KHÔNG AI THÍCH CHU TỰ THƯ


Hạ Hành đứng ở cửa phòng Hạ Khanh, nhìn Chu Tự Thư cúi đầu thu dọn quần áo.

Cậu thu dọn nhanh đến mức gần giống như không thu dọn gì cả.
Cậu bước đến chỗ Hạ Hành với bộ quần áo trên tay, mỉm cười.
"Anh trai."
Hạ Hành nhìn ba hoặc hai bộ quần áo trong vòng tay của Chu Tự Thư, cau mày, "Tại sao chỉ có vài bộ? Anh sẽ nhờ dì tới thu dọn cho em" Sau đó, hắn quay lại nhìn xuống tầng dưới, chuẩn bị gọi cho dì của mình.
"Không cần, anh trai." Chu Tự Thư vươn tay bắt lấy cánh tay Hạ Hành, lắc lắc đầu, lật tung quần áo trong tay.
Hạ Hành đột nhiên không dám nhìn Chu Tự Thư, hắn bối rối trước những lời nói và biểu hiện vừa rồi của Chu Tự Thư, hắn không biết người này sẽ nói gì hay làm những gì trong giây tiếp theo.
"Anh à, những thứ đó không phải của em, chúng quá lớn." Giọng điệu của Chu Tự Thư bình tĩnh và thoải mái, như thể cậu đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng lại khiến trái tim Hạ Hành co giật.
Hắn nhìn tủ quần áo, cửa tủ không đóng, giống như Chu Tự Thư cố ý muốn hắn nhìn thấy thứ gì đó.

Cánh cửa tủ được mở ra, trên thanh treo quần áo chất đầy quần áo, gần như không thể nhìn ra là không có bộ quần áo nào bị thiếu, mỗi món đồ trong đó đều thuộc về Hạ Khanh.

Hạ Hành không chịu vứt đi, cũng không muốn cất đi, nên suốt ngày treo nó trong tủ.
Hắn nhớ lần đầu tiên vì Hạ Khanh mà cố tình tiếp cận Chu Tự Thư, một lần hắn tình cờ gặp Chu Tự Thư đang ướt sũng trong mưa, hắn vẫn nhớ rằng bộ quần áo của Hạ Khanh ngày hôm đó rất vừa vặn với cậu.
Chính vào ngày đó, hắn đã hạ quyết tâm muốn giữ Chu Tự Thư bên mình, trở thành Hạ Khanh của hắn.

Nhưng hắn quên mất rằng Chu Tự Thư quá gầy để mặc những bộ quần áo đó.
"Anh trai, làm sao vậy?" Chu Tự Thư quay đầu nhìn tủ quần áo, cố ý không có đóng cửa, chính là để cho Hạ Hành nhìn kỹ.
Cậu không phải là Hạ Khanh.
Những thứ của Hạ Khanh không thuộc về cậu, cậu cũng không muốn chúng.
Hạ Khanh đã sớm không còn nữa.
Hạ Hành không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tủ quần áo.
Chu Tự Thư đổi vào phòng cho khách, nhìn một lượt căn phòng, không nói gì, chỉ đem mấy bộ quần áo mình có cất vào tủ.
"Khanh Khanh, nếu em cảm thấy không quen khi sống ở đây, hay là dọn về đi." Hạ Hành đột nhiên nói.

Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Hạ Hành đã bị chính mình làm cho ngạc nhiên.
Hắn có chút lúng túng, tựa hồ không biết tại sao mình lại đột nhiên nói như vậy, rõ ràng ngay từ đầu hắn là người yêu cầu Chu Tự Thư đổi phòng.
Nhưng vừa rồi khi nhìn bóng lưng của Chu Tự Thư, hắn khó có thể nhìn rõ cậu trước đây trông như thế nào, thậm chí còn không tìm thấy bóng dáng của Hạ Khanh mà hắn đã nhìn thấy ở Chu Tự Thư.
Người trước mặt hắn không giống Hạ Khanh hay Chu Tự Thư, giống như một người xa lạ mà hắn chưa từng gặp.
"Khanh Khanh, anh trai còn có việc, anh đi ra ngoài trước." Hạ Hành xoay người chuẩn bị rời đi.


Hắn không thể ở lại lâu hơn được nữa, cả người hắn rối bời lên hết rồi.

Hắn không biết mình đang làm cái quái gì, hắn nghĩ mình đã bắt được, đem người yêu giữ bên mình.
Thế nhưng, ngay khi hắn tưởng rằng có thể vĩnh viễn ở bên người yêu, lại có người từng chút một nhắc nhở hắn, người trước mắt không còn là người trong lòng hắn, người trong lòng hắn cũng không còn nữa rồi.
Tất cả tốt đẹp mà hắn bắt lấy đều là hư ảo.
Chu Tự Thư đóng cửa tủ lại, nhìn bóng lưng Hạ Hành lẻ loi rời đi, cong khóe môi nói: "Anh à."
Hạ Hành dừng lại, lắng nghe Chu Tự Thư nói, nhưng khi nghe xong, hai chân hắn mềm nhũn, suýt khuỵu xuống.
Cậu nói: "Anh à, anh nói chủ nhân nơi này đều muốn rời đi, như vậy khách trong phòng ở lại càng muốn rời đi sao? Dù sao bọn họ cũng chỉ là khách nhân mà thôi."
Cậu vừa dứt lời, Chu Tự Thư đã thấy bóng lưng Hạ Hành chạy đi, rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu không muốn ôm khoái chí nghẹn trong lồng ngực, dựa lưng vào cửa tủ mà lớn tiếng cười ha hả.
Cậu không muốn làm Phương Ý, cậu không muốn làm Hạ Khanh, bây giờ dường như cậu có phải là Chu Tự Thư hay không cũng không quan trọng.

Vì vậy, không có gì sai khi trở thành một kẻ điên cả, chúng ta hãy điên cùng nhau và chết cùng nhau.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Tự Thư ngừng cười.
Một tin nhắn từ một người lạ, Tiểu Thư, em có thời gian không? Chúng ta có thể gặp nhau không?
Chu Tự Thư nhìn số điện thoại di động hiển thị trên trang, cậu rất quen thuộc, đó là Văn Bùi Chi.

Mặc dù không biết Văn Bùi Chi tìm được số điện thoại di động của cậu ở đâu, nhưng tại sao cậu lại không đi chứ?
Văn Gia, Văn Bùi Chi bồn chồn, đi đi lại lại trong phòng khách, căng thẳng nhìn điện thoại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây nhưng vẫn không có hồi âm.
Cuối cùng hắn dừng lại và thở dài, ngay khi hắn nghĩ sẽ không có hồi âm nữa, điện thoại đột nhiên bật lên.
"Khi nào và ở đâu?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi