KHỐN LƯU

Thời gian sau đó phần lớn đều là trầm mặc, Mẫu tiên sinh đương nhiên không biết nên nói cái gì, ngẩn người ngồi co lại trong một góc. Chỉ nghe thấy tiếng TV ầm ĩ, tất cả MC và các minh tinh đều đang tươi cười nhẹ nhàng chúc tết.

Không biết trời bắt đầu đổ tuyết từ khi nào, từng bông tuyết mỏng manh trắng muốt như lông ngỗng tung bay toán loạn. Sắc trời dần dần tối, kim đồng hồ chậm rãi gặp nhau rồi lại tách ra, cuối cùng đã tới tám giờ.

Chu Hồng gọi điện cho Đàm Thanh Tuyền, nói rằng thuyền đã chuẩn bị xong, ngoài cửa, tất cả thủ hạ của mấy lão già kia đã chạy sang thành đông tìm kiếm A Văn giả kia.

Đàm Thanh Tuyền vì phòng ngừa vạn nhất vẫn lấy trong tủ quần áo của Mẫu tiên sinh một cái áo lông cho A Văn mặc vào, sau đó còn tìm thêm khăn quàng cổ và mũ. Hai người che chắn rất kỹ, chỉ lộ ra ánh mắt. Đàm Thanh Tuyền nhìn thẳng vào Mẫu tiên sinh, chậm rãi nói: “Nhớ kỹ những lời tôi nói với anh.”

Mẫu tiên sinh luôn miệng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, tôi căn bản chưa từng gặp hai người!”

Đàm Thanh Tuyền gật đầu, dẫn theo A Văn đi ra ngoài, chưa xuống đến cầu thang đã nghe thấy “Ầm” một tiếng sau lưng, cửa lập tức bị khóa trái, như tiễn đưa Ôn Thần.

Gió rất to, kèm theo mưa tuyết mịt mù khiến cho người ta không mở nổi mắt. Hai người ngồi trên taxi, đi thẳng đến bến tàu bỏ hoang ở phía Bắc.

Sắc trời âm u, biển đêm rộng lớn rất khủng bố, đen sì như mực, những con sóng giống như những con quái thú thân mềm. Thỉnh thoảng một đợt sóng cuộn lên cao, tạo thành một đường trắng xóa rồi ầm ầm đập xuống mặt đá.

Bến tàu này đã bỏ hoang từ rất lâu rồi, ánh đèn mờ nhạt, trên con đường nhỏ ngập tuyết, ngẫu nhiên chồi lên một vài nhánh cỏ khô vàng. Có người đi qua nơi này, cũng là bộ dáng co ro, vội vội vàng vàng. Ánh đèn chiếu xuống kéo ra những cái bóng đen dài, lập tức lại dung nhập vào bóng đêm.

Đàm Thanh Tuyền kéo A Văn trốn sau bức tường, ẩn vào bóng tối, nói: “Em ở đây chờ anh, anh ra bờ biển nhìn xem một chút.”

Y nhảy vài bước ra đến bờ cát rồi men theo vách núi, chậm rãi đi về phía trước.

Mùa đông năm nay ấm áp, mặt biển đóng băng không dài, đen sì một màu, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài chiếc thuyền đánh cá ở xa xa.

Đàm Thanh Tuyền lặng lẽ rút súng ra, chậm rãi mở chốt an toàn, huýt một tiếng sáo.

Đây là ám hiệu đã định trước, bên kia lập tức có người đáp lại, sau đó có một ánh đèn lóe lên, không chiếu đến nơi Đàm Thanh Tuyền ẩn thân mà ngược lại chỉ xuống mặt đất, có người hỏi: “Là Đàm ca đúng không?”

Đàm Thanh Tuyền thấy là Tôn Kiện Ba, trong lòng thả lỏng, cất súng đi, bước ra: “Thuyền đâu?”

Tôn Kiện Ba chỉ một cái ở phía sau: “Lên thuyền nhỏ trước.” Lại chỉ một cái trên mặt biển cách đó không xa, “Đó là du thuyền.”

“Tôi xem một chút.”

Tôn Kiện Ba gật gật đầu, quay người dùng đen pin nhấp nháy vài cái, trên mặt biển đột nhiên sáng lên, một chiếc du thuyền màu trắng xa hoa liền thả neo phía trước.

“Đàm ca anh yên tâm đi, đây là du thuyền tư nhân, quốc tịch nước ngoài, bên trên có một vài vị công tử có tiền có thế ra biển du ngoạn. A Văn tạm thời trốn ở đó hai ngày, thân phận là nhân viên phục vụ. Du thuyền này đi thẳng đến Hàn Quốc, đến lúc đó sẽ cho cậu ta một bộ giấy tờ tùy thân mới, muốn ở lại Hàn Quốc hay đi đâu là tùy cậu ta. Một vạn tiền mặt mang theo người, ngoài ra còn ba mươi vạn khi tới Hàn Quốc sẽ đưa cho cậu ta cùng với giấy tờ tùy thân.”

Đàm Thanh Tuyền thở phào, cảm giác mình không còn gì để yêu cầu thêm nữa, ôn hòa cười nói: “Tiểu Ba, cám ơn cậu.”

Tôn Kiện Ba cười hì hì gãi đầu: “Chu ca Đàm ca thật tốt, bảo em làm cái gì thì em làm cái đó thôi.”

Đàm Thanh Tuyền quay lại tìm A Văn.

A Văn đang không thể bình tĩnh ngồi đợi được nữa thì một đám người cười nói ha hả đi tới, mấy đứa trẻ con vừa đi vừa đốt pháo, tùy tiện ném lung tung. Có mấy quả rơi xuống chân A Văn, nổ đùng đùng một trận. A Văn lắp bắp kinh hãi, vừa cuống quýt né tránh vừa mắng: “Con mẹ nó mày ném đi ở đâu đấy? Mắt mù à!!” Ai ngờ có một người trốn ở đằng sau ném cả lên quần áo y. A Văn kêu lên một tiếng, vội vàng lấy tay phủi đi, bên cạnh có người xin lỗi nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Rồi giúp y phủi quần áo. Không biết là do pháo đốt hay tàn thuốc trong tay người kia, cọ lên tay A Văn nóng bỏng.

A Văn đẩy hắn ra, trừng mắt: “Con mẹ nó mày mở to mắt ra mà nhìn được không? Muốn hại chết tao à!”

Người nọ nghiêm túc xin lỗi, những đứa trẻ phía sau đều sợ ngây người, sững sờ đứng im.

Đàm Thanh Tuyền chạy tới: “Làm sao vậy?”

A Văn không để ý đến y, bước lên đấm người nọ một quyền, người kia vội vàng né tránh, luôn miệng nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, trời tối quá, chúng tôi không phát hiện nơi này có người, anh không sao chứ?”

Đàm Thanh Tuyền liếc mắt một cái liền đoán được đại khái sự việc, thấy A Văn ôm lấy tay vẻ mặt dữ tợn, đi đến gần xem xét, tựa hồ không có chuyện gì to tát, nói: “Được rồi, được rồi, không có gì, chúng ta đi.”

A Văn biết mình đang rất nguy hiểm, không muốn lãng phí thời gian, nhưng lại không cam lòng, quát ầm lên với người kia: “Tao XXX mẹ mày, mắt mày để dưới mông à?…” Chửi loạn một trận.

Nhìn thấy khoảng cách càng lúc càng xa, đám người kia đã không nhìn thấy nữa rồi, lúc này A Văn mới hất tay ra: “Tôi tự đi được.”

Tuyết rơi ngày càng lớn, gió lạnh thổi từng đợt, tấp vào mặt tựa như dao cắt. Mặt đất nhấp nhô gồ ghề, lại phủ đầy tuyết càng thêm khó đi. A Văn cố hết sức đạp từng bước, Đàm Thanh Tuyền ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dốc của y, vươn tay muốn đỡ một chút. Lại bị A Văn vung ra, kết quả dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Đàm Thanh Tuyền vội đỡ lấy y, nói: “Cẩn thận một chút, đường trơn lắm.”

“Tôi không cần anh giả vờ tốt bụng.”

Hai người đi đến bờ biển, Đàm Thanh Tuyền bước nhanh lên trước vài bước, ngăn A Văn lại. Nhìn thiếu niên mặt mũi mơ hồ, thở dài, kéo chặt lại khăn quàng cổ cho y, nhẹ nói: “Tiểu Văn, chuyện đã qua rồi không thể thay đổi được, coi như là vì dì Trương, vì anh trai của em, em hãy sống thật tốt, đừng nhớ đến những thù hận này nữa được không?”

A Văn giương mắt lên nhìn y: “Yên tâm đi Đàm ca, tôi sẽ sống thật tốt, sẽ cực kì vui vẻ.”

Đàm Thanh Tuyền giơ tay đặt lên vai y, cảm thấy thân thể y hơi run rẩy: “Em có lạnh không?”

A Văn cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình kịch liệt nhảy lên, giống như đang từng nhát từng nhát đập vào lồng ngực. Y cố gắng bình ổn hơi thở, nói: “Lạnh? Không, tôi hiện tại rất nóng.”

Đàm Thanh Tuyền do dự hỏi một câu: “Tiểu Văn, em có thể… tha thứ cho anh được không?…”

A Văn không nói lời nào, hô hấp đột nhiên trở lên dồn dập. Y hận không thể lập tức cướp lấy khẩu súng kia, trực tiếp bắn thủng mấy lỗ trên thân người đàn ông này. Nhưng y biết rõ, bản thân căn bản không phải đối thủ của Đàm Thanh Tuyền, y đã chịu đựng lâu như vậy, chỉ còn một chút nữa thôi.

Y cười nham hiểm: “Tha thứ cho anh? Chờ đấy, qua đêm nay tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi vuốt ve khuôn mặt A Văn, tình nghĩa huynh đệ hơn hai mươi năm, điều ấm áp duy nhất trong suốt thời niên thiếu cô đơn lạnh lẽo…

Y lấy súng ra, đưa cho A Văn: “Có thể không cần dùng đến, nhưng mà đề phòng trước vẫn hơn, nếu em không cần cứ đưa cho Tiểu Ba.”

A Văn không chút do dự nhận lấy, xúc cảm lạnh như băng chạm vào bàn tay, y nghiêdn răng cười, gằn từng chữ: “Cảm ơn anh, Đàm ca.”

Đàm Thanh Tuyền xoay người, từng bước quay trở về.

A Văn cảm giác kích động đến toàn thân phát run, y chậm rãi giơ súng lên, nhắm thẳng vào lưng Đàm Thanh Tuyền.

Anh hai, mẹ, hai người có nhìn thấy không? Lôi Chấn đã chết, Lôi Nặc và Long Hoa bang cũng sắp tàn, chỉ còn người đàn ông này…

Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra, bàn tay cầm súng run đến lợi hại. A Văn liều mạng thở hổn hển, tựa như phải dùng toàn bộ khí lực mới đè xuống được cái chốt an toàn nhỏ bé kia.

Chính là như vậy, chỉ cần động một đầu ngón tay thôi!

Một cánh tay, từ phía sau thò ra, đặt lên bàn tay đang cầm súng của A Văn, nhẹ nhàng cướp đi. Một chút sức lực cuối cùng cũng đều biến mất, thân thể A Văn mềm xuống, bị người phía sau giữ lấy. Phẫn hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần biến mất trong màn đêm kia, A Văn đột nhiên phát hiện, mình đã không thể động đậy được nữa, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tôn Kiện Ba: “Chu ca sẽ không để cho cậu làm hại Đàm ca đâu, cậu đừng có vọng tưởng.”

Có hai người đi tới, khiêng A Văn đã không còn năng lực phản kháng lên thuyền. Yên lặng không một tiếng động, cho dù là một âm thanh rất nhỏ cũng bị tiếng gió mãnh liệt cùng tiếng sóng biển cuồn cuộn che lấp mất.

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại. Y đưa khẩu súng cho A Văn, chính là cho y một cơ hội trả thù. Nếu như y nổ súng, vô luận là sống hay chết, coi như là đã trả hết tình nghĩa lúc trước, còn nếu như y không nổ súng…

Đàm Thanh Tuyền đi đến con đập lớn, đưa lưng về phía ánh đèn mờ nhạt mà thê lương, xa xa có thể trông thấy, trên mặt biển có một chiếc thuyền nhỏ, đang chạy dần về phía chiếc du thuyền màu trắng xa hoa.

Có lẽ, như vậy là tốt nhất…

Trong lòng A Văn tràn ngập lửa giận, toàn thân đều bị khống chế. Y đột nhiên nhớ tới đám người đốt pháo kia, cả vết bỏng đau đớn trên tay. Nguyên lai là Chu Hồng căn bản không muốn để cho mình giết Đàm Thanh Tuyền!

Được lắm Chu Hồng, anh cho rằng như vậy là xong sao? Chỉ cần anh không giết tôi, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ quay về tìm các người tính sổ!

Thế nhưng, đầu tiền, y phải còn sống.

A Văn dường như đột nhiên phát hiện tình cảnh của mình vô cùng không ổn, bên cạnh đều là người của Chu Hồng, mà hắn chỉ cố kỵ duy nhất Đàm Thanh Tuyền, người cũng đã rời đi rồi, nếu như hiện tại Chu Hồng muốn giết y diệt khẩu…

Không phải, nếu như là như vậy, ngay bây giờ Tôn Kiện ba có thể giết y luôn rồi. A Văn không thể cử động đầu, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía Tôn Kiện Ba. Người đàn ông luôn mỉm cười kia, lúc này trên mặt không biểu tình, nhìn không ra có ý tứ gì.

A Văn tạm thời quên mất mối hận khắc cốt ghi tâm với Đàm Thanh Tuyền, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an, y bỗng nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, dường như sắp có chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra.

Thuyền nhỏ tiến sát vào chiếc du thuyền kia, mấy người lập tức khiêng A Văn lên.

Trên khoang thuyền rộng lớn xa hoa, một người đàn ông trung niên béo ục ịch đang ngồi ung dung trên ghế salon phẩm rượu. Trông thấy Tôn Kiện Ba mang A Văn tới, cười ha hả: “Tốt, Chu Hồng thật sự nói được thì làm được, đúng là bạn tốt.”

A Văn không thể ngẩng đầu, nhưng mà giọng nói này thật sự quá quen thuộc. Bao nhiêu lần chịu khuất nhục cùng tra tấn, cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi. Trong lòng sợ hãi đến không thể hình dung được, muốn la lên nhưng lại không thể lên tiếng, muốn chạy trốn nhưng lại không thể cử động được, thậm chí ngay cả tự sát y cũng không làm được, nước mắt không khống chế được chảy ra.

Người đàn ông kia đi đến, giơ chân lên giẫm xuống mặt A Văn: “Đồ đê tiện, sợ rồi sao? Còn dám chạy trốn?”

Tôn Kiện Ba cười hì hì: “Chu ca nói, người này không đáng để Khổng ca để trong lòng, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ đó là tâm tâm niệm niệm, như vậy không phải rất vô nghĩa sao?”

Gã đàn ông trung niên giơ ngón cái: “Chu Hồng thật tốt, người bạn này tôi kết giao! Không phải vì đồ đê tiện này, chỉ bằng thái độ sảng khoái này.”

“Có điều, có chút việc nhỏ cần Khổng ca hỗ trợ.”

“Cậu nói đi, việc làm ăn hay là tiền?”

Tôn Kiện Ba cười: “Xem ngài nói kìa. Kỳ thật cũng không có gì, chính là tên A Văn này đã từng đắc tội với với người yêu của Chu ca, khiến cho Chu ca rất tức giận. Nếu Khổng ca muốn y, đương nhiên rất tốt, coi như là Chu ca tặng cho Khổng ca một cái đại lễ; nếu ngài không muốn y, mời Khổng ca hảo hảo giáo huấn một chút, ít nhất đừng để lại trốn thoát.”

Người đàn ông trung nên nhướn mày, chỉ vào A Văn, khinh thường nói: “Thứ hàng nát như vậy cũng xứng trèo lên giường của tôi? Cậu bảo Chu Hồng cứ yên tâm, nếu tôi để cho nó chạy thoát, con mẹ nó tôi sẽ đổi thành họ Tả!” Sau đó khoát tay, gọi mấy tên thủ hạ tới, “Cắt đứt gân chân, cho các huynh đệ giải buồn. Con mẹ nó, đang thiếu đàn bà.”

Mấy người đi lên, rút dao găm nhỏ, giơ tay chém xuống, gân chân lập tức bị cắt đứt, sau đó bôi thuốc cầm máu lên.

Gã đàn ông kia không quan tâm cười cười, ngồi trên ghế salon, một mỹ nữ xinh đẹp đi đến quỳ xuống bên chân hắn.

Trên boong thuyền vang lên một loạt tiếng ồn, mấy tên thủ hạ xông tới, lập tức xé rách quần áo A Văn. A Văn khôi phục khí lực, càng không ngừng giãy giụa kêu to. Tôn Kiện Ba nhíu mày, gã đàn ông kia nhìn thấy, cười nói: “Ha ha, xấu hổ a, tôi chính là thích khẩu vị này, chỉ nhìn thôi đã thấy thực mẹ nó đã ghiền.”

Tôn Kiện Ba không được tự nhiên đứng lên, nói: “Tôi đây không quấy rầy Khổng ca nữa, hôm nào rảnh, Chu ca nhà chúng tôi mời ngài ăn cơm.”

“Được được.” Gã đàn ông trung niên cũng không đứng dậy, vẫy vẫy tay, bảo thủ hạ sau lưng tiễn đưa Tôn Kiện ba ra khoang thuyền.

Đàm Thanh Tuyền đi qua bãi cát lớn, đã nhìn thấy chiếc xe màu đen của Chu Hồng đứng ở bên đường. Y thở dài một hơi, đi qua, mở cửa lên xe.

Chu Hồng trông thấy vẻ mặt mệt mỏi của y, hỏi: “Sao, mệt lắm hả?”

Đàm Thanh Tuyền không trả lời, y đột nhiên có cảm giác vô cùng thả lỏng, như là vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, thậm chí còn có loại cảm giác thoát lực. Hạ thấp ghế, nằm ngủ.

Chu Hồng cởi áo khoác ngoài, đắp lên người y.

“Chu Hồng.” Đàm Thanh Tuyền đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?”

“Cảm ơn anh.”

Chu Hồng nổ máy xe, bình tĩnh nói: “Ngày nào đó, em vì chính mình mà nói với tôi ba chữ này, tôi sẽ nhận.”

Đàm Thanh Tuyền mím môi không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại. Chu Hồng mở nhỏ tiếng nhạc, trong không gian đóng kín, vang lên tiếng ca như có như không:

Ngồi thẫn thờ rất lâu để nghĩ về lý do vì sao anh yêu em,

Và rồi không hiểu tại sao những giọt nước mắt đau thương lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi

Hãy dùng đôi tay nồng ấm của em để níu kéo anh trở lại,

Và để giữ lấy anh – một người mãi luôn phiêu bạt và một trái tim yêu cuồng điên…

Chiếc xe vững vàng lướt đi trên con đường rộng lớn, biến mất trong bóng đêm đầy gió và tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi