KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Trên đời này có cực phẩm đan dược có thể khiến cảnh giới tăng lên thì tất nhiên cũng có đan dược có thể đánh tan cảnh giới, ở tầng thứ tư của Luân Chuyển Tháp có vô số tủ đan, bên trong để đầy các bình chứa đan dược giống nhau như đúc.

Nếu không phải trên từng ngăn tủ có một nhãn dán thì để bọn ở đây nhắm mắt đi một vòng thì lúc mở mắt nhất định không thể phân rõ đông tây nam bắc.

Hiểu biết của Liên Liên đối với đan dược so với tu sĩ bình thường thì nhiều hơn không ít, dù sao lời đồn đãi cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ, tông chủ Ngũ Hành Tông dẫn đầu cắn đan dược tăng cảnh giới, nàng cùng từng bị nhét cho không ít loại, chẳng qua nàng không ăn mà thôi, tuy nhiên nàng ít nhiều cũng có chút nghiên cứu về đan dược, tuy chưa đến mức luyện được đan nhưng cũng có thể phân biệt được ít nhiều.

Hiện giờ nhìn thấy Du Phục Thời nốc đan dược ào ào thì Liên Liên tức khắc kinh sợ, cẩn thận hỏi: “Ngươi có cảm giác gì khác lạ không?”

Chưa kể đến đan dược tốt hay xấu, có tốt cũng không thể ăn bất chấp như thế a!

Diệp Tố chỉ hơi chút không đặt lực chú ý lên người Du Phục Thời thôi liền nghe thấy thanh âm hốt hoảng của Liên Liên, nàng nhíu mày đi đến bên người tiểu sư đệ, duỗi hai ngón tay đặt lên cổ tay hắn, kiểm tra linh lực dao động.

Không có gì khác thường.

“Sao đột nhiên lại ăn những thứ này?” Diệp Tố hỏi hắn.

Du Phục Thời vô cùng đơn giản đáp: “Đói bụng.”

Mọi người chung quanh: “……”

Yêu nhạy bén hơn tu sĩ, cộng thêm có bản năng của động vật, hẳn là sẽ không ăn thứ không tốt cho bản thân, đặc biệt còn là một yêu có tính nết bắt bẻ như tiểu sư đệ.

Diệp Tố cũng không ngăn cản, mặc hắn đi mở từng ngăn tủ, tuy nhiên nàng cũng sẽ ngẫu nhiên đi tới thăm dò thử linh lực của hắn có gì bất thường hay không.

Liên Liên lau mồ hôi: “Để hắn ăn như vậy không sao chứ?” Ăn kẹo cũng không ăn tùy ý như thế nữa là.

Diệp Tố lắc đầu: “Không sao, cứ mặc kệ hắn, cô quen thuộc với đan dược hơn chúng ta, phải phiền cô tìm thêm đan dược cho Mai Cừu Nhân.”

“Ta biết rồi.” Liên Liên gật đầu.

Những người khác cũng đi mở tủ đan dược, đương nhiên có không ít dấu vết hiện rõ những tủ đan này đã bị Lục Trầm Hàn và Ninh Thiển Dao lục lọi qua, không biết bọn họ đã ăn những đan gì, Liên Liên ngẫu nhiên đụng phải những bình không sẽ để lên mũi ngửi thử, đều có thể ngửi được mùi vị thanh khiết của đan dược, rõ ràng đều không phải đan dược bình thường.

Cốc Lương Thiên đứng một mình ở cửa cầu thang ở lầu bốn, hắn mở lòng bàn tay, muốn làm cho thần thức ngoại hiện.

Chỉ là để thần thức biến thành dây thừng như suy nghĩ trong đầu hắn thì phải mất một đoạn thời gian không ngắn mới thành hình, sau đó hắn điều khiển dây thừng cuốn lên tay vịn, muốn nhấc cầu thang lên nhưng kết quả chỉ có thần thức phiêu tán.

Thần thức của Diệp Tố mạnh đến mức không tưởng tượng nổi, rõ ràng nàng ta cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ.

Hắn thử cả một ngày, cuối cùng vẫn là xoay người đi lục tủ đan.

……

Diệp Tố không vội vã mở các tủ đan, nàng cũng không có bao nhiêu hiểu biết về đan dược, chỉ biết một vài tài liệu dùng trong luyện chế đan, đây vẫn là vì trước kia không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền trong bí cảnh nên mới cố tình tìm hiểu.

Nàng chỉ đi theo ngay phía sau Du Phục Thời, khi thấy hắn ăn nhiều đan dược mới ngẫu nhiên bước lên nhìn một cái.

Bất quá……Động tác tìm đan dược của tiểu sư đệ không khỏi quá quen cửa quen nẻo, khứu giác của xà yêu tinh lắm ư?

Diệp Tố lắc đầu, thế hắn đóng lại cửa ngăn tủ hắn vừa lục qua, chuẩn bị tiếp tục đi theo.

Lúc này, nàng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía cửa tủ chính mình vừa đóng, xúc cảm không đúng.

Diệp Tố đã đóng không dưới một trăm cái cửa của các ngăn tủ đan, những ngăn tủ này giống nhau như đúc, mỗi tủ đan ở đây đều có ba ngăn, mỗi ngăn đều chứa đầy bình đan dược màu trắng.

Cửa ngăn tủ là đồng dày ba tấc chế thành, là một luyện khí sư, lại đã tự tay đóng lại nhiều cửa tủ như vậy nên vào khoảnh khắc Diệp Tố đóng ngăn tủ này lại nàng liền phát hiện không đúng.

—— cửa ngăn tủ này nhẹ.

Nếu không phải Diệp Tố đã đóng nhiều cửa tủ như vậy trước đó thì nàng cũng không nhất định có thể phát hiện ra điểm dị thường.

Nàng một lần nửa kéo cửa ngăn tủ ra, lại đóng lại, lại kéo ra, lại đóng lại, lặp đi lặp lại như thế vài lần, cuối cùng để nó ở trạng thái kéo ra.

Diệp Tố đứng qua một bên, tháo cửa ngăn tủ này xuống.

Lúc này Du Phục Thời phát hiện Diệp Tố không có theo sau, sau khi nuốt xuống đan dược thì do dự mình có nên tiếp tục đi hay không, bỗng thấy nàng ôm cửa tủ đi tới.

“Sao lại không tiếp tục đi?” Diệp Tố thấy Du Phục Thời vẫn đứng tại chỗ thì có chút kinh ngạc.

Du Phục Thời nhìn nàng một cái, chủ động đưa cổ tay qua: “Chờ ngươi.”

Diệp Tố bật cười, buông cửa tủ xuống rồi nắm lấy cổ tay hắn, xem xét linh lực dao động.

Vẫn là không có gì bất thường, nhưng đây mới là điểm bất thường lớn nhất, ăn nhiều đan dược như vậy, bất luận là tốt hay xấu cũng phải có một tác dụng nào đó nổi lên chứ.

“Những đan dược đó có ích chỗ nào cho đệ?” Diệp Tố hỏi hắn, hắn ăn không ngừng như vậy hẳn là phải có bổ ích gì đó mới đúng.

Du Phục Thời kéo tay Diệp Tố qua, ấn trên bụng chính mình.

Động tác bất thình lình khiến Diệp Tố không khỏi nhướng mày.

Lúc này Chu Vân đi ngang qua cũng cuống quýt nói một câu quấy rầy rồi sau đó nhanh chóng chạy xa khỏi hai người, bất quá mới đi được vài bước nàng lại lui trở về, ngửa đầu ra sau, quay sang hỏi: “Hai người đang làm cái gì đó?”

Nàng xem các bình đan dược trắng giống y hệt nhau trong các ngăn tủ xem đến đầu váng mắt hoa, còn tưởng rằng mình đụng phải hiện trường ân ái giữa hai tu sĩ nào đấy, nhưng chạy đi vài bước nàng mới sực nhớ lại bản thân vẫn còn đang thí luyện trong Luân Chuyển Tháp, bên trong căn bản không có người lạ nào.

“Không có gì, xem thử hắn có ăn căng bụng hay không mà thôi.” Diệp Tố bình tĩnh trả lời, nàng thậm chí còn không rút tay lại.

Chu Vân gật đầu, nhắc nhở: “Vậy hai người nhớ ăn ít thôi, lúc nãy ta thiếu chút nữa đã ăn phải một viên đan có độc.”

Chờ sau khi Chu Vân đi xa, Diệp Tố mới quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ, cố không để ý đến xúc cảm nơi bàn tay đang sờ đến, nàng hỏi: “Muốn ta xem cái gì?”

“Dùng thần thức.” Du Phục Thời chỉ nàng.

Diệp Tố nghe lời dùng thần thức tiến vào thăm dò thì phát hiện trong cơ thể tiểu sư đệ nhiều thêm một cổ hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Nàng rũ mắt một lát, rốt cuộc nhớ tới, quy luật lưu chuyển của cổ hơi thở này có chút giống với lúc trước khi Hồ Vương hóa hình trên lôi đài.

Diệp Tố rút tay về: “Yêu lực?”

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của tiểu sư đệ, Diệp Tố hiểu ra có lẽ hắn cũng không biết rõ.

“Đệ ở đây chờ ta một lát.” Diệp Tố đi đến chỗ tủ đan Du Phục Thời vừa mở ra lúc nãy, gỡ cửa của một ngăn xuống, đặt nó song song với khối vừa nãy để đối chiếu.

Nàng quan sát độ dày của hai khối cửa tủ, dùng ngón tay gõ lên từng cái, không phát hiện ra điểm nào khác nhau, cuối cùng chỉ còn một bộ phận có thể kiểm tra đó là chỗ tay nắm.

Diệp Tố phải phí chút sức lực mới có thể tháo tay nắm của hai cửa tủ xuống, mỗi tay nàng cầm một cái ước lượng, quả nhiên sự chênh lệch trọng lượng nằm ở tay nắm.

Tay nắm cửa tủ được chế tác thành một lô đỉnh hoàn chỉnh, tuy nhiên chỉ có tác dụng làm nắm tay, Diệp Tố đánh giác một hồi mối cẩn thận dùng chủy thủ cắt theo cái nắp của lô đỉnh có khối lượng nhẹ hơn.

Diệp Tố cẩn thận chậm rãi cắt dọc cái nắp của lô đỉnh, khi cắt được một nửa thì nàng rõ ràng cảm nhận được lưỡi chủy thủ đụng phải cái gì đó nên không khỏi nhẹ tay hơn nữa.

Mãi đến khi mở cái nắp ra hoàn toàn mới thấy được bên trong nắm tay hình lô đỉnh vậy mà lại chứa một viên đan dược màu xanh lơ.

Viên đan dược này sắc xanh nhuận như ngọc thạch, sau khi nắp lô đỉnh vừa mở ra khì toàn bộ lầu bốn đều có thể thấy được nó tỏa ra quang mang xanh ngắt, rực rỡ nhưng không chói mắt, lộ ra nồng đậm sinh cơ.

Diệp Tố chỉ là đứng gần nó thôi nhưng khi ngửi được mộc chất thanh hương thì liền cảm thấy thân thể ngay lập tức nhẹ nhàng hơn không ít.

Những người khác theo bản năng bị hấp dẫn tụ tập lại xung quanh Diệp Tố, Liên Liên vừa nhìn thấy viên đan dược thì đôi mắt liền trừng lớn: “Đây không phải chính là ……cửu, cửu……”

Nàng khiếp sợ đến độ qua nửa ngày vẫn không thể nói hết câu.

“Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, ăn vào thì như nhiều thêm một cái mạng.” Cốc Lương Thiên nhìn Diệp Tố, “Ngươi thực là may mắn.”

Từ khi Luân Chuyển Tháp được dùng làm khen thưởng cho tông môn đại bỉ, thông tin về đan dược này đã được lưu truyền rộng rãi trong cái đại tông môn, nghe nói là có ghi chép lại trên tổ điển của Đan Tông, đang tiếc chưa bao giờ có người tìm ra được.

Thậm chí đã từng có một vị đệ tử thiên tài vì tìm Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan mà không hề đi lên các tầng trên, ở lại lầu bốn này tìm kiếm suốt một năm, cuối cùng vẫn không thể tìm ra dẫn tới thời gian ở Luân Chuyển Tháp không hề có thu hoạch, cuối cùng còn sinh ra tâm ma, cảnh giới tuột dốc không phanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi