KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Sau khi Diệp Tố đồng ý, Liên Liên rõ ràng thở một hơi nhẹ nhõm: “Ba tháng sau gặp lại.”

Hai người gật đầu với Diệp Tố xong thì Trình Hoài An lấy ra một quyển trục, nắm lấy tay Liên Liên cùng nhau biến mất ở trong phòng.

Diệp Tố cất ngọc giản vào túi Càn Khôn, xoay người tiếp tục bước ra khỏi phòng, khi đi đến cửa thì nàng chạm phải ánh mắt của Du Phục Thời, hẳn là do ảnh hưởng của việc hóa hình lột da nên phản ứng của hắn chậm hơn so với trước kia.

“Bọn họ đi rồi ư?” Hạ Nhị thò đầu vào trong nhìn quanh quất xung quanh, không còn thấy một ai nữa.

“Họ đã về tông môn rồi.” Diệp Tố đáp.

Du Phục Thời an tĩnh đi theo sau Diệp Tố, an tĩnh bước lên kiếm, thậm chí đến cả ánh mắt của Dịch Huyền nhìn qua cũng không buồn chú ý.

Khi tiến vào địa phận thành Côn Luân, Diệp Tố gọi Từ Trình Ngọc đang đi ở đằng trước: “Từ huynh.”

Từ Trình Ngọc quay đầu lại thì thấy nàng đã đi tới.

“Ta nhớ rõ trước kia có ghi một tờ giấy nợ với huynh.” Diệp Tố hỏi hắn, “Huynh có muốn thực hiện nó bây giờ không?”

Từ Trình Ngọc ngẩn người, sau đó liền nhớ lại cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên, hắn lấy ra tấm gỗ nhỏ từ trong túi Càn Khôn, nhìn hàng chữ trên mặt tấm gỗ không khỏi cười nói: “Một quyển trục dư đồ đổi một thanh kiếm của đệ nhất Bách Thanh Bảng, cô lỗ to.”

“Lúc ấy Từ huynh đưa than ngày tuyết, ta không lỗ.” Diệp Tố nhận lấy tấm gỗ, “Đến lúc kiếm được luyện chế xong huynh cứ dùng thử trước, có việc gì cứ đến tìm ta.”

“Được.” Từ Trình Ngọc có chút cảm khái, “Chỉ mới mấy năm ngắn ngủi nhưng các ngươi đã đi rất xa.”

Từng người sau đó trở về phòng của mình, Diệp Tố do dự một lát cuối cùng quyết định thủ Du Phục Thời thêm một thời gian nữa.

“Tình, huống, này, là, sao?” Minh Lưu Sa lấy ra một trái lê từ túi Càn Khôn,  nhìn Diệp Tố đi vào phòng tiểu sư đệ, vừa cạp lê vừa chậm rì rì hỏi.

“Hẳn là có việc gì đó cần nói với tiểu sư đệ.” Tây Ngọc ngồi xuống, muốn tiếp tục luyện thêm kĩ thuật mài lưỡi đao, “Chắc tí nữa tỷ ấy sẽ ra ngay thôi.”

Nhớ tới lần đầu tiên đại sư tỷ bộc lộ ra cảm xúc không thích một người, Tây Ngọc nhịn không được lắc đầu, tiểu sư muội vậy mà vẫn giành được danh ngạch tiến vào Luân Chuyển Tháp.

Dịch Huyền mặc vô biểu tình nói: “Tỷ ấy sẽ không ra đâu.”

“Vì sao?” Hạ Nhĩ nghi hoặc, “Với là làm sao đệ lại biết?”

“Dự cảm.” Dịch Huyền chỉ đáp hai chữ liền xoay người trở về phòng của mình.

Hạ Nhĩ: “?” Sao người nào người nấy cứ như đệ tử Bồng Lai thế.

Minh Lưu Sa lắc lắc đầu tiếp tục cạp lê, vẻ mặt như một đại sư biết trước tương lai: “Sớm, muộn, gì, các, sư, đệ, nhất, định, sẽ, tẩn, nhau, một trận.”

“Chắc là không có đệ đâu ha.” Hạ Nhĩ do dự bồi vào một câu.

……

Diệp Tố vào phòng Du Phục Thời, bảo hắn nghỉ ngơi: “Tỷ ngồi ở bàn xem một vài thứ, nếu đệ không khắc chế được muốn hóa hình nhớ phải gọi ta.”

Vốn dĩ Du Phục Thời muốn đáp rằng bản thân trừ khi lột da mới mất khống chế, nhưng không biết vì sao lại không nói ra, ngược lại ngầm đồng ý để nàng ở lại đây.

Diệp Tố đứng ở cạnh giường, thả mành lụa ở hai bên xuống để che đi bớt ánh sáng: “Ngủ đi.”

Du Phục Thời nằm trong giường, cách một tầng màn thật dày khiến hắn không còn thấy rõ người bên ngoài, hắn nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, một bàn tay chậm rãi giơ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trên màn.

Diệp Tố nhìn màn giường đột nhiên nhô ra lại còn lắc lư, nhíu mày duỗi tay ra nắm lấy thì phát hiện thì ra là ngón tay của tiểu sư đệ, nàng nghiêm túc nói: “Ngủ không được sao? Vậy dậy tu luyện.”

Du Phục Thời trong nháy mắt liền thu hồi tay, trùm chăn lên đầu, truyền ra âm thanh rầu rĩ: “Ngủ rồi.” Phàm nhân này trong đầu suốt ngày chỉ có tu luyện.

Diệp Tố không khỏi nở nụ cười, nàng tùy ý phất tay một cái, tắt đi phần lớn số nến trong phòng, chỉ để lại hai ngọn đèn trên bàn.

Diệp Tố ngồi bên bàn, mở ra ngọc giản mà Liên Liên đã đưa, tuy rằng trong Hắc Ám Giới nàng đã học không ít phù chú, tuy nhiên vẫn còn thiếu hệ thống kiến thức về phù chú cơ sở.

Ngọc giản mà Liên Liên đưa đã giúp nàng trực tiếp giải quyết vấn đề này.

Trong ngọc giản chứa đựng tất cả phù chú mà Liên Liên và Trình Hoài An đã từng học qua, gặp qua, Diệp Tố như một khối bọt biển, liều mạng hấp thu tri thức.

Canh chừng như thế mấy ngày, sau khi Diệp Tố xác định trạng thái của Du Phục Thời đã khôi phục hoàn toàn nàng mới trở về phòng của chính mình, nội dung ngọc giản cũng đã tiêu hóa xong.

Nếu để Liên Liên và Trình Hoài An biết được phỏng chừng lại muốn hậm hực một đoạn thời gian.

Hai người bọn họ đã là thiên tài trong mắt các tu sĩ bình thường, vậy mà kết quả kiến thức thiên tài học trong nhiều năm như vậy mà người khác thì cần mấy ngày là có thể học xong.

Sau khi xem xong nội dung ngọc giản, Diệp Tố lại liên lạc Hoàng Nhị Tiền để đặt mua tài liệu, chuẩn bị luyện chế một thanh kiếm cho Từ Trình Ngọc.

Trong lúc này nàng phát hiện bản thân nhận được rất nhiều đơn đặt hàng luyện chế pháp khí, có vài người thậm chí thanh toán trước linh thạch và cả chuẩn bị tốt các tài liệu cần thiết.

Dựa theo quy củ của luyện khí sư từ xưa đến nay, nếu đưa tài liệu thì phải đưa nhiều không thể đưa thiếu, phần dư ra nghiễm nhiên thuộc về luyện khí sư.

Đương nhiên loại đãi ngộ này chỉ có các luyện khí sư xuất chúng mới có.

Diệp Tố chọn ra vài đơn, nhìn danh sách các tài liệu cần dùng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới quyết định nhận hết các đơn này.

Ngày Hoàng Nhị Tiền giao tài liệu tới hắn cực kỳ cao hứng: “Từ sau khi danh sách mười người đứng đầu được ấn định, đệ tử Thiên Cơ Môn chiếm gần một nửa thì Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển Hành không thấy ngo ngoe rục rịch gì nữa.”

“Không có động tĩnh gì sao?” Diệp Tố đoán được sau khi bọn họ giành thứ hạng cao, lại tự luyện chế ra được pháp khí tốt thì các tông môn khác sẽ nguyện ý bỏ qua Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển Hành để tìm tới Thiên Cơ Môn, nhưng nàng lại không nghĩ tới Trảm Kim Tông và Toàn Điển Hành lại hoàn toàn yên lặng.

Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc thì người Trảm Kim Tông liền lập tức trở về, không ở lại thêm một ngày nào.” Hoàng Nhị Tiền nói, “Toàn Điển Hành cũng không đi khắp nơi ngáng chân chúng ta nữa.”

Mà ngẫm lại cũng đúng, Diệp Tố đã luyện chế ra được Bát Kỳ Biến, còn bị Bồng Lai mua được.

Hai người được gọi là thiên tài của Trảm Kim Tông đó đã sớm tái mặt rời đi.

Tóm lại, trong khoảng thời gian này, Hoàng Nhị Tiền bận rộn đến mức chân không chạm đất, đi khắp nơi thu mua tài liệu, chuẩn bị để Văn Đông tài liệu hành một lần nữa quật khởi.

“Đây là các loại tài liệu mà cô cần, ngoài ra……” Hoàng Nhị Tiền lấy ra một túi linh thạch, “Đây là số linh thạch thắng được trong lần đặt cược lần trước, cho mọi người dùng.”

Diệp Tố nhíu mày cự tuyệt: “Linh thạch ngươi đặt cược thắng được là của ngươi.”

Hoàng Nhị Tiền nghiêm túc nhìn nàng: “Văn Đông tài liệu hành đã gia nhập dưới trướng Thiên Cơ Môn, linh thạch kiếm được vốn dĩ cũng nên đưa về Thiên Cơ Môn nhưng lại bị ta cầm đi giao thương khắp nơi. Số linh thạch này xem như là của môn hạ cống nạp lên tông môn.”

Diệp Tố cuối cùng cũng nhận lấy: “Chờ sau khi chúng ta ra khỏi Luân Chuyển Tháp, nếu có cơ hội chúng ta sẽ đến những chỗ như động phủ hoặc nơi truyền thừa, đem tài liệu tốt về cho ngươi.”

Gương mặt khô gầy của Hoàng Nhị Tiền lập tức nở nụ cười, trước khi rời đi hắn lại do dự một hồi, rốt cuộc dứt khoát xoay người lấy một thứ ra khỏi ngực áo đưa cho Diệp Tố.

Trong tầm mắt Diệp Tố xuất hiện một đồ vật quen thuộc, nàng ngẩng đầu hỏi: “Đây là ý gì?”

“Ta đã nghĩ kĩ rồi, Văn Đông tài liệu hành đang vận hành ngày một tốt hơn, ta cũng không cần chạy đi bí cảnh các nơi nữa.” Hoàng Nhị Tiền lần thứ hai đưa quyển trục Vạn Cảnh Thông cho Diệp Tố, hạ giọng nói, “Ngày đó……Du công tử đã xảy ra chuyện đúng không. Diệp chủ cô cứ nhận đi, vạn nhất tình huống tương tự xuất hiện thì vẫn còn một đường lui.”

Hôm đó Du Phục Thời bị Diệp Tố dùng chăn quấn lại, Hoàng Nhị Tiền không thấy rõ hắn bị làm sao nhưng từ ánh mắt lo âu của Diệp Tố có thể nhìn ra có một việc gì đó ngoài tầm kiểm soát đã xảy ra.

Hoàng Nhị Tiền thức thời không hỏi gì thêm nhưng chuyện này hắn vẫn luôn để trong lòng.

“Đây không phải là pháp bảo cuối cùng mà Văn Đông tài liệu hành còn lưu lại sao?” Diệp Tố hỏi hắn.

Hoàng Nhị Tiền nhét quyển trục Vạn Cảnh Thông vào tay nàng: “Đó là trước kia, về sau pháp bảo của Văn Đông tài liệu hành nhất định sẽ ngày một nhiều hơn.”

“…… Cảm ơn.” Diệp Tố trầm mặc một lát nói.

Một tháng sau, Diệp Tố lần lượt hoàn thành bốn kiện pháp khí, ba pháp khí đầu sau khi đưa đến tay đối phương thì đều nhận được phản hồi cực kỳ vừa ý.

Kiện pháp khí cuối cùng chính là thanh kiếm cho Từ Trình Ngọc, ngày đó khi kiếm vừa luyện thành thì vừa lúc Từ Trình Ngọc đến thăm bọn họ, hắn ngồi ở trong sân, tận mắt nhìn thấy Thiên Đạo chúc nguyện giáng xuống.

Trong sân một mảnh lấp lánh, chói lóa nhưng lại rất bình thản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi