KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Cuộc cạnh tranh giành ba vị trí đầu đã khiến tâm cảnh của Cốc Lương Thiên sinh ra khúc mắc sau khi tiến giai, bên ngoài nhìn vào không thấy có việc gì nên hắn vẫn luôn gạt tông chủ, nhưng sau khi trở lại Vạn Phật Tông, ngày ngày tu luyện điên cuồng khiến hắn thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, đúng lúc này lại đụng phải Ninh Thiển Dao.

Cốc Lương Thiên đối với Ninh Thiển Dao không có bất luận cảm xúc gì, hắn có thể lên làm Phật Tử thì ngoài việc có khả năng tu luyện đạo pháp thì thêm vào đó là tình cảm của hắn rất đạm mạc, chỉ có nhân tài xuất chúng mới có thể khiến hắn chú ý.

Lần này tông chủ muốn mang Hồ Vương về Vạn Phật Tông là vì sau lưng Hồ Vương chính là đại biểu cho Yêu giới.

Tuy rằng thông đạo của Yêu giới đã bị đóng lại nhưng nhất định một ngày nào đó sẽ lại mở ra, giữ mối quan hệ giao hảo với một Yêu vương, nếu ngày đó hắn có thể lên làm Yêu Chủ thì chỗ tốt nhất định sẽ không thiếu.

Đối với việc trong Vạn Phật Tông nhiều thêm hai kẻ xa lạ Cốc Lương Thiên cũng không để ý chút nào, thế nhưng Ninh Thiển Dao lại chạy đến nơi hắn tu luyện, còn nhìn thấy hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập hoa, chuyện này không khỏi khiến lòng hắn sinh ra chán ghét.

“Xin lỗi, Nhạc tông chủ bảo ta đến tìm huynh.” Ninh Thiển Dao đứng trước mặt hắn, không những không rời đi mà ngược lại còn tiến đến gần nhìn chằm chằm tia máu bên môi hắn, “Là vì chuyện xảy ra ở tông môn đại bỉ sao?”

Cốc Lương Thiên đứng dậy, lau đi vết máu bên miệng, nắm lấy pháp trượng bên người chuẩn bị đi tìm tông chủ.

“Khoan đã.” Ninh Thiển Dao gọi hắn lại, “Sinh ra tâm ma đối với tu luyện sẽ có trở ngại, huynh……”

“Liên quan gì đến ngươi?” Trên mặt Cốc Lương Thiên thường ngày lúc nào cũng treo một nụ cười trách trời thương dân, nhưng thật ra đáy lòng của hắn lại lạnh nhạt đến cực điểm, đạo pháp của Vạn Phật Tông vẫn nói lấy độ người làm gốc, nhưng hiện giờ tâm hắn đã sinh ra khúc mắc, khó tránh khỏi nhiều thêm vài phần không kiên nhẫn.

Ninh Thiển Dao cũng không tức giận khi nghe hắn nói như vậy, nàng ta lấy ra một cái mõ từ túi Càn Khôn: “Đây là pháp bảo ta có được nhờ cơ duyên, chỉ cần gõ nó thì sẽ có thể thanh tâm trừ tà, nó đối với ta cũng không có ít gì, cho huynh.”

Cốc Lương Thiên nhìn chiếc mõ không hề bình thường trong tay Ninh Thiển Dao, sau đó lại giương mắt nhìn nàng ta: “Mục đích?”

Hắn nói trắng ra như vậy khiến Ninh Thiển Dao sửng sốt, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của Cốc Lương Thiên khiến nàng ta không thể nào thốt lên nổi những lời sáo rỗng như kết giao bằng hữu mà thôi, cuối cùng nàng ta cắn cắn môi nói: “Sau khi vào Luân Chuyển Tháp, ngươi giúp ta một lần.”

“Lục Trầm Hàn sẽ không giúp ngươi sao?” Cốc Lương Thiên nhớ rõ quan hệ của hai người bọn họ không phải thân thiết bình thường.

“Ta không muốn chậm trễ Lục ca ca.” Ninh Thiển Dao cong mắt cười nói, “Huynh ấy vào Luân Chuyển Tháp còn phải làm chuyện huynh ấy cần phải làm.”

Cốc Lương Thiên cũng không hứng thú tìm hiểu việc nam nữ này, hắn duỗi tay cầm mõ lên xem xét. Mõ này vừa nhìn liền biết không phải phàm vật, trên mõ có khắc kinh văn, mỗi môt bút đều mang theo nét thanh nhuận, Phật ý lan tỏa. Xúc cảm cầm vào mõ lạnh lẽo, hắn thậm chí chưa cần gõ thì đã cảm giác được tâm đã tĩnh xuống rất nhiều,

Cốc Lương Thiên lấy ra chùy, nhẹ nhàng gõ xuống một gõ, linh khí quanh thân lập tức như gợn sóng lăn tăn, khúc mắc của hắn tựa hồ như bị ép xuống, cảm giác buồn bực đè nặng ở ngực cũng tiêu tán trong nháy mắt.

Hắn không chút do dự nhận lấy mõ, đồng ý điều kiện của Ninh Thiển Dao.

Trên đường hai người đi gặp tông chủ, Ninh Thiển Dao chủ động nói chuyện nhiều hơn, nàng ta cho ràng hai người đã đạt thành giao dịch, quan hệ cũng theo đó gần gũi thêm không ít.

“Ngươi so với Diệp Tố thật kém xa.” Cốc Lương Thiên bỗng nhiên thốt ra một câu.

Ninh Thiển Dao bị lời này của hắn nói cho đơ người, rõ ràng hắn đã nhận đồ của nàng ta rồi cơ mà.

“Mõ này không phải phàm vật, thậm chí trong Luân Chuyển Tháp cũng chưa chắc có được pháp bảo bậc này, vậy mà ngươi lại lấy ra làm giao dịch với ta.” Trên mặt Cốc Lương Thiên mang theo ý thương xót, “Ngu xuẩn không nói sao cho hết.”

Ninh Thiển Dao thân là Huyền Âm chi thể, lại có cơ duyên, pháp bảo trên người vô số thế nhưng cũng không thấy nàng ta xuất sắc được như thế nào, đường đi cũng không tự mình đi được. Nếu đổi lại là Diệp Tố thì nhất định sẽ tận dụng cơ duyên của mình đến mức tận cùng, bay xa bật cao xa vạn trượng.

Dù sao chỉ với hai bàn tay trắng mà Diệp Tố đã vực dậy Thiên Cơ Môn được như hiện nay.

“Ngươi……” Ninh Thiển Dao chưa bao giờ nghĩ tới một Phật Tử lại nói chuyện khó nghe đến như vậy, còn lấy Diệp Tố ra so sánh với nàng ta, trong nháy mắt tức giận đến đỏ mắt.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên giao dịch.” Cốc Lương Thiên nói xong thì nâng bước đi thẳng về phía trước, không để ý gì đến nàng ta nữa.

Hắn sẽ không bao giờ có hảo cảm với người đã thấy bộ dáng chật vật của hắn.

……

Trong Luân Chuyển Tháp.

Cốc Lương Thiên nói xong liền thấy ánh mắt Diệp Tố nhìn hắn lạnh băng, thú vị đấy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Tố bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, thậm chí lúc nguy cấp trên lôi đài cũng chưa từng thấy qua.

Hắn cúi đầu nhìn mõ trong tay của mình, sau đó giương mắt nhìn Diệp Tố: “Đây là Ninh Thiển Dao cho ta, chẳng lẽ là đồ của ngươi sao?”

Ninh Thiển Dao chỉ nói hắn phải giúp nàng ta một lần trong Luân Chuyển Tháp chứ chưa hề nói phải giấu giếm lai lịch của mõ, Cốc Lương Thiên lại chưa từng có lòng thiện, hắn bây giờ chính là muốn chọc cho Diệp Tố khó chịu.

“Nàng ta đưa cho ngươi?” Diệp Tố lặp lại một lần, không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác quả nhiên là như vậy.

Lúc này Khấp Huyết kiếm đột nhiên bay đến, đâm vào tay Cốc Lương Thiên.

Ai cũng không ngờ đến Du Phục Thời sẽ ra tay, khi Diệp Tố phản ứng lại thì tiểu sư đệ đã bước đến gần thang lầu.

Trên thang lầu có áp chế, hành động của Cốc Lương Thiên cũng vì thế chậm hơn thường ngày, hắn nghiêng nửa người, tránh thoát Khấp Huyết kiếm, thế nhưng rất nhanh Khấp Huyết kiếm lại quay lại tiếp tục áp sát.

Cốc Lương Thiên giơ pháp trượng lên cản kiếm lại, một chân vì thế không khỏi lọt xuống thang lầu, một đạo ma ảnh thấy thế há to mồm táp tới, hắn vung tay lên, lấy tràng hạt đánh tan đạo ma ảnh đó.

Du Phục Thời đã đi tới thang lầu, hắn khoác áo choàng của Bồng Lai nên những ma ảnh đó không hề dám đến gần.

“Trả ta.” Trạng thái của Du Phục Thời không đúng lắm, mặt như phủ một màn sương lạnh, cả người đầy lệ khí, khiến mọi người chung quanh đều cả kinh.

Dù cho là lúc đối chiến với Lục Trầm Hàn, Du Phục Thời cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, vậy mà hiện giờ lại vì cái mõ này mà thay đổi trạng thái.

Diệp Tố nhíu mày, một tay nhanh chóng phóng ra mấy đạo phù chú liên tiếp, phá vỡ ma ảnh, bước nhanh xông về phía thang lầu, những người khác thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo.

【 Giết ——】

“Sao vậy?” Lữ Cửu đi lên phía trước chém một ma ảnh đang nhào tới, quay đầu hỏi Dịch Huyền đang đứng bất động ở phía sau.

Dịch Huyền lắc đầu, hắn cảm giác như nghe thấy thanh âm gì đó.

“Không có gì, tiếp tục đi, ta hộ ở phía sau.” Dịch Huyền bảo Lữ Cửu tiếp tục đi về phía trước.

【 Giết! 】

Dịch Huyền nhanh chóng quay đầu, lần này hắn rõ ràng nghe thấy thanh âm ai đó nói chuyện.

Những ma ảnh đó chen nhau xông tới, bộ mặt dữ tợn, trong miệng đều phun ra một chữ: Giết!

Hắn vung lên Trọng Minh đao không ngừng bổ xuống những ma ảnh đó, ánh đao vung vút, chém nát số ma ảnh trước mắt.

Lúc này Du Phục Thời đã đến gần Cốc Lương Thiên.

Cốc Lương Thiên không nghĩ tới Du Phục Thời sẽ ra tay, hắn muốn chạy nhanh lên thang lầu, thế nhưng Khấp Huyết kiếm lại không chịu áp chế của Luân Chuyển Tháp, hết lần này đến lần khác ngăn cản hắn đi lên.

Du Phục Thời đưa tay ra nắm cổ áo Cốc Lương Thiên kéo xuống: “Trả ta.”

Cốc Lương Thiên nhất thời luống cuống tay chân, hắn còn chưa tìm được cách thoát khỏi tay Du Phục Thời thì một con ma ảnh gần đó đã cắn lên cánh tay hắn, khối da thịt chỗ đó trong nháy mắt bị ăn mòn, còn bốc lên khí đen.

Cốc Lương Thiên xoay pháp trượng ném ma ảnh ra xa, quay đầu lại thì đụng phải trong mắt màu tím của Du Phục Thời, cổ uy áp đó khiến cho đến cả ma ảnh trong tầng một đều có một khoảnh khắc như đông cứng lại, Cốc Lương Thiên thậm chí cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ lập tức về chầu tổ tiên.

“Tiểu sư đệ.”

Diệp Tố đuổi đến nơi, kéo Du Phục Thời lại, đưa một chân ra gạt ngã Cốc Lương Thiên, tách hai người ra.

Cốc Lương Thiên ngã lăn lốc trên thang lầu, lúc này mới thanh tỉnh lại, hắn do dự nhìn Du Phục Thời đang đứng sau Diệp Tố: “Ngươi là ai?” Uy áp này không phải một Hóa Thần kỳ có thể có được.

“Mõ.” Diệp Tố mặt không biểu tình nhìn Cốc Lương Thiên, “Không muốn chết ở đây thì mau đưa ra.”

Cốc Lương Thiên nắm chặt pháp trượng: “Ngươi muốn giết ta?”

“Không có quy định không thể giết người.” Diệp Tố đã thay Cốc Lương Thiên nghĩ xong cách chết, “Trong Luân Chuyển Tháp tà ma khí thịnh, Phật Tử vô ý trúng chiếu, những đệ tử khác rơi nước mắt chém đầu.”

Hai mắt Cốc Lương Thiên bốc lên lửa giận, tuy nhiên hắn không hề nghi ngờ chút nào lời Diệp Tố nói, nàng thật sự nói được làm được, chuyện trên lôi đài vẫn còn rõ mồn một trước mắt: “Đồ điên.”

Hắn đưa mõ ra, nhưng không đưa ngay cho Diệp Tố: “Ngươi có gì chứng minh đây là đồ vật của các ngươi?”

Lúc này Du Phục Thời bỗng nhiên mở miệng niệm một đoạn cổ ngữ mà tất cả mọi người trong tháp đều nghe không hiều, nhưng mỗi một câu hắn niệm xong thì một hàng chữ kinh văn nhỏ trên mõ lại sáng lên, cho đến khi hắn niệm xong thì cả mõ đều sáng rực rỡ, xinh đẹp lóa mắt, còn lộ ra nhàn nhạt Phật ý.

“Tình huống này là như thế nào?” Liên Liên nhìn những ma ảnh đột nhiên dừng lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi Du Phục Thời mở miệng niệm cổ kinh văn thì tất cả ma ảnh ở tầng một toàn bộ dừng lại, lơ lững tại chỗ, không công kích người.

“Đi mau.” Dịch Huyền ra hiệu cho mọi người còn lại nhanh chóng đuổi lên thang lầu.

“Trả ta.” Du Phục Thời bước ra từ sau lưng Diệp Tố, tròng mắt của hắn đã khôi phục màu đen nhưng nét cáu kỉnh trên gương mặt vẫn chưa biến mất.

Cốc Lương Thiên lồm cồm bò dậy, hắn vẫn cầm lấy mõ, không quên châm ngòi: “Sư muội của ngươi nói nàng ta có được nhờ cơ duyên.”

Diệp Tố cũng lười nghe hắn cạnh khóe, khi thấy những người khác đều đã đến nơi thì liền nói với bọn họ: “Mọi người bước lên thang hết đi.”

Nàng duỗi tay đoạt lại mõ từ tay Cốc Lương Thiên, dùng Thanh Thiết Thuật rửa sạch vài lần rồi mới đưa cho Du Phục Thời.

Mõ vừa vào trong tay Du Phục Thời thì liền lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhưng khi cầm trong tay những người khác lại không có phản ứng.

Đây rõ ràng là pháp bảo có chủ.

Mấy người Chu Vân vòng qua Cốc Lương Thiên, chậm rãi đi lên thang lầu, Dịch Huyền đi được vài bậc thì bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, những ma ảnh ở dưới tầng một lại một lần nữa bay qua lượn lại, nhưng lần này chúng không kêu gào “Giết” mà là đang nói một cái gì đó khác.

Hắn nhíu mày cố gắng nghe ra lời mà ma ảnh đang r3n rỉ: Tới……

Tới?

Là chỉ mười người vào tháp ư?

Dịch Huyền khó hiểu, xoay người tiếp tục bước lên trên.

“Không ngờ nó thật sự là đồ của các ngươi.” Cốc Lương Thiên dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn chằm chằm Du Phục Thời, “Thiên Cơ Môn thế mà lại có bảo vật bậc này, chưa bao giờ nghe nói qua.”

Du Phục Thời tuyệt đối không phải là một tu sĩ bình thường, khí thế vừa rồi thậm chí không thua kém với tông chủ, Thiên Cơ Môn từ khi nào lại có nhân vật lợi hại như thế này?

Du Phục Thời đứng trên bậc thang đầu tiên của cầu thang, cúi đầu dùng ống tay áo cẩn thận chà lau mõ, căn bản không để ý đến hắn.

Sống lưng Cốc Lương Thiên bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn theo bản năng nhìn về phía nguyên nhân sợ hãi, thì thấy Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi còn muốn giết ta?” Nụ cười giả tạo quanh năm bất biến của Cốc Lương Thiên rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa.

Mười người trong tháp này thì phần lớn đều đứng ở phe Diệp Tố, người hắn có thể hợp tác chỉ có Lục Trầm Hàn cùng Ninh Thiển Dao, thế nhưng hai người này lại đều là bại tướng dưới tay Du Phục Thời.

“Phật Tử nên nói ít thôi.” Diệp Tố như có ám chỉ.

Cốc Lương Thiên cứng đờ trong chốt lát, cuối cùng lui bước: “……Ta chỉ là hiếu kỳ một chút mà thôi.”

Diệp Tố gõ gõ tay vịn cầu thang: “Thề đi.”

Phật Tử Vạn Phật Tông chưa bao giờ cảm thấy áp lực như lúc này, từ sau khi thua cuộc giành ba vị trí đứng đầu, hết thảy đều đã thay đổi.

Hiện giờ hắn giống như thịt cá trên thớt, mặc người xâu xé.

Cốc Lương Thiên nhìn thoáng qua bên trên, thấy mấy người Dịch Huyền đã đều đã sắp bước lên lầu hai, không ai cúi đầu nhìn xuống thì hắn mới phát lời thề sẽ không nói ra chuyện liên quan đến Du Phục Thời.

“Đi thôi.” DIệp Tố nắm tay Du Phục Thời kéo hắn đi lên thang lầu.

“Thiên Cơ Môn các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Cốc Lương Thiên đi ở cuối cùng hỏi, trong đầu hắn đã não bổ ra vô số âm mưu kinh thiên động đất.

“Liên quan gì tới ngươi.” Diệp Tố trả lại hắn một câu.

Phật Tử nghiến răng nắm chặt pháp trượng, cầu thang dưới chân vì vậy cũng bị đâm thủng một lỗ nhỏ.

Bảy người nhanh chóng từ lầu một đi lên lầu hai, người bước lên đầu tiên là Chu Vân, nàng vừa thấy rõ tình huống ở lầu hai thì liền hô to: “Mai Cừu Nhân!”

Mọi người ở đằng sau nghe thấy vậy thì theo bản năng tăng nhanh bước chân, vận chuyển linh lực chống lấy uy áp, vọt lên lầu hai.

Chu Vân tiến lên nâng Mai Cừu Nhân dậy từ trên mặt đất, Liên Liên lấy ra một lọ đan dược đút cho hắn.

Mai Cừu Nhân vừa tỉnh lại thì chuyện thứ nhất đó chính là giãy giụa ngồi dậy: “Thang lầu!”

Giờ phút này, tất cả mọi người vừa bước lên lầu hai đều thấy được.

— Thang lầu nối lầu hai và lầu ba đã bị người cố ý chặt đứt.

Tác giả có lời muốn nói:

Cốc Lương Thiên: Ra dẻ thất bại, không ai sợ hết @@

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi