KHÔN NINH

Không, thật sự là “Cách một đời người”. Kiếp trước, từ sau khi Trương Già vào tù, nàng đã không gặp hắn nữa; đời này cũng chỉ nhìn nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi trong đêm mưa nhạt nhòa lần trước ở Tầng Tiêu lâu. Mà nay người đã gần trong gang tấc. Nàng nhìn lên bóng lưng hắn, anh tuấn mà lãnh mạc, dù là lúc hành lễ với Tiêu thái hậu trên điện, lưng vẫn thẳng tắp, toát ra khí khái sáng láng. Trong khoảnh khắc đó, nàng suýt nữa rơi lệ.

Mặc dù không biết tại sao Trương Già lại xuất hiện ở đây, trong lòng cũng biết hắn lúc này nhất định không biết nàng, nhưng chỉ cần hắn đứng đó, trước mặt nàng, hỗn loạn cùng nguy hiểm của thế gian này như bỗng nhiên tiêu tán hết, chỉ còn lại ôn hòa và an nhiên. Như ngày mưa thong dong cùng lười biếng, người ngồi trong góc ngắm mưa huyên náo xung quanh mà hưởng thụ chút an bình ngắn ngủi.

Đã từng, nàng oán trách ông trời quá bạc bẽo với nàng, cho nhiều, cũng lấy đi rất nhiều; nhưng giờ khắc này, nàng lại muôn phần cảm kích. Cảm tạ ông trời cho nàng được gặp lại Trương Già. Khương Tuyết Ninh khe khẽ nhắm mắt, khóe môi lại cong lên dáng tươi cười đơn thuần vui vẻ, như không chút quan tâm đến hoàn cảnh nguy hiểm trước mặt.

Nội cung cùng triều đình xưa nay phân biệt ranh giới rõ ràng, nếu không có đặc lệnh không cho phép ngoại thần tới hậu cung. Bây giờ mặc dù phải tra án lớn, lại còn do thái hậu nương nương tự mình nhờ, nhưng giờ phút này rất nhiều cung nga nữ quan hầu hạ trong cung, thấy hai người Trần Doanh, Trương Già đều cúi đầu ẩn giấu kinh hoảng.

Những thư đồng khác đứng cách Khương Tuyết Ninh không xa. Người gia giáo nghiêm ngặt như Trần Thục Nghi, lúc này đã lùi ra sau cùng; Chu Bảo Anh sau khi nghe thấy hai chữ “Trương Già” này thì trợn tròn mắt, lại có chút hưng phấn dùng khuỷu tay lén chọc Diêu Tích mấy cái. Nhưng Diêu Tích lại không phản ứng gì. Chu Bảo Anh buồn bực quay sang, chỉ thấy Diêu Tích nhìn trân trân nam nhân cao gầy trong điện, nhìn đến ngây ngốc.

Đây là… Trương Già a? Ngoại trừ bề ngoài nhìn có vẻ liêm khiết lạnh lẽo, thần sắc đạm mạc ra, thì đâu có đáng sợ như lời đồn? Thậm chí nhìn hắn còn không giống tiểu nhân thích ăn bám nhà quyền quý chút nào. Hắn đứng ở đó như thân trúc cao thẳng, hiên ngang. Mà người này, sau này sẽ là phu quân của nàng. Ánh mắt Diêu Tích càng phát ra ý chí mãnh liệt hơn. Mãi đến khi Chu Bảo Anh lại đụng nàng một cái, nàng mới tỉnh lại, ý thức mình mới nhìn chằm chằm Trương Già thật lâu, lập tức hai má ửng hồng, e thẹn cúi đầu.

Tiêu thái hậu ngồi trên điện lại nhíu mi, cảm thấy hai chữ Trương Già này có chút quen tai, nhưng nhất thời chưa nhớ ra đã từng nghe ở đâu, chỉ nghi hoặc nhìn Trần Doanh, nói: “Ai gia không phải chỉ tuyên một mình ngươi tới sao?”

Trần Doanh là ác quan, nhưng khí chất lại nhàn nhã, không e sợ. Ánh mắt hắn lóe lên, cung kính nói: “Hồi thái hậu nương nương, Trương Già Trương đại nhân được điều nhiệm đến Hình bộ gần đây, mới chưa tới nửa tháng đã xử lý hơn phân nửa chuyện tồn đọng ở Giang Tây thanh lại tư năm nay, cũng rất có bản lĩnh. Hôm nay lúc người trong cung đến truyền ý chỉ của ngài, Trương đại nhân đúng lúc ở đó, hạ quan cũng không rõ chuyện trong cung phải chăng rất khó giải quyết, cho nên mới mời Trương đại nhân cùng đi, có hắn cùng hạ quan tra án, cũng có thể nhanh chóng phân ưu giúp Thái hậu nương nương.”

Hắn vừa nói vậy, Tiêu thái hậu liền hiểu: “Tóm lại là người giỏi tra án. Vậy thì cứ làm như ngươi nói đi. Từ chuyện lời phản nghịch trên ngọc như ý vài ngày trước, ai gia cùng hoàng thượng hạ lệnh tra hết trong cung một phen, mới biết trong cung này đông người lại hỗn loạn, không biết đã có bao nhiêu tai mắt của phản tặc. Hai người các ngươi nay tra xem phía sau là kẻ nào tác oai tác quái!” Dứt lời liền đảo mắt qua chỗ Khương Tuyết Ninh.

Trần Doanh nhìn theo liền thấy Khương Tuyết Ninh, nhớ lại Tạ Nguy phái người chuyển lời trên đường vào cung, lại suy nghĩ thái độ của Tiêu thái hậu đối với chuyện này, cảm thấy thực khó giải quyết. Cũng may hắn nhanh trí, sớm tính được chuyện lần này e là không dễ dàng, nên dứt khoát mang Trương Già theo. Người này tính cách cứng rắn, trong mắt ngoại trừ tra án trị an luật lệ thì không có gì khác, đẩy Trương Già ra phía trước, thì dù sau này có chuyện bất trắc cũng không tới chỗ mình.

Trần Doanh nghĩ vậy, liền trả lời “Vâng”, sau đó liền nhìn hai bên Tiêu thái hậu: “Xin hỏi vật chứng đang ở đâu?” Tiêu thái hậu khoát tay, tổng quản nội cung Uông Thuyên lập tức đặt tờ giấy lúc trước trên khay đưa tới chỗ Trần Doanh. Trần Doanh cầm lên nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày. Nhưng hắn chỉ làm dáng thôi, một lát sau liền đưa cho Trương Già bên cạnh, nói: “Trương đại nhân cùng xem đi.”

Giấy Bạch Lộc. Khổ giấy viết thư phổ biến. Chữ là thể Khải thư đoan chính. Trương Già nâng tầm mắt, nhận lấy tờ giấy xem xét, cảm giác lạnh lẽo ẩn hiện trên khuôn mặt, tản ra theo động tác của hắn, nói: “Nét chữ cùng thể chữ đều tương tự như hai dòng khắc trên ngọc như ý Thanh Hải vài ngày trước.”

Giọng nói không chút căng thẳng lo lắng, lại lộ ra lạnh lẽo cương trực. Hắn cố hết sức khống chế mình, mới không quay người nhìn lại sau lưng, mới có thể không hồi đáp ánh mắt cách biệt đã lâu kia. Chỉ là trong lòng vẫn không khỏi lo lắng: Bây giờ nàng còn cách vị trí hoàng hậu đến ngàn dặm, sao lại dính líu đến chuyện này?

Trần Doanh nói: “Vậy vật này ở chỗ ai, thì người đó có liên hệ với phản tặc rồi?” Trương Già nhìn Trần Doanh, người này là ác quan, cũng rất chú trọng lợi ích của bản thân, lúc này hẳn sẽ không muốn dây dưa vào cục diện rối rắm này, nhưng Trương Già không vạch trần, chỉ nói: “Chưa hẳn.”

Tiêu thái hậu nhíu mày: “Chưa hẳn?” Trần Doanh không lên tiếng. Trương Già không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh trả lời: “Chuyện can hệ tới phản tặc rất rắc rối phức tạp, pháp lệnh có nói, không chứng không tội. Người này nếu chỉ có một tờ giấy thì không thể định tội, còn cần điều tra rõ ngọn nguồn, mới có thể khẳng định được.”

Tiêu thái hậu bỗng nhiên cảm thấy người này hình như rất không giống những quan viên khác trong triều, tư thái nói chuyện cực kỳ giống những ngôn quan, trực thần không nể mặt bất cứ ai. Loại người này từ trước đến nay rất khó nói chuyện. Khuôn mặt Tiêu thái hậu thêm chút âm trầm, nhưng lại nghĩ người này là Trần Doanh mang đến, nên không phát giận, chỉ lạnh lùng nói: “Vậy ngươi định tra thế nào?”

Trương Già nhìn chăm chú bốn câu đại nghịch trên tờ giấy, chỉ hỏi: “Vật này tìm ra từ chỗ ai?” Đây là biết rõ còn cố hỏi. Nhưng mọi người cũng hiểu đây là thông lệ lúc tra án trong nha môn.

Uông Thuyên liền đứng dậy nói: “Là ta dẫn người tự mình đi tra, đến Ngưỡng Chỉ trai thì phát hiện trong một quyển sách trên thư án ở phòng nhị cô nương phủ Hộ bộ thị lang cũng là thư đồng Trưởng công chúa điện hạ.”

Trương Già nói: “Sách gì?”

Uông Thuyên sững sờ, vô thức nhìn qua một tiểu thái giám đứng trong góc. Tiểu thái giám hiểu ý tiến tới, nhưng lúc trả lời lại có chút xấu hổ: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân không học nhiều chữ, chỉ biết trên bìa sách có bốn chữ, trong đó có một chữ “thoại”.”

Trương Già lập tức nhíu mi: “Không đem sách tới sao?” Trần Doanh cũng không khỏi bĩu môi.

Nhưng bất ngờ lúc này lại có một giọng nói tỉnh táo bình tĩnh vang lên từ phía sau hắn: “Là « Vi Lô thi thoại » (của Ngô Kiều), trên thư án thần nữ chỉ đặt một quyển này, vừa mới đọc qua một canh giờ trước khi Uông công công dẫn người đến điều tra. Còn lại đều là bút mực giấy nghiên, thần nữ còn nhớ rõ.”

Đám người khẽ giật mình, nghe giọng cũng quay đầu lại nhìn. Khương Tuyết Ninh lại chỉ nhìn hướng về phía Trương Già. Trương Già trầm mặc. Nàng quỳ lâu, đã rất mệt, biết tính Trương Già nên cũng không suy nghĩ nhiều, lại nói với Tiêu thái hậu: “Thái hậu nương nương, đại nhân của Hình bộ đã nói ‘Không chứng không tội’, vậy có thể xin ngài cho thần nữ đứng dậy không? Thần nữ từ nhỏ đã yếu ớt, quỳ lâu khí huyết không thông, nếu ngất đi sợ sẽ trì hoãn tình tiết vụ án.”

Tiêu thái hậu làm hoàng hậu nhiều năm, sau đó thành thái hậu, dù năm đó Bình Nam vương mưu phản đánh vào kinh bà đều chịu đựng nổi, gặp qua muôn kiểu người, nhưng lại chưa thấy ai làm càn như Khương Tuyết Ninh! Nhìn điệu bộ này, bà chỉ cần không đáp ứng, nàng sẽ lập tức ngã xuống. Thật xảo trá!

Chỉ là Tiêu thái hậu cũng biết rõ đạo lý nhẫn nhịn nàng nhất thời xem nàng còn có thể nhảy nhót bao lâu, nên không quá so đo cùng nàng, chỉ giả vờ hiền hậu nói: “Nhìn xem ai gia quên mất, ngươi đứng lên trước đi.”

Khương Tuyết Ninh đương nhiên biết lão yêu bà này giả vờ, nhưng đây vừa vặn lại là nhược điểm của kẻ vờ vịt, dù sao trước mặt người khác phải đóng vai người tốt, sao có thể nói “Không” chứ? Vậy thì quá mất phong thái mẫu nghi thiên hạ a.

Trong lòng châm chọc như vậy, nhưng nàng vẫn hành động rất thiết thực, dùng tay chống trên mặt đất mà đứng dậy. Cách đó không xa có không ít cung nhân, nhưng không ai dám tiến tới đỡ nàng. Khương Tuyết Ninh quỳ lâu, hai chân sớm đã tê cứng. Lúc tự mình đứng lên vô cùng khó khăn, cơ hồ hai chân đều không có tri giác, sau đó lại tê rần như kim đâm, nàng loạng choạng suýt ngã xuống.

Trong chớp mắt này, Trương Già nhìn thấy, ngón tay vô thức run lên một cái, lại nắm chặt, khắc chế bản thân theo thói quen lại đỡ nàng. Hắn nhìn nàng chăm chú, trong Từ Ninh cung rộng lớn này chỉ có nàng tứ cố vô thân, tự mình chống chọi mà đứng vững, sau đó cúi người nhẹ nhàng dùng tay nện vào bắp chân cùng đầu gối làm dịu tê cứng. Trong lòng không dễ chịu.

Trong nháy mắt cúi đầu xuống, Khương Tuyết Ninh bỗng có chút ủy khuất. Thậm chí hơi u sầu, cô đơn. Nhưng vừa nghĩ lại, tâm tình này cũng mất đi: Trên đời này ai không lẻ loi độc hành chứ? Huống chi Trương Già hiện tại cũng không biết nàng. Nàng cảm giác tri giác hai chân dần dần khôi phục, mới lần nữa đứng lên, cúi người hành lễ với Trương Già, nói: “Xin Trương đại nhân minh xét, tờ giấy này tuyệt đối không liên quan tới thần nữ, cũng không phải chữ viết của thần nữ.”

Trương Già đương nhiên biết không phải nàng, nhưng bây giờ cái khó là làm thế nào để chứng minh. Hắn ngưng lại một lát, mới có thể lấy giọng điệu bình thường hỏi lại: “Không phải chữ viết của ngươi?”

Khương Tuyết Ninh muốn nói, trong Ngưỡng Chỉ trai cùng Phụng Thần điện đều có chữ nàng viết, có thể mang đến so sánh. Nhưng không ngờ Tiêu Xu đứng hầu bên cạnh Tiêu thái hậu lúc này lại mở miệng, nói: “Khương nhị cô nương viết lối Thảo thư, gần đây dù có theo lời tiên sinh tập Khải thư, nhưng vẫn chỉ như chữ hài đồng, viết không ra được đoạn này. Không cần lấy chữ viết nàng so sánh, thần nữ làm chứng cho Khương nhị cô nương, bốn dòng này xác thực không phải nàng viết.”

Các thư đồng còn lại trong điện đều có chút kinh ngạc. Chẳng ai ngờ Tiêu Xu lại chịu đứng ra vào lúc này nói giúp Khương Tuyết Ninh. Đến Tiêu thái hậu cũng quay lại nhìn nàng, nói: “Đó chỉ là chữ viết trước mặt người khác thôi, làm sao biết nàng không có khả năng bắt chước?”

Khương Tuyết Ninh nghe xong lại không phản ứng gì quá lớn, chỉ nói: “Đa tạ Tiêu đại cô nương.”

Trương Già suy nghĩ, liền quay đầu tiếp tục hỏi Uông Thuyên: “Uông công công lúc nào đi Ngưỡng Chỉ trai tìm và tịch thu, tin tức này còn có ai biết?”

Uông Thuyên khẽ giật mình, trả lời: “Ta giờ Mùi đến phụng mệnh thái hậu nương nương chi, bắt đầu tra từ Tây cung, đến Ngưỡng Chỉ trai là giờ Dậu chính khắc. Bởi vì việc này lớn, ta cũng sợ không hoàn thành trọng trách thái hậu nương nương giao phó, không dám nhắc tới với ai, sợ kẻ gian biết được thì giấu mất, tổng cộng chỉ có ta cùng một nhóm thái giám thủ hạ trung thành biết được, tra một mạch từ tây cung qua mất chừng hai canh giờ, có lẽ có tiết lộ phong thanh.”

Kết hợp trước sau, Khương Tuyết Ninh đã biết —— Nếu tiểu thái giám kia nói thật, thời gian người hãm hại nàng hành động nhất định là sau khi nàng để sách xuống rời phòng đi Lưu Thủy các, đến trước khi Uông Thuyên dẫn người đến tra, lén để tờ giấy này vào trong sách nàng. Mà lúc đó các thư đồng còn lại đều có mặt trong Lưu Thủy các. Không nói đến sau màn tột cùng là ai, kẻ động thủ nhất định là cung nhân trong cung đi lại bốn phía cũng không gây chú ý.

Quả nhiên, Trương Già nghe xong đã hỏi: “Xin hỏi công công, cung nhân trong Ngưỡng Chỉ trai hiện ở nơi nào?”

Uông Thuyên nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên đã theo cung quy tạm giam tất lại.”

Trương Già nhẹ gật đầu, lại nói: “Còn chưa đủ, hết thảy cung nhân ra vào Ngưỡng Chỉ trai từ giờ Thân đến giờ Dậu hôm nay, cũng bắt hết lại, chuẩn bị tra hỏi.”

Tiêu thái hậu phía trên nghe vậy đã có chút mất kiên nhẫn, cảm giác Trương Già này muốn Khương Tuyết Ninh thoát tội, nhất thời nhíu mi: “Trương đại nhân những lời này sao nghe giống như là muốn chứng minh người ngoài hãm hại, sao không tra hỏi người có hiềm nghi nhất trước?”

Thần sắc trên mặt Trương Già vẫn không chút thay đổi. Hắn trước nay đối với ai cũng là dáng vẻ ngăn cách, chỉ nói: “Thái hậu nương nương an tâm chớ vội, nếu muốn chứng minh vật này có liên quan tới… Khương nhị cô nương, cũng không mấy khó khăn.”

Trần Doanh đứng bên cạnh nhìn, tuy chức quan cao hơn, nhưng nãy giờ vẫn bàng quan, đứng nửa ngày cũng không nói một câu. Cho tới lúc này mới mở miệng: “Trương đại nhân có biện pháp gì?”

Trương Già nhìn tờ giấy này lần nữa, ngón tay miết nhẹ góc giấy, bình thản nói: “Nếu là thư đồng vào cung, sẽ được kiểm tra tất cả đồ đạc mang theo và ghi lại ngay trước cửa cung, cho nên nếu không phải Khương nhị cô nương mua chuộc thái giám cung nhân kiểm tra lúc ấy, tờ giấy này nhất định là đồ trong cung. Huống chi tất cả giấy viết trong cung đều có phần lệ, không được giữ lại đốt đi, tất cả giấy dùng rồi đều sẽ nghiêm ngặt thu lại. Ngưỡng Chỉ trai là chỗ ở của thư đồng, giấy Bạch Lộc lại là giấy dùng trong cung, đưa đến bao nhiêu, Nội vụ phủ ắt có ghi chép. Thái hậu nương nương hoài nghi lời ấy do Khương nhị cô nương viết, dính dấp tới án ngọc như ý, vậy nên tra từ sổ sách Nội vụ phủ, lại tra số giấy trong Ngưỡng Chỉ trai. Nếu giấy của Khương nhị cô nương thiếu đi, thì hiềm nghi thêm năm phần.”

Trong cung dùng giấy rất nghiêm ngặt, nên dù ai có chuyện gì đều tự truyền lời. Mỗi một tờ giấy đã dùng qua sau này đều phải nộp lên, nếu viết gì “Không đúng đắn”, tự có người đến “Thu thập”. Đây là quy củ được quyết định từ mấy triều trước.

Khương Tuyết Ninh vừa nghe Trương Già nói thì thực kinh ngạc, không ngờ vậy mà có thể tra ra từ tờ giấy, nghe qua chưa phát giác, nhưng tinh tế nghĩ lại, lại cảm giác lời này hơi qua loa, hẳn không nên từ người nghiêm chỉnh như Trương Già nói ra. Nàng nhìn tờ giấy trong tay hắn, bỗng nhíu mày: Giấy Nội vụ phủ phát ra, cũng không phải cùng một kích cỡ. Người khác nghe xong đều cảm thấy nếu muốn theo ý thái hậu, đi chứng minh Khương Tuyết Ninh viết thì cách này đích xác là trực tiếp nhất hữu hiệu nhất. Duy chỉ có Tiêu Xu bỗng nhíu mày. Cũng không biết có phải giống như Khương Tuyết Ninh, cảm thấy lời ấy quá mức qua loa. Nhưng lúc này hai mắt Uông Thuyên đã tỏa sáng, khen: “Thật là biện pháp tốt.”

Thái hậu cũng không thấy có gì dị thường, chỉ nói: “Vô luận có phải nàng hay không, giấy này nhất định phải tra. Cho dù không phải nàng, thư đồng còn lại trong Ngưỡng Chỉ trai cũng chưa chắc đã không liên quan.”

Uông Thuyên liền chủ động nhận lệnh: “Nô dẫn người đi thăm dò.”

Trương Già lại nói: “Ngưỡng Chỉ trai dù sao cũng là chỗ ở của khuê tú, tra giấy là chuyện nhỏ, đã có cung nhân lúc trước bị giam cầm, chi bằng mệnh các nàng ở bên cạnh hiệp trợ, dù sao đều hầu hạ thư đồng, cũng biết chỗ này nọ. Đêm đã muộn, hạ quan cùng Trần đại nhân là ngoại thần vào cung tra án, hiển nhiên không tiện, cũng sợ kéo dài quá lâu.”

Uông Thuyên nhìn thoáng qua Tiêu thái hậu. Tiêu thái hậu nghe Trương Già nói, nhất là ” chỗ ở của khuê tú ” bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn thoáng qua Diêu Tích đứng trong nhóm thư đồng bên kia, tựa tiếu phi tiếu, chỉ nói: “Làm theo lời Trương đại nhân nói đi.”

Nơi ở riêng tư của nữ nhi, sao có thể cho phép một đám thái giám lục lọi lung tung? Rất nhiều thư đồng nghe có cung nhân bên cạnh hiệp trợ, sắc mặt mới hoà hoãn lại. Chu Bảo Anh còn nháy mắt với Diêu Tích. Khuôn mặt Diêu Tích lập tức đỏ ửng, hơi bất ngờ vì Trương Già nhìn lạnh nhạt cứng nhắc, lại có tâm tư thoả đáng tỉ mỉ như thế. Nếu chỉ là vì tra án, cho thái giám đi thăm dò cũng được, cần gì có thêm cung nhân đi theo? Tất nhiên là bởi vì nghĩ đến nàng. Hắn hẳn đã nhận được hồi âm của nàng rồi? Diêu Tích nhất thời cảm thấy trong lòng ngọt như nếm mật, nhịn không được đẩy Chu Bảo Anh một cái, ý bào nàng đừng làm càn nữa, nhưng bên môi lại ngượng ngùng cười, giấu cũng không giấu được. Khương Tuyết Ninh hờ hững cúi đầu đứng trong điện, ngược lại không có phản ứng gì.

Người chia ra hai nhóm đi tra Ngưỡng Chỉ trai cùng Nội vụ phủ, đại khái mất kha khá thời gian. Trong điện nhất thời yên tĩnh. Chỉ là không bao lâu sau, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông truyền âm vang mà cao vút: “Hoàng thượng giá lâm —— ”

Đám người đột nhiên giật mình, lập tức cùng nhau quay người quỳ hướng về phía cửa cung. Chỉ có Tiêu thái hậu vẫn ngồi trên điện không nhúc nhích.

Rất nhanh, một thân ảnh mang y phục hằng ngày màu đen thêu kim vân long văn từ bên ngoài đi vào, Thẩm Lang đã đăng cơ hoàng đế gần bốn năm, so với bào đệ Thẩm Giới thì hơi gầy hơn, sắc mặt có chút tái nhợt, dưới mắt cũng thoáng thâm đen, ngũ quan hai người khá giống, chỉ là ẩn ẩn lộ ra hơi thở bệnh tật.

Lúc trông thấy tình huống bên trong Từ Ninh cung, mí mắt thật mỏng của hắn khẽ động. Hắn tươi cười tiến lên thỉnh an Tiêu thái hậu trước, mới cho đám người đứng dậy, hỏi: “Trước khi tới  trẫm đã nghe Từ Ninh cung tấu, đại thể biết xảy ra chuyện gì. Trần Doanh, tra thế nào rồi?”

Khương Tuyết Ninh kiếp trước cùng Thẩm Giới gặp qua vị “Hoàng huynh” này rất nhiều lần. Ngày nàng cùng Thẩm Giới đại hôn, Thẩm Lang còn đến Lâm Truy vương phủ uống rượu, đêm khuya mới hồi cung. Chỉ là hoàng đế Thẩm Lang này thân thể tựa hồ không tốt lắm, hậu cung đông đảo, mà dưới gối vẫn không có con, vốn còn gọi thái y đến chẩn bệnh, về sau đến thái y cũng không hỏi nữa, ước chừng thuốc thang đã vô dụng. Sau đó… chết không rõ nguyên nhân.

Khương Tuyết Ninh nghe giọng ma chết sớm này liền nheo mắt, kẻ này làm ra án oan kinh thế hãi tục của Dũng Nghị hầu phủ, cũng kẻ này đã dẹp bỏ tình nghĩa huynh muội, đưa Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hòa thân.

Trần Doanh tiến tới nói: “Bẩm, đã tra được chỗ mấu chốt, lệnh người đi Ngưỡng Chỉ trai cùng Nội vụ phủ đối chiếu giấy tờ.”

Thẩm Lang đưa tay: “Mang tờ giấy kia cho trẫm nhìn xem.”

Mắt Trương Già lóe lên, giao tờ giấy trong tay mình cho Vương Tân Nghĩa – thái giám chưởng ấn tư lễ giám bên cạnh Thẩm Lang. Người này trán cằm đầy đặn phúc hậu, đôi mắt sắc bén như chim ưng, bộ dáng rất khôn khéo, nhưng lại tất cung tất kính với Thẩm Lang. Thẩm Lang cầm tờ giấy kia mà nhìn, khuôn mặt lập tức âm trầm.

Vương Tân Nghĩa liền nói: “Thánh thượng bớt giận, lời mê hoặc dân chúng của đám loạn thần tặc tử thôi, ít ngày nữa là nhổ tận gốc, đừng vì thế mà tổn hại long thể, không đáng.”

Thẩm Lang không nói, ánh mắt nhìn phía dưới. Khương Tuyết Ninh ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái liền chạm phải ánh mắt kia, đầy âm lãnh cùng kiềm chế, càng lộ ra ý tứ thâm trầm—— đây là đế vương đa nghi cũng rất nhẫn tâm.

Từ sau khi Thẩm Lang đi vào, cả Từ Ninh cung không ai dám động đậy, mỗi người đều quy củ đứng thẳng. Trên điện chỉ còn tiếng Tiêu thái hậu nói chuyện với Thẩm Lang, ngẫu nhiên Thẩm Lang sẽ hỏi thêm chuyện dư nghiệt Bình Nam vương phản loạn. Vừa nghe liền biết, gần đây kinh thành không yên ổn. Chỉ vì Khương Tuyết Ninh ở trong cung nên không cảm giác được thôi. Trong lòng nàng nghiêm nghị.

Lại qua một khắc nữa, Uông Thuyên lúc trước mang nhóm thái giám cung nhân đến tra giấy ở Ngưỡng Chỉ trai mới trở về, trên mặt đầy kinh hoàng, quỳ xuống liền bẩm: “Khởi bẩm thánh thượng, hồi bẩm thái hậu, nô phụng mệnh tra số giấy ở Ngưỡng Chỉ trai, sổ sách Nội vụ phủ có ghi: phát mười sáu (?) thếp giấy Bạch Lộc, sau đó Trưởng công chúa điện hạ ban thêm cho Khương Tuyết Ninh một thếp giấy Bạch Lộc, một thếp giấy Băng Dực, nhưng nô đã đếm kỹ hết thảy, giấy Băng Dực không thiếu, giấy Bạch Lộc lại chỉ có bảy mươi bốn tờ!”

Theo lệ trong cung, một thếp giấy Bạch Lộc là hai mươi lăm tờ. Nội vụ phủ phát thêm mỗi người một thếp, trưởng công chúa lại thêm một thếp, vậy thì phải có ba thếp vị chi bảy mươi lăm tờ mới đúng, trong phòng Khương Tuyết Ninh thiếu một tờ, mà tờ giấy viết lời phản nghịch lại là giấy Bạch Lộc, vậy có nghĩa là gì?!

Thần sắc Thẩm Lang khẽ biến, vẻ mặt bừng bừng thịnh nộ. Tiêu thái hậu liền đứng dậy: “Hay lắm, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực! Khương Tuyết Ninh ngươi hoa ngôn xảo ngữ, nay có giỏi thì biện minh xem, tờ bị thiếu kia đâu rồi?!”

Khương Tuyết Ninh trong lòng xùy một tiếng, vẫn đứng yên bất động. Trương Già chính vào lúc này khom người cúi đầu, đến mí mắt cũng không thèm giật, chỉ nói: “Vẫn xin thánh thượng cùng thái hậu nương nương an tâm chớ vội.”

Thẩm Lang lúc nãy trông thấy hắn đã đau đầu, bây giờ lại nghe hắn nói chuyện, giọng nói liền có phần không kiên nhẫn: “Trương Già, ngươi lại có chuyện gì?”

Trương Già nói: “Xin thánh thượng, truyền cung nhân mới giúp tra số giấy vào điện.”

Thẩm Lang nhíu mày: “Lại có huyền cơ gì?”

Trương Già bình thản nói: “Tổng số giấy không khớp, hoặc do Khương nhị cô nương; hoặc do người thẩm tra có vấn đề. Vậy nên, xin thánh thượng tuyên bọn họ vào điện, soát từng người một, loại trừ được hiềm nghi của đám người này, thì mới có thể nói do Khương nhị cô nương được.”

Trần Doanh là người tâm tư nhanh nhẹn, nghe câu nói này, đột ngột hiểu ra dụng ý của Trương Già khi nói câu qua loa lúc nãy, đáy lòng bỗng sinh ra mấy phần kiêng kị mơ hồ. Hắn chính là Hình bộ thị lang, nên không muốn để Trương Già đoạt danh tiếng vì vậy liền nói: “Tuy có án ngọc như ý lúc trước, nhưng đã tra ra trong Nội vụ phủ có nghịch đảng, hoặc người bị mua chuộc. Khương nhị cô nương chỉ là một thư đồng, nữ lưu yếu đuối, lại bởi vì liên quan tới Dũng Nghị hầu phủ nên không cách nào loại trừ hiềm nghi, nhưng nào có ai lại làm việc sơ sẩy đến như vậy, ngoài sáng biết trong cung đang nghiêm cẩn tra án ngọc như ý mà còn giữ tờ giấy phản nghịch này bên cạnh? Thực không hợp lẽ thường, chỉ sợ là có người hãm hại. Hạ quan lúc trước đã thiết lập thế cục, dẫn xà xuất động, cho nên, xin thánh thượng theo lời Trương đại nhân, tuyên thái giám cùng cung nhân lên điện.”

Ánh mắt Thẩm Lang lại đảo qua Khương Tuyết Ninh, cuối cùng mới nói: “Tuyên soát từng người ngoài cửa điện!”

Nghe những lời này cung nhân thái giám đứng ngoài cung hầu hết đều có chút bối rối, nhưng chỉ có một cung nữ mang y phục màu cam bị dọa đến mặt không còn chút máu, run rẩy đầy bất an. Người phụ trách điều tra thấy nàng khả nghi, lập tức bắt nàng ra. Cung nữ kia khóc lên: “Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ…” Nhưng mà sau một khắc liền tìm ra từ trong tay áo nàng một tờ giấy có vết mực, cẩn thận kiểm tra, chính là giấy Bạch Lộc!

Thái giám điều tra được vật này, lập tức đưa vào trong điện. Uông Thuyên giận dữ, hoàn toàn không ngờ lại có người dám làm càn trước mắt hắn, mắng: “Thật sự là ăn gan báo! Tiểu tiện nhân không biết chừng mực! Nói, giấy này ngươi lấy từ chỗ nào?!”

Cung nữ đã sợ đến nhũn người, ánh mắt hốt hoảng đảo loạn khắp điện. Nàng vừa rồi chỉ nghe người tới nói phải thẩm tra đối chiếu giấy tờ, liền nghĩ cô nương chỉ nói nàng bỏ giấy vào phòng Khương Tuyết Ninh, nhưng không nói phải lấy đi một tờ, chỉ sợ có sơ hở, không thể hãm hại thành công, lại sợ bị cô nương trách phạt, cho nên lúc về Ngưỡng Chỉ trai, mới mạo hiểm giấu trộm một tờ. Lại bởi vì giấy chưa dùng đều đặt chỉnh tề một bên, trực tiếp do bọn thái giám đếm, không tới phiên nàng, nên mới lặng lẽ rút một tờ giấy dính mực từ trong góc. Nhưng mà vết mực này lại là chữ viết, còn là chữ của Khương Tuyết Ninh. Như thế ngược lại đã chứng minh chắc chắn giấy này nàng trộm từ chỗ Khương Tuyết Ninh!

Nàng chỉ biết dập đầu trên mặt đất, đã lâm vào tuyệt cảnh nên không thèm đếm xỉa gì nữa, dứt khoát khóc to lên, nói: “Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội! Là nô tỳ mấy ngày trước, lúc vẩy nước quét nhà thì nhìn thấy tờ giấy này mới viết một hai chữ, bởi vì biết giấy quý, lại biết Khương nhị cô nương xa hoa lãng phí sẽ không dùng lại, cho nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến trộm đi, cũng chỉ định giữ lại luyện mấy chữ, viết hết thì lại trả về, cũng không có ai biết được. Nhưng không ngờ hôm nay lại dính vào chuyện đại sự như vậy, nô tỳ rất sợ, nên vừa rồi không dám nói…”

Cái trán đã đập đỏ lên, nhưng tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn nàng. Trương Già dạo bước đến trước mặt nàng, tầm mắt khẽ lướt qua, lại lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, đặt trước mặt cung nữ: “Ngươi muốn luyện viết thì chắc cũng biết chữ. Vậy ngươi không ngại đọc một chút, trên này viết những gì?”

Cung nữ kia quỳ gối bên cạnh nên Khương Tuyết Ninh vừa quay đầu đã có thể trông thấy nội dung trên giấy, liền nhận ra là công văn gần đây —— Thì ra Trương Già đã mắc bệnh “luôn mang công văn theo bên mình” từ sớm như vậy sao?

Dân chúng phần lớn đều là vì trong nhà nghèo khổ, cùng đường mạt lộ mới bán con vào cung làm cung nhân, thái giám. Cho nên bọn họ cơ bản đều không biết chữ, chỉ có mấy nữ quan hay thái giám quản sự lâu năm mới biết sơ qua mấy từ thôi —— ngay cả Trưởng công chúa muốn học hành đọc sách còn bị một đám lão già họm hẹm lên án, nữ tử xuất thân bình thường sao có thể học được mấy chữ đây?

Cung nữ này trong kinh hoảng, làm sao có thể tìm được lý do không có sơ hở. Khương Tuyết Ninh nhàn nhạt cười, nhìn cung nữ kia, nói: “Bên trên là « Kiêm gia » trong « Kinh Thi », ta có lừa ngươi không?” Cung nữ kia nhìn chằm chằm nàng, hận đến run người. Khương Tuyết Ninh vẫn nhìn nàng, cười: “Nếu như không phải lúc này có nhiều người nhìn, ta thực muốn tặng ngươi hai bạt tai, còn phải hỏi thăm xem chủ tử ngu xuẩn thế nào mới dạy ra nô tài phế vật như ngươi nhỉ.”

Trương Già nghe vậy, hơi khép mắt. Trước kia, hắn từng nghe nàng nói lời tương tự. Khi đó là hắn không quen thấy nàng ương ngạnh. Về sau, nàng trước mặt hắn sẽ thu liễm hai phần, nhưng càng như vậy hắn càng nhận ra nàng không vui…

Khương Tuyết Ninh tuy cười nói, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Nàng dứt lời liền quay lại nhìn những thư đồng khác trong Ngưỡng Chỉ trai, cũng nhìn Tiêu Xu đứng trên cao. Sau đó mới quay người nói với những người trên điện: “Chân tướng dù chưa tra ra manh mối, nhưng cung nữ này nếu không có ý hại người, thì sẽ không trúng phải bố cục Trương đại nhân thiết lập, cố ý giấu một tờ giấy để hãm hại thần nữ. Một cung nữ nho nhỏ không oán không cừu với thần nữ, phía sau nhất định có người sắp đặt, xin thánh thượng nhìn rõ mọi việc, chủ trì công đạo!”

Cho đến lúc này, mọi người mới toàn hiểu được: Thì ra Trương Già chỉ nói mấy câu đã thiết lập xong một cái bẫy. Sở dĩ cố ý cho cung nữ hỗ trợ kiểm tra, là để người có hiềm nghi vào Ngưỡng Chỉ trai, thực hiện việc “che giấu sơ hở” của màn hãm hại này! Chỉ cần động thủ, khi trở về vội vàng không kịp xử lý, càng sẽ không nghĩ tới còn có người chờ để lục soát chứng cứ! Lời Khương Tuyết Ninh nói cũng có lý. Trong cung nếu không người sai sử, ai dám có tâm tư hãm hại người ngoài? Chỉ là không biết kẻ đứng sau có ở trong điện không? Nếu có, trơ mắt nhìn cung nữ này nhảy vào bố cục Trương Già thiết lập, người này sẽ cảm thấy gì?

Thẩm Lang hiển nhiên cũng không ngờ bỗng nhiên thế cục thay đổi, nhìn cung nữ kia quỳ trên đất, nhất thời không nói gì. Tiêu thái hậu lại nhận ra thân phận cung nữ kia, nheo mắt không nói.

Nhóm thư đồng còn lại thì càng kinh ngạc hơn, không nghĩ tới lại là một cung nữ nho nhỏ này hãm hại Khương Tuyết Ninh. Chu Bảo Anh như nhớ ra gì đó, cẩn thận lén nhìn Diêu Tích. Diêu Tích hoàn toàn kinh ngạc. Nàng nhìn người kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, nhớ lại lúc mình vọng tưởng, cảm thấy mười phần khó xử: Thì ra đề nghị các cung nữ hỗ trợ kiểm tra, chẳng qua để dụ kẻ hãm hại ra tay, mà không phải vì “Vị hôn thê” là nàng…

Thẩm Lang rốt cục mở miệng, hỏi cung nữ kia: “Ngươi không biết chữ, lời trên giấy còn không hiểu, vậy tất nhiên không phải mình ngươi làm. Phía sau đến tột cùng là kẻ nào sai sử ngươi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi