.

Dịch Tích chống cằm cười nói: “Anh ấy không phải ước điều ước kia sao, cưới Vi Vi của chúng ta làm vợ đó!”

Hoàng Vi thảy quả nho cho Dịch Tích: “Im đi im đi, nói ra thì điều ước không linh nữa rồi!”

“Ây da”.

Đám người lại chọc ghẹo hai người, Hồ Lượng thấp giọng cười: “Đừng đùa nữa, mau cắt bánh đi”.

“Này Dịch Tích!” Lúc này Dịch Tích đang trò chuyện cùng đám người bên cạnh lại đột nhiên bị vỗ một cái, quay đầu lại trông thấy cậu ấm Chu Hưng Trạch. Thật ra thì cô vẫn thắc mắc vì sao Chu Hưng Trạch và Từ Nam Nho có thể làm bạn với nhau.

“Này anh Chu”.

“Lâu không gặp”.

“Đúng đó, không thấy anh đến”.

“Bận việc công ty”. Chu Hưng Trạch chỉ vào vị trí bên cạnh cô, “Ngồi được không?”

“Ngồi đi ngồi đi”.

“Được”, Chu Hưng Trạch vừa định ngồi xuống, “Đúng rồi, lần trước Từ Nam Nho nói cô là học trò của cậu ấy, không ngờ cô lại là sinh viên bên Lý Công”.

Dịch Tích xua tay: “Không có, tôi học Thành Nguyễn, thầy Từ chỉ đến dạy bọn tôi một học kỳ”.

“À, thì ra là vậy”.

“Ừm”. Dịch Tích nhìn sau lưng anh ta, không thấy bóng dáng mình vẫn tìm kiếm, hơi thất vọng nói, “Hôm nay anh không đi cùng thầy Từ đến đây sao?”

Chu Hưng Trạch xua tay: “Sao cậu ấy lại cùng tôi đến đây chứ, lần trước chỉ nể mặt tôi mới về nước nên mới đến”.

“Vậy anh biết gần đây thầy ấy làm gì không”. Dịch Tích tò mò hỏi.

“Cậu ấy à”. Chu Hưng Trạch cho quả nho vào miệng, “Chắc là cùng với đối tượng xem mắt ân ái rồi”.

Đối tượng xem mắt?

Dịch Tích sửng sốt, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi