KHỐN LƯU

Một năm sau.

Một chiếc trực thăng đang từ từ đáp xuống sân thượng của bệnh viện. Cánh quạt quay cuốn lên từng đợt gió lốc, thổi tung vạt áo của đám thủ hạ đang đứng nghiêm chỉnh xung quanh.

Chu Hồng tiến lên mấy bước nghênh đón, cửa cabin mở ra, bước xuống là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo phông bình thường cùng quần jean rách, một bên lỗ tai đeo năm sáu cái bông tai sáng loáng. Nhìn nhìn xung quanh, bĩu môi: “Làm gì vậy? Đóng phim à?” Chu Hồng vội vàng nói: “Vâng, cậu mau xuống đi, Lôi lão đại đang rất nguy kịch…”

“Hừ, lão ấy đương nhiên là rất gấp rồi, nếu không thì sao có thể nhớ đến đứa con trai này chứ.” Lôi Nặc nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh.

Chu Hồng không nói gì, bước lên cùng với thủ hạ đỡ Lôi Nặc xuống, sau đó lập tức vào thang máy đi đến phòng bệnh.

Lôi Chấn nằm trên giường bệnh, vị lão đại hắc bang từng oai phong uy chấn một thời rốt cuộc cũng đi đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh. Nếu không phải nhờ bản năng né tránh nguy hiểm, viên đạn kia không hoàn toàn bắn trúng chỗ yếu hại, e rằng đã chết rồi. Nhưng cho dù được cấp cứu kịp thời cũng chỉ có thể kéo dài cho lão thêm hai giờ mà thôi.

Lôi Nặc nhìn thấy cha mình mang mặt nạ dưỡng khí lập tức dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ mê man. Hắn luôn miệng nói căm ghét, trong lòng cũng luôn mang hận thù, nhưng đến khi chứng kiến người cha không ai so sánh được của mình lại giống như một người bình thường, giãy giụa trước cái chết, đột nhiên cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Chu Hồng tiến lên phía trước, khẽ nói bên tai Lôi Chấn: “Lôi lão đại, Nặc thiếu gia đã đến rồi.”

Lôi Chấn bỗng dưng mở to mắt, thở gấp vài hơi. Chu Hồng lấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt lão xuống. Lôi Nặc chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha.” Dù sao đi nữa thì đây vẫn là cha ruột của hắn.

Lôi Chấn nhìn về phía Lôi Nặc, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn. Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều biết được đây là hồi quang phản chiếu, đáy lòng không khỏi ảm đạm.

Sắc mặt Lôi Chấn càng thêm trắng bệch, cắn chặt răng, dường như dùng hết khí lực toàn thân, vươn một tay về phía Lôi Nặc. Lôi Nặc không biết là có ý gì, nghi hoặc nhìn Chu Hồng, thấy mặt hắn không có biểu tình gì, đành phải đưa tay ra nắm lấy tay cha hắn. Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có vật gì đó cọ sát vào, không đợi hắn kịp phản ứng, giọng nói yếu ớt nhưng cương quyết của Lôi chấn đã vang lên: “Thả y.”

“Cái gì?…” Lôi Nặc không nghe rõ. Lôi Chấn mở to hai mắt, liều mạng cầm chặt tay hắn, dùng sức vô cùng lớn, móng tay ghim vào trong da thịt Lôi Nặc. Lão hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Đồng ý với ta, thả y!”

Lôi Nặc bị ánh mắt của Lôi Chấn khiến cho hoảng sợ, không tự chủ được gật gật đầu.

Lôi Chấn mơ hồ nở nụ cười, bàn tay đang nắm lấy tay Lôi Nặc buông thõng xuống bên giường. Máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra một tiếng “Tít” dài, trên màn hình là một đường thẳng tắp.

Trong phòng bệnh lập tức trở lên náo loạn, bọn đàn em vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Chu Hồng kéo Lôi Nặc vẫn còn đang ngẩn người ra ngoài để cho bác sĩ cùng y tá tiến vào cấp cứu, thẳng cho đến khi bác sĩ dừng lại động tác, kéo vải trắng phủ qua đầu Lôi Chấn.

Lôi Nặc chậm rãi mở bàn tay vừa mới nắm lấy tay cha mình, nhìn thấy một chuỗi chìa khóa.

Hắn ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Chu Hồng, hung tợn hỏi: “Đây là chìa khóa gì?” Chu Hồng chỉ chớp chớp mắt, không lên tiếng. Lôi Nặc lui về sau vài bước, hét to với đám đàn em: “Đây là chìa khóa gì? “Y” kia rốt cuộc là ai hả?!”

Không có ai lên tiếng, tất cả mọi người đều ái ngại nhìn người thanh niên mới hai mươi tuổi này. Hắn như một con thú nổi điên, khuôn mặt vặn vẹo mà dữ tợn.

Lôi Nặc lao tới bên giường Lôi Chấn, một tay túm lấy lão: “Lão già khốn kiếp này! Ngay cả khi ông sắp chết cũng không hỏi thăm tôi, không hỏi thăm mẹ tôi, trong lòng chỉ nhớ đến người khác sao? Ông có nghĩ tới chúng tôi không? Tôi là con ruột của ông, là con ruột đấy! Con mẹ nó, ông có còn nhân tính không hả?!!”

Mọi người không nói lời nào, trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng la hét cuồng loạn, càn rỡ của người thanh niên kia dần dần chuyển thành nức nở nghẹn ngào. Chu Hồng chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng đè lại đầu vai Lôi Nặc: “Nặc thiếu, xin bớt đau buồn, còn rất nhiều việc chờ cậu giải quyết.”

Lôi Nặc nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Trên móc khóa còn treo một miếng kim loại nhỏ, nhìn kỹ một chút thì phía trên có khắc một dòng chữ nhỏ: “Tầng hầm biệt thự số 26, phố XXXX.”

Lôi Nặc đứng lên, cầm theo chìa khóa lao ra ngoài. Chu Hồng vội vàng ngăn hắn lại: “Nặc thiếu, chúng ta phải lo hậu sự cho Lôi lão đại trước, còn phải truy tìm hung thủ.”

Lôi Nặc không để ý tới hắn tiếp tục đi về phía trước. Chu Hồng tiến lên vài bước, vội la lên: “Nặc thiếu, tôi nghĩ chúng ta nên đưa Lôi lão đại đến nhà xác trước đi.”

Lôi Nặc trừng mắt, con ngươi lộ ra một tia hung ác: “Anh là ai? Tôi còn cần anh phải dạy sao? Cút sang một bên!”

Thái độ làm người của Chu Hồng vô cùng tốt, rất được lòng người, hơn nữa lời nói của hắn cũng không phải là không có đạo lý. Lôi Nặc vừa mới đến đã làm mưa làm gió, nổi giận quát tháo bừa bãi. Tuy rằng mọi người không nói gì nhưng vẻ mặt đều rất khó chịu.

Chu Hồng lại chỉ cười khổ, phân phó thủ hạ vài câu, để cho bọn họ xử lý hậu sự, bản thân hắn thì mang theo mấy người, nhanh chóng đuổi theo Lôi Nặc.

Trên đường đi, Lôi Nặc ngậm chặt môi, không nói một lời nào. Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, hai tên bảo tiêu ngồi phía trước im lặng liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy thái tử gia này thật sự không dễ chiều.

Ô tô chạy được hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến ngôi biệt thự kia. Lôi Nặc đẩy cửa bước vào, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi từ bên trong đi ra, trên tay cầm một chiếc khăn, có vẻ như đang dọn dẹp phòng. Trông thấy một đám người hùng hổ xông vào, vẻ mặt hoảng loạn, giang hai cánh tay khua loạn, thì ra là người câm.

Lôi Nặc không thèm liếc nhìn hắn, xoay người đi về phía tầng hầm. Chu Hồng lệnh cho thủ hạ chờ ở ngoài sảnh, một mình đi theo Lôi Nặc.

Cửa tầng hầm đóng chặt, Lôi Nặc lấy chìa khóa ra, xoay hai vòng, mở cửa xông vào.

Chu Hồng thuận thế theo vào, vì vậy, lần thứ hai hắn nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền.

Căn phòng dưới đất này không lớn lắm, dường như có trang bị điều hòa nên vừa mở cửa đã cảm thấy có một luồng hơi ấm phả vào mặt. Chính giữa phòng có một chiếc giường lớn, trải nệm cao cấp, Đàm Thanh Tuyền đang nằm trên đó, nghiêng người dựa vào đầu giường. Toàn thân y trần trụi, chăn mỏng cuộn lại để một bên, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại, trên đầu gối để một quyển sách còn một tay thì đang cầm bút.

Y nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lôi Nặc cùng Chu Hồng đi vào thì hơi ngẩn người, sau đó giống như phát hiện ra điều gì, sắc mặt liền ảm đạm xuống. Nhưng chỉ trong chốc lát y lại cong lên một bên khóe miệng, lộ ra nụ cười mang theo một tia đùa cợt, đặt sách và bút trong tay xuống. Thân thể y hoàn toàn trần trụi, trước cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông vậy mà không lộ ra một chút mất tự nhiên nào, ngược lại còn vô tư duỗi cái lưng mỏi vì ngồi quá lâu, giang hai cánh tay kê ra sau gáy, hờ hững nhìn hai người kia. Khi cánh tay y khẽ động, vang lên một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, lúc này hai người kia mới phát hiện trên cổ tay bên trái của y có một chiếc khóa sắt, đầu còn lại chôn vào trong tường.

Giây phút khi cửa mở ra nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền, Chu Hồng cùng Lôi Nặc đều toàn thân chấn động. Một người tuy rằng đã sớm biết được điều này nhưng lại không nghĩ rằng sẽ bắt gặp người trước mặt này không mặc quần áo. Người còn lại thì hoàn toàn khiếp sợ. Lôi Nặc trợn mắt há miệng nhìn người đang lười biếng nằm trên giường, lầm bầm nói: “Tại sao… sao lại là anh…”

Đàm Thanh Tuyền cười khẽ: “Lôi Nặc, đã lâu không gặp.”

Lôi Nặc bước từng bước đến gần y, máy móc lặp lại câu hỏi: “Sao lại là anh?”

Đàm Thanh Tuyền nhíu mày: “Vì sao lại không phải là tôi?”

Lôi Nặc không nói gì, từ trên nhìn xuống thân thể trần trụi của Đàm Thanh Tuyền: “Anh… Anh với cha tôi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?!”

Đàm Thanh Tuyền nhẹ cười một tiếng, cố ý giang cánh tay ra: “Còn chưa nhìn rõ sao? Chính là loại quan hệ này.”

“Đây là … đây chính là lý do lúc trước anh không chịu đi cùng tôi sao?”

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi từ trên giường đứng lên, đi thẳng đến trước người Lôi Nặc, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lôi Nặc, ánh mắt mị hoặc mà mê ly: “Bảo bối, cậu sắp khóc rồi.” Y dừng lại một chút, thanh âm bỗng chuyển thành lạnh lùng, “Cha mình qua đời, không đi lo hậu sự, không đi tìm hung thủ mà lại chạy đến đây. Lôi Nặc, cậu vẫn ngây thơ như vậy.”

“Anh… làm sao biết cha tôi đã chết…”

Đàm Thanh Tuyền nhàn nhạt nói: “Lôi lão đại nếu còn một hơi thở tuyệt đối sẽ không để cho các người tìm được tôi.”

“Lão già khốn kiếp!” Lôi Nặc rống to, “Không nhớ đến tôi, không nhớ đến mẹ của tôi, thậm chí còn giam anh ở chỗ này, lão đáng chết!”

Sắc mặt Đàm Thanh Tuyền vô cùng lạnh lẽo, đột nhiên lại cười: “Ai nói ông ấy giam tôi lại? Là tôi cam tâm tình nguyện đấy.”

“Anh… anh nói cái gì?…” Lôi Nặc hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của người đàn ông trước mặt này.

Đàm Thanh Tuyền liếm liếm bờ môi, chậm rãi vuốt ve chiếc còng sắt trên cổ tay, thanh âm mập mờ trầm thấp: “Tôi thích như vậy, bị người ta khóa lại, sau đó… Gọi là cái gì nhỉ? Nam sủng hay là nô lệ (tính nô) … mà cậu, bảo bối à, ngoại trừ việc muốn cùng tôi chạy trốn thì không biết cái gì khác. Cậu cũng được gọi là đàn ông sao?”

“Đồ đê tiện!” Lôi Nặc cho Đàm Thanh tuyền một cái bạt tai, sau đó lui lại phía sau rút súng ra, nhắm vào huyệt thái dương Đàm Thanh Tuyền, “Con mẹ nó, tôi giết anh!”

Chu Hồng cả kinh, bất giác tiến lên một bước. Hắn thấy Đàm Thanh Tuyền vậy mà lại chậm rãi nằm xuống, không nhìn Lôi Nặc, cũng không nhìn mình, bên môi vẫn là nụ cười tự giễu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Vì cái gì? Vì cái gì người này lại luôn như vậy? Lôi Nặc nhìn khuôn mặt của người đàn ông dưới họng súng, nhàn nhã thong dong, giống như không phải đang đối mặt với sinh tử mà là ánh nắng vàng ấm áp trên bờ biển Caribe.

Chính là bộ dáng không quan tâm đến mọi thứ, chính là ánh mắt trong trẻo không vương chút bụi trần đã làm cho Lôi Nặc năm đó mới tròn mưới sáu tuổi, tim đập loạn nhịp. Thiếu niên ngây ngô đối với thứ tình cảm mãnh liệt đột nhiên nảy sinh trong lòng, không cách nào che giấu được. Hắn dùng mọi biện pháp để thu hút ánh mắt của người con trai đó, sống chết quấn chặt lấy người kia, dốc sức liều mạng bắn súng, học Taekwondo, chỉ cầu một ánh nhìn lãnh đạm thoáng qua của y.

Nhưng mặc cho Lôi Nặc làm bất cứ điều gì, trả giá như thế nào, thậm chí nguyện ý vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần Đàm Thanh Tuyền đi cùng hắn, thì đổi lại người con trai kia chỉ nở nụ cười nhẹ như gió thoảng, xoa xoa đầu hắn, nói một câu: “Lôi Nặc, cậu thật ngây thơ.”

Ngây thơ sao? Lôi Nặc chưa bao giờ cảm thấy mình ngây thơ. Hắn còn trẻ, có tiền, có địa vị, hắn khi đó đã an bài ổn thỏa mọi thứ, chỉ cần người con trai này đồng ý là đủ. Nhưng kết quả là y kiên quyết rời đi cùng cha mình, thậm chí không một lần quay đầu nhìn lại.

Mà bây giờ, Lôi Nặc cúi đầu nhìn người đàn ông trần trụi kia, sự đố kỵ không kiềm chế được thiêu đốt trong đôi mắt, nhuộm đỏ thẫm hai con ngươi. Y, ngay tại căn phòng này, trên chiếc giường này, cùng cha hắn… Y còn nói thích như vậy. Y gọi cái này là cái gì? Nam sủng, nô lệ???

Đàm Thanh Tuyền yên lặng nằm trên giường, đường cong tuyệt mĩ, eo nhỏ mềm dẻo, toàn bộ phơi bày không xót thứ gì. Trước ngực còn lờ mờ thấy được dấu vết tình sắc, từng điểm từng điểm kéo dài xuống dưới. Sau cùng là đến đôi chân thẳng tắp thon dài.

Y vừa giống như một tế phẩm thuần khiết, vừa giống như một thiên sứ tinh khôi bị khóa sắt trói chặt. Lôi Nặc không phải lần đầu tiên giết người, nhưng hắn chưa từng giống như bây giờ, nắm giữ trong tay quyền lực tối cao nhất. Người đàn ông hoàn mỹ này, nằm dưới họng súng của hắn, sinh tử nằm trong tay hắn. Chỉ cần hắn bóp cò, y sẽ giống như con cừu non chết đi, hoặc là vì đau đớn giày vò mà rên rỉ nỉ non.

Trong miệng Lôi Nặc trào lên vị máu tanh, hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập. Dục vọng khát máu tàn bạo ẩn giấu dưới đáy lòng nhiều năm, giờ như dã thú gào thét, tùy thời sẽ điên cuồng mà vọt ra. Hắn tựa hồ nhìn thấy được hình ảnh người đàn ông này thét lên, giãy dụa dưới thân mình, quỳ trước mặt mình cầu xin, hoặc là nằm ở trên giường thừa nhận va chạm mãnh liệt của mình, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng…

Cái này gọi là gì? Đúng rồi, là tính nô…

Toàn thân Lôi Nặc vì kích động mà run lên nhè nhẹ, họng súng không kiềm chế được mà trượt xuống dưới, miết lên da thịt trần trụi của Đàm Thanh Tuyền. Xúc cảm lạnh lẽo của kim loại khiến cho Đàm Thanh Tuyền run nhẹ một cái, ánh mắt Lôi Nặc càng thêm tối tăm. Hắn kéo rê đầu súng trượt dọc theo bờ ngực Đàm Thanh Tuyền, chậm rãi chuyển đến đầu nhũ, ngả ngớn mà gảy một cái.

Đàm Thanh Tuyền giương mắt nhìn về phía Lôi Nặc: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn … làm(*) anh…” Thanh âm của Lôi Nặc khàn khàn tà ác, hắn nhìn thấy rõ ràng sự kinh ngạc cùng sợ hãi trong ánh mắt Đàm Thanh Tuyền, bộ dáng của y không còn lạnh nhạt như mọi khi nữa, khiến cho hắn hưng phấn, toàn thân huyết dịch sôi trào. Nhưng tia lý trí cuối cùng còn lại nhắc nhở hắn trong phòng vẫn còn một người khác, vì vậy liền quay đầu nói với Chu Hồng: “Đi ra ngoài!”

(*) Mình thấy lăng nhục, sỉ nhục thì sát nghĩa hơn là làm.

Tất cả mọi thứ, Chu Hồng đều thu hết vào mắt, đương nhiên bao gồm cả ánh mắt sợ hãi cùng bất lực của Đàm Thanh Tuyền, còn có dục vọng trần trụi của Lôi Nặc. Chu Hồng đột nhiên có xúc động muốn rút súng ra, bắn thẳng vào đầu Lôi Nặc. Hắn tận lực khống chế hô hấp của mình, nắm thật chặt tay nắm cửa rồi lại buông ra, lại nắm chặt lấy, chữ “Vâng” rít qua kẽ răng vọt ra, bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Cửa không đóng chặt, Chu Hồng đứng bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vật lộn, giằng co trong tầng hầm, tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng thân thể va chạm mãnh liệt, tiếng khóa sắt va vào nhau, còn có tiếng rên rỉ bị đè nén. Chu Hồng tựa vào tường, mặt không biểu tình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt khẩu súng.

Đột nhiên, một tiếng súng vang lên. Chu Hồng chấn động, rốt cuộc không chịu nổi nữa đẩy cửa xông vào.

Cửa mở, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Lôi Nặc bị hung hăng áp trên giường, trên cổ quấn một vòng khóa sắt. Thân thể Đàm Thanh Tuyền vẫn trần trụi, một chân gập lại đè trên lưng Lôi Nặc, tay trái bẻ ngược cánh tay của hắn ra sau, chân còn lại đứng dưới đất, tay phải cầm một khẩu súng.

Họng súng vẫn còn bốc khói, đệm giường bên cạnh đầu Lôi Nặc bị bắn thủng một lỗ. Đàm Thanh Tuyền giương họng súng nhẹ nhàng thổi thổi, mỉm cười nhìn Chu Hồng: “Ngại quá, súng cướp cò.”

Ánh mắt y thoáng cái trở lên lạnh như băng, kề súng lên đầu Lôi Nặc, “Anh đi ra ngoài, nếu không tôi giết hắn!”

Không đợi Chu Hồng trả lời, Lôi Nặc đã hét lên: “Đàm Thanh Tuyền, con mẹ nó, anh giám giết tôi sao? Giết tôi anh cũng không ra ngoài được!”

“Vậy sao?” Đàm Thanh Tuyền nhàn nhạt nói: “Vậy thì cùng chết đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi