KHÔNG BIẾT SAO YÊU EM

Hai người ra cửa, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe liền phát hiện đã có một chiếc xe đang đỗ ở cổng tiểu khu, là chiếc BMW của Tử Đồng. Cô ấy hạ cửa sổ xe xuống, đeo kính râm, dựa lên trên cửa: “Các ngừoi lề mề thật, ở trên lầu tù ti tú tí cái gì vậy.”

Đồng Mạn cũng chen chúc qua: “Đúng vậy đúng vậy.”

Đồng Kỳ cười: “Mặc đồ này, hôn nhau này, lời ngon tiếng ngon này, mấy chuyện này cần phải có thời gian.”

Tử Đồng: “…..Ọe….Cậu đủ rồi!”

“Ha ha.” – Đồng Kỳ chỉ: “Đi, xuất phát.”

Tử Đồng khởi động xe, chạy ra đường lớn. Mercedes của Liêu Thành Xuyên theo sát phía sau, theo hướng Cục dân chính mà đi. Lần trước đến Cục dân chính, lúc đó đi cùng với Vu Hân và Lâm Thần, là tháng ba sau tết. Hai ngừoi họ cũng lĩnh chứng trước rồi mới tổ chức hôn lễ, lúc đó vừa mới mua nhà không còn bao nhiêu tiền, mới phải lùi đến tháng năm.

Lần này, tháng mười một, lại là Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên. Đồng Kỳ ngồi ở ghế phụ, nhìn Liêu Thành Xuyên. Anh đưa bàn tay trống nắm lấy tay cô, nhéo nhéo hỏi: “Em căng thẳng không?”

Đồng Kỳ lắc đầu: “Không căng thẳng, dường như vẫn luôn đợi ngày hôm nay.”

Lúc cô mừoi bảy tuổi từng nghĩ đến thiên trường địa cửu là hình dạng gì. Lúc đó, ngừoi đàn ông trải qua một đời cùng cô chính là anh.

Con người có lúc rất kỳ quái, chấp niệm thương nhớ mãi một người. So sánh với những người đàn ông khác, đề cập đến chuyện kết hôn cô đều sẽ suy nghĩ lại nhưng chỉ cần nghĩ đến người này, là người đã từng tác động lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, cô liền cảm thấy thuận lý thành chương, là chuyện nên làm, vốn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Ai cũng không được, chỉ anh có thể.

Đồng Kỳ nghiêng đầu cười, trên cửa sổ in bóng dáng gương mặt cô. Trên người mày này, còn mang theo ý cười, tiến vào tận xương tủy hòa tan vào trong máu.

Đến trước cửa Cục dân chính, hai chiếc xe tìm chỗ đậu. Cục dân chính này mới xây xong, cái trước kia rất cũ nát, ở nội thành cũ bên kia nằm trong một con hẻm nhỏ. Năm ngoái mới dọn đến bên này, còn xây bật thang, hai cây cột lo lớn phát huy khí thế. Lúc đến nơi, Triệu Hoa đang cầm một cái máy quay phim quay quay chụp chụp.

Đồng Kỳ nhìn thấy: “Không phải chứ, Liêu Tổng, thư ký Triệu để anh dùng như thế này sao?”

Liêu Thành Xuyên nắm tay cô xuống xe: “Là cô ấy muốn đến mà.”

Đồng Kỳ: “……”

Một lát sau, chiếc Hummer đỗ bên cạnh Mercedes có một ngừoi bước xuống, Nhạc Lẫm, anh ta nở nụ cười nhận lấy máy quay phim của Triệu Hoa nói: “Anh Thành Xuyên, chuyện cậu lĩnh chứng lớn thế này sao không nói với tôi?”

Liêu Thành Xuyên liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi bảo Triệu Hoa báo với cậu rồi đó.”

Nhạc Lẫm: “Chậc chậc, không phải đích thân nói, không chút thành ý.”

Sau đó anh ta xoay người, đối diện với mấy ngừoi Đồng Mạn, chìa tay ra nói: “Các người đẹp, xin chào.”

Vu Hân cũng giơ một cái máy quay phim, thờ ơ gật đầu: “Xin chào.”

Đồng Mạn híp mắt cười: “Nhạc Tổng? Tôi thấy anh trên tivi.”

Tử Đồng càng thờ ơ hơn, dáng vẻ lười biếng tiến lên chỉnh sửa quần áo cho Đồng Kỳ, Nhạc Lẫm nhíu mày: “Là tôi, không nghĩ tới tôi nổi tiếng tới vậy. Thế, các mỹ nữ còn độc thân không?”

Vu Hân nghiêng đầu, cười đáp: “Không độc thân, chúng tôi đều đã kết hôn.”

Nhạc Lẫm: “…..”

Đến chậm rồi.

Liêu Thành Xuyên năm tay Đồng Kỳ, bước từng bước lên bậc thang, Đồng Kỳ bị anh nắm lấy, vốn không cảm thấy gì, đột nhiên cảm giác rất trang trọng, cô nở nụ cười nhìn anh một cái, đến cửa lớn, Đồng Kỳ mới hỏi Liêu Thành Xuyên: “Phải rồi, hộ khẩu của anh ở bên này sao?”

Liêu Thành Xuyên ôm eo cô: “Ừm, trên thực tế ba anh cũng ở bên này, chỉ có có thời gian trưởng thành ở bên kia, bởi vậy đều cho rằng nhà anh là người bản địa ở thành phố B.”

Đồng Kỳ: “Trước đây chỉ nghe nói anh từ thành phố B đến….”

Lúc học cấp hai Liêu Thành Xuyên chuyển đến thành phố S, trước đó học trung học trọng điểm ở thành phố B, lăn qua lăn lại hóa ra hộ khẩu ở thành phố S.

Liêu Thành Xuyên thấp giọng nói: “Ông bà nội anh từ rất sớm đã ra biển làm ăn, ba anh thì bởi vì chuyện học hành nên đến thành phố B, sống luôn ở đó. Mẹ anh thì trong một cơ hội đi thành phố B mà quen biết ba anh, nhưng mà….”

Anh ngập ngừng, nói: “Câu chuyện đằng sau lần tới sẽ kể em nghe.”

“Ừ.”

Đồng Kỳ cảm thấy không phải câu chuyện tốt đẹp gì.

“Đến đến đến, chụp trước một tấm.” – Nhạc Lẫm nhiều chuyện, lậo tức gọi mấy ngừoi Triệu Hoa lại gần, Triệu Hoa xua tay, không đi, ngược lại đẩy mấy ngừoi Đồng Mạn qua: “Động viên tinh thần cho bà chủ của chúng tôi, người trẻ tuổi các cô, chụp chung một tấm đi.”

Ba người Đồng Mạn không khách sáo, lập tức chạy tới bên cạnh Đồng Kỳ, đứng xếp hàng, Liêu Thành Xuyên vốn muốn đi khỏi, bị Đồng Mạn kéo một phát: “Nam thần, anh nhất định phải chụp cùng chúng tôi một tấm.”

Liêu Thành Xuyên: “…… Được.”

Vì thế anh đứng trở về, cạnh Đồng Kỳ, ôm eo cô, còn ba người các cô đứng một bên của Đồng Kỳ, vịnh bả vai quyến rũ của Đồng Kỳ, tươi cười đối mặt với ống kính.

Nhạc Lẫm chụp liền mấy tấm.

Tử Đồng đứng gần Đồng Kỳ nhất, cô ấy xoay người ôm Đồng Kỳ: “Phải hạnh phúc.”

Lại ngẩng đầu nhìn Liêu Thành Xuyên: “Anh không được ức hiếp cô ấy, nếu không tôi sẽ lấy Lưu gia đập chết anh.”

Liêu Thành Xuyên: “……Vậy tôi thật sự không dám ức hiếp cô ấy đâu.”

Lưu gia ——  Lưu gia đập người rất đau nha.

Đồng Mạn cười haha, là người thứ hai ôm Đồng Kỳ: “Tớ sẽ là ngừoi kế tiếp.”

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Được, đợi cậu.”

Vu Hân cười nói: “Kiểu phụ nữ đã kết hôn như tớ không có lời chúc phúc nào hay ho, sớm sinh quý tử nhé.”

Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên nhìn nhau một cái, Liêu Thành Xuyên cúi đầu cười: “Sớm sinh quý tử.”

Đồng Kỳ nhéo tay anh: “Anh sinh.”

Liêu Thành Xuyên: “Được, làm em sinh.”

Đồng Kỳ: “……..”

Sau khi đoàn người chụp ảnh bên ngoài xong liền đi vào Cục dân chính. Hôm nay là đầu tuần, cũng không phải ngày đặc biệt gì, Cục dân chính không đông, rất yên tĩnh nhưng cũng rất sạch sẽ. Nhất là đại sảnh rộng lớn này chỉ có hai ba đôi tình nhân đang lĩnh chứng, rải rác, tực như chỉ đến làm một chuyện rất bình thường. Ngoại trừ trên tường treo vài câu đối chúc phúc cô dâu chú rể mà nói thì nhìn không có gì quá vui mừng, cặp đôi đến lĩnh chứng cũng đều ăn mặc rất bình thường, cũng chỉ có hai người tới, nhiều hơn nữa thì cũng có hai người bạn đi cùng.

Ngược lại thì Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên là một hàng người, nhiều người đi cùng tới như vậy, còn có hai cái máy quay phim, lập tức thu hút sự chú ý.

Chụp một tấm, ảnh chụp rất nhanh đã có thể lấy được, người chụp ảnh kia nhìn ảnh chụp lại nhìn Liêu Thành Xuyên với Đồng Kỳ, cười nói: “Hai người rất xứng đôi, tuấn nam mỹ nữ.”

Liêu Thành Xuyên cầm ảnh chụp, trả lời: “Cám ơn.” 

Trong ảnh, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên kề sát nhau, tuy là trên mặt Liêu Thành Xuyên không có quá nhiều biểu cảm nhưng đuôi lông mày mang theo ý cười có thể mơ hồ thấy được.

Về phía Đồng Kỳ, gương mặt cười rộ khẽ cong cong, quả thực rất xinh đẹp.

Đồng Mạn ở một bên che mặt: “Hóa ra nam thần lĩnh chứng cũng giống chúng ta.”

Vu Hân buồn cười: “Có gì không giống chứ? Không lẽ nam thần thì không kết hôn?”

Tử Đồng chậc một tiếng: “Liêu Thành Xuyên cũng là người bình thường thôi được chứ, đừng có nhìn anh ta cao quá.”

Đồng Mạn phản bác: “Vốn dĩ anh ấy ở trên cao mà!”

Chụp ảnh xong, đoàn người đi ra, đến đại sảnh, làm thủ tục. Thực tế rất đơn giản, điền phiếu, cầm chứng minh thư, sổ hộ khẩu, đầy đủ giấy tờ, không đông, không cần xếp hàng, không cần đợi một giờ đồng hồ, giấy chứng nhận kết hôn đã xong. Hai cô gái kia vừa nhìn thấy tên Liêu Thành Xuyên, đồ đạc trong tay lập tức rơi xuống.

Cô ấy nhìn Liêu Thành Xuyên lần nũa, lại nhìn Đồng Kỳ, sắc mặt không dám tin.

Triệu Hoa tiến lên, ngón tay gõ lên bàn: “Làm giấy đi nào.”

“Được, được.” – Giọng nói cô ấy run run xoay người lại, lập tức đi xử lý, còn một người đứng bên cạnh lấy hết can đảm, tiến lên hỏi: “Liêu Thành Xuyên, là người mà chúng tôi biết sao?”

Liêu Thành Xuyên không lên tiếng, bàn tay lớn của anh nắm tay Đồng Kỳ, hai ngừoi nắm tay nhau, mang theo sự ấm áp.

Nhạc Lẫm cười cười đi lên, thay Liêu Thành Xuyên trả lời, hơn nữa còn suỵt một tiếng: “Đừng nói ra ngoài nhé.”

Cô gái kia: “…….”

Nửa giây sau cô ấy che mặt, xoay người rên rỉ bi thương: “Mẹ kiếp! Nam thần kết hôn rồi! Cô dâu không phải tôi!”

Cô gái đang gõ máy tính bên cạnh tay càng run rẩy, mọi ngừoi đều nhìn lướt qua bên này, Nhạc Lẫm buông tay: “Liêu Tổng cậu cũng thật là, lên lầu làm không phải được sao, cứ phải ở dưới này ——.”

Liêu Thành Xuyên không thể nói là người nổi tiếng gì, cơ hội ngày thường chạm mặt là rất thấp, chỉ có trên mạng hoặc có lúc có thể thấy anh trên báo, anh cũng không phải ngôi sao, sẽ không phải đi đâu cũng có ngừoi đuổi theo, cho dù bây giờ nhìn thấy anh, cảm thấy là anh thật sự nhưng cũng không dám tiến lên xác nhận, nhưng đến lĩnh chứng thì lại khác, chứng minh thư sổ hộ khẩu vừa mở, ba chữ Liêu Thành Xuyên hiện lên rõ ràng.

Nếu đặt trên người của một dì hơi có kinh nghiệm một chút có thể sẽ không có phản ứng này, đổi lại là hai cô gái làm thủ tục còn trẻ này, 拉lăn lộn trong thế giới ảo, có lẽ chắc là fan lão bà ẩn mình của Liêu Thành Xuyên, có thể không kích động sao?

Đồng Kỳ liền trở thành đối tượng bị đánh giá của hai người họ, họ rất muốn chụp ảnh nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Liêu Thành Xuyên thì không dám làm bừa.

Chỉ dám âm thầm lén lút nhìn trộm.

Làm xong giấy chứng nhận, bàn tay to của Liêu Thành Xuyên mở ra, cầm hai quyển giấy chứng nhận kết hôn, năm tay Đồng Kỳ đứng lên, đoàn người đi về hướng cửa.

Lát sau, ảnh chụp chỉ có bóng lưng của hai người lên hotsearch.

Chú thích là: Liêu Thành Xuyên kết hôn.

Bên dưới chính là bóng lưng của Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên, sau đó là tiếng kêu woa woa phụ họa của cô gái kia: “Tôi quả thực không thể tin nổi, nam thần Liêu Thành Xuyên sẽ đến Cục dân chính lĩnh chứng, dắt theo một đại mỹ nữ, thật sự là đại mỹ nữ đấy. Tôi nghi ngờ không biết là tiểu thư nhà nào nhưng tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy, anh Nhạc Lẫm @NhạcLẫm không cho tôi chụp ảnh, tôi chỉ dám tạch tạch chụp bóng lưng bọn họ trong sợ hãi. A a a a a a a a a a trời ạ! Tại sao lại âm thầm kết hôn như vậy? Trời ạ có thể không kết hôn không, tuy là không cam lòng nhung vẫn phải chúc phúc cho anh ấy….. nam thần của tôi.”

Có một số tài khoản markerting để theo kịp nhiệt độ, liền chuyển tiếp tin đó, độ chuyển tiếp liền trở nên rất cao, phối hợp với hotsearch được xào nấu cực kỳ lợi hại.

Quần chúng ăn dưa đa phần không tin, cảm thấy tài khoản Weibo kia cố ý thu hút sự chú ý, muốn nổi tiếng đến điên rồi.

Một số thì hoài nghi.

Một bộ phận khác thì không ngừng phân tích xem rốt cuộc Liêu Thành Xuyên cưới ai.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi