KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Trong nháy mắt Lục Trầm Hàn xoay người ra sau chém xuống, Diệp Tố liền kéo Cốc Lương Thiên tiến vào Bồng Lai, khoảnh đất trống chỉ còn lại một người.

Ảo thuật Bồng Lai rất kỳ ảo, người thường vô pháp phá giải, Cốc Lương Thiên cũng là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng chân chính của Bồng Lai. Đại thụ Bồ Đề che trời, bọn họ ở dưới đoạn rễ cây thấp nhất, từng sợi dây mây to lớn bện chặt vào nhau hình thành vô số cầu thang nối các tầng lá, quần thể kiến trúc đồ sộ khiến hắn trong lúc nhất thời sững sờ há hốc mồm.

“Buông tay.” Vẻ mặt Diệp Tố ghét bỏ, trước khi Cốc Lương Thiên phản ứng lại thì nàng đã giật tay áo khỏi bàn tay hắn.

Cốc Lương Thiên đang ngơ ngẩn nhìn những tòa viện trên từng tầng lá, tay áo bị Diệp Tố giật ra khiến hắn lảo đảo suýt ngã, hắn cuống quýt ổn định thân mình, không nhịn được lắm miệng: “Bất quá kéo một tay áo của người mà thôi, Du Phục Thời cả ngày không nắm chỗ này cũng kéo chỗ kia mà chẳng thấy ngươi nói gì bao giờ.”

Hắn mua rất nhiều tố hồi ngọc bản ghi lại hình ảnh của Diệp Tố trong tông môn đại bỉ, hắn xem không sót cái nào, ngay cả tố hồi ngọc bản quay lại cảnh bọn họ dùng bữa bên ngoài thành Côn Luân cũng không buông tha.

Trận pháp không học được mấy cái, nhưng lại phát hiện Diệp Tố và Du Phục Thời cả ngày cứ dính lấy nhau.

Hừ!

Diệp Tố nghe vậy híp mắt nhìn hắn: “Hiện tại ta đá ngươi ra ngoài, Lục Trầm Hàn hẳn là vẫn còn chưa đi.”

Cốc Lương Thiên: “……”

Hắn nhìn cây Bồ Đề che trời, từng đoạn cầu thang nối các tầng mãi không thấy điểm cuối, đột nhiên hắn duỗi tay che lại bụng của mình, thẳng tắp ngã xuống đất, nửa thật nửa giả hôn mê bất tỉnh.

Đã lưu lạc đến bước đường này, Phật Tử cũng không màng mặt mũi gì nữa, cầu thang cao như vậy, hắn đi lên không nổi.

Diệp Tố trầm mặc nhìn Cốc Lương Thiên nằm dưới đất, duỗi chân đá đá hắn: “Chết rồi?”

Cốc Lương Thiên không có bất kỳ phản ứng gì, thoạt nhìn đã mất ý thức.

Hai người vốn chẳng có giao tình gì, lúc trước còn là đối thủ, Diệp Tố đứng dưới cây Bồ Đề tự hỏi một lát, cuối cùng lấy ra từ túi Càn Khôn một tấm ván gỗ lót dưới đầu hắn, lại lấy thêm một sợi dây thừng trói lại nửa người trên của Cốc Lương Thiên, cứ như vậy kéo hắn đi.

Còn việc một đường lên cầu thang Cốc Lương Thiên bị va đập thế nào……không liên quan gì đến nàng.

Mà giờ phút này ở trong núi, Lục Trầm Hàn sau khi quay ra sau chém xuống một kiếm mới phát hiện bản thân bị lừa, Ma Chủ là cảnh giới Độ Kiếp, hắn là một tu sĩ Hóa Thần kỳ không thể phát hiện ra thì cũng là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ Cốc Lương Thiên lại dùng thủ đoạn thấp kém bỉ ổi như thế.

Chờ khi Lục Trầm Han quay đầu lại thì Diệp Tố cùng Cốc Lương Thiên đã biến mất tăm hơi.

Gió lạnh trong núi phất qua, Lục Trầm Hàn tức tối không thôi, chợt vung kiếm chém qua chung quanh, phá hủy một mảnh cây cối.

Ngay lúc này tông chủ Vạn Phật Tông cũng tới nơi, nhưng lại chỉ thấy mỗi một mình Lục Trầm Hàn.

“Cốc Lương Thiên ở đâu?” Quanh thân tông chủ Vạn Phật Tông quanh quẩn một tầng uy áp dày đặc, hiển nhiên đang hận không thể ngay lập tức gi3t chết tên nghịch đồ một cách thống khoái.

“Đã bị Diệp Tố cứu đi.” Lục Trầm Hàn thu hồi Thất Tuyệt kiếm, ánh mắt dừng trên người tông chủ Vạn Phật Tông, “Cốc Lương Thiên nói chủy thủ cắm trên ngực sư tổ Vạn Phật Tông là đồ vật của Nhạc tông chủ.”

Sắc mặt tông chủ Vạn Phật Tông trầm xuống: “Hắn thế mà còn vu hãm ta. Chủy thủ đó chính là ta đã đích thân đặt hàng với tông chủ Trảm Kim Tông làm lễ vật tặng hắn khi hắn đảm nhiệm vị trí Phật Tử.”

Việc này chỉ cần hỏi tông chủ Trảm Kim Tông là có thể xác nhận thật giả, tông chủ Vạn Phật Tông nếu dám nói như vậy thì hẳn là sự thật.

Hai người đứng trong núi một lúc lâu nhưng mãi không tìm ra được tung tích của Bồng Lai, đánh dấu mà Lục Trầm Hàn hạ trên người Cốc Lương Thiên cũng bị đứt liên lạc, cuối cùng bọn họ chỉ có thể rời đi.

Bước chân Lục Trầm Hàn ngập ngừng một chút, quyết định đi một chuyến đến Trảm Kim Tông trước, sau đó mới về Côn Luân.

……

Khi Diệp Tố kéo Cốc Lương Thiên đến trong sân, vừa lúc Du Phục Thời từ trong phòng bước ra, trong tay hắn cầm một linh quả, hắn nghiêng đầu nhìn người bị kéo lê trên mặt đất phía sau nàng, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.

Khấp Huyết kiếm không biết từ đâu vèo một tiếng bay tới, quay quanh Cốc Lương Thiên vài vòng như là gặp được mồi ngon.

Từ lần trước ở trong huyết trì uống được một bữa no say, hiện giờ Khấp Huyết kiếm sáng sủa đầy sức sống, cả thanh kiếm như rực rỡ hẳn lên.

“Nhặt được ở bên ngoài.” Diệp Tố vừa cởi dây thừng vừa nói, “Mỗi ngày làm một việc thiện ý mà.”

Chỉ từ tố hồi ngọc bản mà Lục Trầm Hàn ném sang, Diệp Tố phân biệt không rõ rốt cuộc Cốc Lương Thiên có động thủ hay không, nhưng người này rõ ràng sẽ không làm việc gì có hại cho bản thân. Nếu là có lí do khác, cứu hắn có lẽ sẽ có thể biết được nội tình nào đó.

Quan trọng nhất là vấn đề hộ môn đại trận của Thiên Cơ Môn cực kỳ có khả năng liên quan tới Vạn Phật Tông.

Du Phục Thời bước tới, cúi đầu nhìn Cốc Lương Thiên cả người là máu, nhớ ra người này chính là tên lúc trước cầm mõ của hắn, bèn duỗi chân đá đá Cốc Lương Thiên: “Thối.”

Nghe thấy lời này, đại sư tỷ mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn lui về phía sau vài bước, dùng thanh khiết thuật lên bản thân từ đầu đến chân.

Cốc Lương Thiên nằm trên mặt đất lạnh băng, cảm nhận thấy sát khí truyền đến từ thân kiếm Khấp Huyết thì tỉnh lại, vừa lúc nghe thấy thanh âm của Du Phục Thời: “……”

Diệp Tố xoay người bước vào phòng, lấy ra một bình linh trà đậm đặc của Bồng Lai, trực tiếp đổ nước trà xuống miệng vết thương trên bụng Cốc Lương Thiên, còn dư lại đổ trên mặt hắn.

Cốc Lương Thiên chỉ có thể giả vờ bị linh trà xối tỉnh, hắn lẳng lặng li3m nước trà trên môi, phát hiện trong nước có chứa một cổ linh khí nồng đậm, hắn vươn ra một ngón tay quệt hết bọt nước trên mặt sau đó m*t sạch sẽ.

Diệp Tố kéo ghế dựa trong sân qua, một cái đưa cho Du Phục Thời một cái nàng tự mình ngồi xuống, nàng nhìn Cốc Lương Thiên: “Xem ra ngươi hẳn là Phật Tử có nhiệm kỳ ngắn nhất thứ hai của Vạn Phật Tông, nhiều hơn mấy tháng so với Đồ tiền bối.”

Cốc Lương Thiên: “…… Nước này còn không?”

Diệp Tố ném cho hắn một linh quả, tựa lưng vào ghế: “Một ngày chỉ có một bình.”

“Đa tạ.” Cốc Lương Thiên cầm linh quả, cúi đầu nhìn bụng của mình thì thấy miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại.

Hắn ăn xong linh quả mới ngẩng đầu nhìn Diệp Tố: “Việc Ma Chủ không hề có liên quan gì tới ta, Vạn Phật Tông rất có thể sớm đã bị ma vật ngầm lẻn vào.”

“Ta cứu ngươi cũng chỉ là vì có vài việc muốn hỏi.” Diệp Tố nói thẳng.

Cốc Lương Thiên nhìn nàng: “Pháp trận?”

“Ngươi thật đúng là tự tin.” Hai bàn tay Diệp Tố giao nhau, đặt ở trên đùi, nàng nhẹ khom người về phía trước tới gần Cốc Lương Thiên, hỏi: “Ngươi đã quên bản thân thua thế nào ở tông môn đại bỉ à?”

Cốc Lương Thiên: “……” Hắn đã không còn là Cốc Lương Thiên của ngày xưa, mấy cái pháp trận kia của Diệp Tố hắn đã sớm học xong.

Lúc này Du Phục Thời ngồi bên cạnh vươn tay kéo lưng áo Diệp Tố, làm nàng ngửa ra sau, không để nàng cách Cốc Lương Thiên quá gần.

Diệp Tố nương theo lực độ của tiểu sư đệ dựa ra sau, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Cốc Lương Thiên: “Ngươi hiểu biết Vạn Phật Tông hơn ta, có một số việc muốn hỏi ngươi.”

“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Cốc Lương Thiên nhận ra bản thân có giá trị lợi dụng thì eo không khỏi thẳng hơn một chút.

“Sau khi xuống núi ngươi sẽ biết, bất quá……” Diệp Tố nhìn hắn, “Trước đó, phải xóa đánh dấu trên người ngươi đã.”

Nàng vừa dứt lời thì thần thức cũng liền đâm vào sau lưng Cốc Lương Thiên, đập nát sợi thần thức của Lục Trầm Hàn.

Lục Trầm Hàn vừa truyền tống đến Trảm Kim Tông thì liền cảm nhận thần thức của mình tê rần, hắn biết đánh dấu mình lưu lại trên người Cốc Lương Thiên đã bị hủy.

Sau khi loại bỏ đánh dấu, Cốc Lương Thiên tự mình tìm một gian phòng để dưỡng thương, cũng may là sau khi ăn vào linh quả Bồng Lai thì vết thương đã trở nên tốt hơn, tuy chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng đủ để hắn tự mình đi lại.

Đối với việc này Du Phục Thời có chút bất mãn, hắn không thích người đã từng lấy đồ vật của hắn, đặc biệt Cốc Lương Thiên còn gõ mõ của hắn.

Ngày hôm đó Du Phục Thời liền lấy mõ ra từ túi Càn Khôn của Diệp Tố, đặt nó ở trong sân phơi nắng, lâu lâu lại quăng tới một cái thanh khiết thuật.

“Thanh khiết quá độ có thể sẽ hư đấy.” Diệp Tố đi qua thuận miệng nói một câu liền bị Du Phục Thời trừng mắt nhìn.

Nàng vội vàng giơ hai tay lên giải thích: “Ta nói là mỏ bình thường, còn mõ này sẽ không như vậy.”

Tiểu sư đệ lúc này mới miễn cưỡng buông tha nàng.

Diệp Tố nhìn chằm chằm mõ của Du Phục Thời, trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng, trước đó tiểu sư đệ sẽ không vì một đồ vật mà trừng nàng.

Quả nhiên, thói quen là thứ đáng sợ nhất.

Nếu là trước kia, Diệp Tố sẽ không bao giờ để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Sau khi vào phòng bế quan hơn một tháng, cuối cùng phòng của Dịch Huyền cũng có động tĩnh, Diệp Tố còn chưa phản ứng gì thì Cốc Lương Thiên vừa nhận thấy ma khí liền nắm pháp trượng vọt ra, cảnh giác nhìn phòng bên cạnh.

Diệp Tố ngồi ở trong viện, nhìn biểu tình đầy cảnh giác của Cốc Lương Thiên thì buông bút trong tay xuống hỏi: “Có việc gì sao?”

“Bên trong là…… Dịch Huyền?” Lúc còn chưa rời Vạn Phật Tông thì Cốc Lương có nghe nói qua chuyện ba người ở Lâm Tuyền thành bị Chính Sơ tôn nhân vạch trần thân phận, hắn biết Dịch Huyền là ma nhưng khoảng thời gian này vẫn không thấy người đâu.

Ma khí trong phòng bùng lên tận trời, thật khó khiến người khác không chú ý.

Khấp Huyết kiếm hưng phấn bay tới bay lui khắp nơi, nó đối với tất cả những thứ ẩn chứa lực lượng đều cảm thấy cực kỳ hứng thú.

“Sư đệ của ta đang tu luyện, ngươi không có việc gì thì tránh xa một chút.” Diệp Tố nhắc nhở.

“Hắn ta vậy mà lại thật sự là ma.” Cốc Lương Thiên bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình, có lẽ, đã lên nhầm thuyền giặc, “Thiên Cơ Môn các người có phải cấu kết Ma giới hay không?”

Diệp Tố lười để ý Cốc Lương Thiên, nàng canh giữ ở bên ngoài chờ Dịch Huyền ra.

Vài ngày sau, ma khí rốt cuộc cũng chậm rãi thu liễm, khi chúng hoàn toàn biến mất thì Dịch Huyền cũng mở cửa phòng bước ra.

Diệp Tố nhìn hắn, cảm thấy có chỗ nào đó biến hóa nhưng nhìn kỹ hơn thì lại thấy có vẻ chẳng có biến hóa gì.

Ma khí trên người Dịch Huyền đã không thấy đâu, hoặc là nói đã bị ẩn đi một cách hoàn mỹ, hơn nữa cảnh giới của hắn có vẻ……còn cao hơn trước.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền vừa ra tới thì liền thấy Diệp Tố và Du Phục Thời đang ngồi ở đối diện, sau đó mới phát hiện bên cạnh có nhiều thêm một người.

Hiển nhiên ấn tượng của Dịch Huyền về Cốc Lương Thiên cũng không có gì tốt đẹp gì nên liền theo bản năng rút đao ra.

“Sao hắn ta lại ở đây?” Dịch Huyền nhíu mày hỏi.

Trước khi nhập định tu luyện Dịch Huyền đọc được tin tức Cốc Lương Thiên là phản đồ của Vạn Phật Tông, làm sao vừa ra tới lại thấy hắn ở chỗ này.

“Tự hắn chạy đến đấy.” Diệp Tố hỏi Dịch Huyền: “Cảnh giới của đệ……có phải tăng cao hơn không?”

Nàng không quá chắc vì không thấy có lôi kiếp xuất hiện, nhưng dù sao phương thức tiến giai của Yêu, Ma và tu sĩ không quá giống nhau.

Dịch Huyền lắc đầu: “Chỉ là sắp thôi.”

Lúc bắt đầu tu luyện quyển tâm pháp ma tu kia, trong lòng Dịch Huyền có kháng cự, nhưng sau khi hạ quyết tâm thì hắn mới nhận ra quyển tâm pháp đó cực kỳ thích hợp với bản thân, cả quá trình học cơ hồ không có bất luận trở ngại nào.

“Vậy chúng ta cũng nên xuống núi rồi.” Diệp Tố vẫn luôn muốn nhanh chóng quay về Thiên Cơ Môn, trừ lần nói chuyện trước đó nàng chưa từng gặp lại Bồng Lai chưởng sử, tựa hồ cả Bồng Lai rộng lớn này chỉ có một sân của các nàng là có người sống.

Tuy nhiên mỗi ngày vẫn có người giấy đến đưa linh trà và linh quả, thậm chí từ phần cho ba người biến thành phần cho bốn người.

Hiển nhiên là biết trong sân có nhiều thêm một người.

Bọn họ cũng không có đồ gì cần thu dọn khỏi đây nên ngày hôm sau liền chuẩn bị xuất phát.

“Ta muốn ở lại đây.” Cốc Lương Thiên không muốn xuống núi, “Tông chủ đã hạ lệnh truy nã, nếu đi cùng nhau thì có thể sẽ liên lụy đến các ngươi.”

Lời nói của Cốc Lương Thiên rất đường hoàng chính trực nhưng thật ra hắn chỉ muốn ở lại Bồng Lai vì nơi này người ngoài không thể vào được.

Tuy rằng sư tổ bị giết nhưng không có quan hệ gì với hắn, cho dù tông chủ thật sự cấu kết với ma thì chỉ cần hắn ở lại Bồng Lai thì hẳn sẽ không có chuyện gì.

Diệp Tố xoay người nhìn hắn: “Ta đã nói cứu ngươi là vì có việc muốn hỏi.”

“Đến lúc đó ngươi tới Bồng Lai tìm ta là được.” Thương thế của Cốc Lương Thiên đã khôi phục gần như hoàn toàn nên hiện giờ nói chuyện cũng tự tin hơn.

Diệp Tố cười lạnh, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng cũng không lạ gì tính nết ích kỷ chuyên lật lọng của Cốc Lương Thiên.

Lúc này đột nhiên có một người giấy tiến vào sân, trên tay nó có cầm một cái khay, trên khay đựng một cái đĩa.

Nó mở nắp đ ĩa ra, bên trong có bốn quả Bồ Đề: “Chưởng sử bảo đưa quả bồ đề này cho người có duyên.”

Bốn quả bồ đề có lớp ngoài vàng như nghệ, tuy lớp vỏ có chút loang lổ nhưng lại tỏa ra ánh sáng như ngọc, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm.

Cây Bồ Đề vạn năm mới kết quả, ăn vào có thể tăng cao cảnh giới, nếu thiên phú lợi hại có thể trực tiếp tiến giai mà không có lôi kiếp.

Bất quá khi nào nó mang đến hiệu quả đó thì lại không có quy luật.

Vì thế nó còn được gọi là quả Thiên Đạo.

Đương nhiên lúc này, bốn người ở đây không có ai biết gì về công dụng của quả Bồ Đề, khi Cốc Lương Thiên nhìn thấy bốn quả Bồ Đề trong đ ĩa thì sắc mặt liền kém xuống, rõ ràng Bồng Lai không muốn hắn ở lại đây nên mới tặng bốn quả.

Người giấy nâng cao khay, cúi đầu không hề nhúc nhích, chờ bọn họ nhận lấy quả Bồ Đề.

Diệp Tố cầm lấy ba quả, chia cho Du Phục Thời và Dịch Huyền, người giấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cốc Lương Thiên mãi chưa động thủ.

“……” Cốc Lương Thiên một lòng chỉ muốn lưu lại Bồng Lai trốn đời, hắn hỏi người giấy, “Bồng Lai còn nhận người không? Ta trước kia là Phật Tử Vạn Phật Tông, thiên phú không tồi.”

Người giấy lập lại lời nói trước đó, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Cốc Lương Thiên.

“Nếu không đi với chúng ta thì ngươi có thể trực tiếp trở về Vạn Phật Tông.” Lời nói Diệp Tố mang theo uy hiếp.

Cốc Lương Thiên tức khắc cầm lấy quả Bồ Đề, bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Cốc Lương Thiên: Kỳ thật ta thích hợp làm người Bồng Lai lắm đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi