KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Diệp Tố vừa mới trở về sân thì Tây Ngọc cũng liền bước ra khỏi phòng.

“Đại sư tỷ, buổi tối tỷ ở trong phòng muội nhé.” Tây Ngọc chỉ chỉ vào phòng của Diệp Tố, hạ giọng, “Tân sư đệ đang ở bên trong.”

Diệp Tố trước đó đã nghe sư phụ nói qua chuyện này, nàng nghiêng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt: “Chốc nữa tỷ định đến sau núi tu luyện, buổi tối không nhất định sẽ về phòng.”

Tây Ngọc vuốt vuốt tóc mái, lẩm bẩm: “Muội biết rồi.”

Phía sau núi thanh tịnh nên đại sư tỷ thường hay ra đó, vì thế nên các đệ tử của Thiên Cơ Môn không có việc gì thì sẽ không ra sau núi, mọi người không ai nói ra nhưng đều ngầm tự hiểu đó là nơi thuộc về riêng Diệp Tố.

“Về, sau, thì, sao?” Minh Lưu Sa đẩy cửa sổ thò đầu ra hỏi.

“Chuyện về sau thì về sau hẳn nói.” Diệp Tố nghĩ thầm, không qua bao lâu nữa Dịch Huyền sẽ thoát tông, gia nhập Ngô Kiếm Phái. Đến lúc đó gian phòng của hắn sẽ trống, nàng dọn vào đó là được.

Vừa rồi Diệp Tố bị chưởng môn sư phụ gọi qua, ngoài nói chuyện về tân sư đệ thì người còn hỏi Dịch Huyền đâu, sao không cùng nhau trở về.

Cũng may Dịch Huyền không am hiểu luyện khí lại muốn đi theo con đường kiếm tu nên nàng nói với chưởng môn sư phụ là hắn đã đi rèn luyện một mình, không trở về cùng với mấy người các nàng, chưởng môn sư phụ chỉ nhíu nhíu mày rồi cũng không hỏi gì thêm.

“Sáng sớm mai ta sẽ quay lại.” Diệp Tố nói, “Dẫn các sư đệ sư muội đi Vô Âm Tông.”

Mấy người nói thêm vài câu rồi sau đó ai trở về phòng nấy, Diệp Tố đứng trong viện, xoay người đi đến phòng của mình, giơ tay gõ gõ cửa.

Nàng cũng chỉ muốn vào phòng để lấy mấy món đồ linh tinh vụn vặt mà thôi.

Đồ vật tuy không nhiều lắm nhưng chúng cũng đã chứng kiến mười năm ở đây của nàng.

……

Không ai mở cửa, khi Diệp Tố còn định tiếp tục gõ thì bên trong lại truyền đến một thanh âm vừa thanh lãnh lại lười biếng: “Tiến vào.”

Diệp Tố khẽ nhướng đuôi mắt buông tay xuống không gõ nữa mà thử đẩy cửa ra, cửa vậy mà lại không có khóa.

Sau khi bước vào Diệp Tố nhạy bén phát hiện chỗ nào cũng đều đã bị động qua.

Tân sư đệ đã đổi sang một thân áo lót đen dài, ẩn ẩn phiếm quang, tựa hồ có thêu chỉ vàng, hắn lười nhác ngồi tựa vào thành giường, một đầu tóc đen dài xõa xuống tận eo, đuôi tóc uốn lượn hỗn độn trên giường, lộ ra một cỗ kiều diễm không nói nên lời.

Thế gia đệ tử?

Diệp Tố lại một lần nữa sinh ra hoài nghi, khí chất có chút không giống.

Nhưng mà trong nháy mắt khi nàng nhìn thẳng vào mặt của tân sư đệ, nghi hoặc trong lòng liền tan đi một chút.

Khuôn mặt của đối phương thanh sơ như họa, mặt mày tựa như được băng tuyết tôi quá, tổng thể tướng mạo thánh khiết không thể phạm, xác thật có hương vị của con cháu thế gia.

“Tiểu sư đệ, ta vào để thu dọn một ít đồ vật.” Diệp Tố nhanh chóng nhìn quét một vòng trong phòng lại không thấy bóng dáng đồ vật của mình ở đâu.

Đồ đâu hết rồi?

Trên bàn nàng vốn có đặt một bộ trà cụ, chân bàn có lót một quyển sách, còn có một bộ công cụ điêu khắc cũng không thấy đâu.

Du Phục Thời có chút mệt mỏi, thấy phàm nhân kia cứ xoay vòng vòng nhìn xung quanh thì lười biếng mà giơ một ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ chỉ vào chỗ sau cánh cửa: “Nơi đó.”

Diệp Tố quay đầu lại nhìn thì thấy ở góc tường chỗ sau cánh cửa có để một cái rương, bước gần lại nhìn thì nàng liền trầm mặc: “……”

Hắn vậy mà lại dùng nguyên một khối Tử Lê Anh Mộc để làm thành rương đựng đồ.

Cây Tử Lê hi hữu sang quý, mà túi gỗ do thân cây tăng sinh hình thành nên thì càng là ngàn năm khó gặp, trên cơ bản dù có ra giá trên trời cũng không có ai bán.

*Túi gỗ phiên âm gọi là “Anh Lựu” nên rương mà Phục Thời dùng chính là làm từ túi gỗ của cây Tử Lê nên gọi là “Tử Lê Anh Mộc”, chứ không phải chỉ đơn giản là gỗ cây Tử Lê.

Theo lý mà nói đệ tử một môn phái giống phế tông giống Thiên Cơ Môn căn bản sẽ không có cơ hội gặp qua Tử Lê Anh Mộc, nhưng Diệp Tố đã gặp qua một lần.

5 năm trước Ninh Thiển Dao từng đi theo Dương trưởng lão ra ngoài một lần, khi trở về trên cổ lại nhiều thêm một vòng cổ có một hạt châu Tử Lê Anh Mộc to cỡ ngón út.

Lúc ấy đôi mắt chưởng môn sư phụ trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, không ngừng lặp đi lặp lại nói Tử Lê Anh Mộc có thể dùng được trong những pháp khí nào, viên Tử Lê Anh Mộc to như cái móng tay thôi nhưng lại có bao nhiêu trân quý.

Vì thế nên Diệp Tố còn cố ý đi lật tìm đọc về Tử Lê Anh Mộc trong các thư tịch bút ký, mộc này có nhiều mấu, kỳ văn sặc sỡ.

Từ đó nàng có ấn tượng sâu sắc nên vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra được tài chất của cái rương ở góc tường.

Diệp Tố hồi phục tâm tình, đi đến góc tường sau cửa, duỗi tay sờ sờ cái rương, xúc cảm tinh tế mát lạnh, không giống với mặt ngoài thoạt nhìn thô ráp.

…… Xác thật là Tử Lê Anh Mộc.

Nàng cẩn thận mở ra cái rương thì nhìn thấy mấy thứ đồ linh tinh của mình, cộng lại còn không đáng giá một trung phẩm linh thạch đang được đựng bên trong.

Tay Diệp Tố run run, nhiều suy nghĩ toát ra chạy loạn trong đầu nàng, cuối cùng chỉ còn lại 4 chữ:

Phí phạm của trời!

Diệp Tố nhanh chóng nhét đồ vật của mình vào túi Càn Khôn sau đó ôm cái rương đến trước mặt Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ, cất kĩ cái rương đi.”

Du Phục Thời hơi ngửa đầu, cảm thấy phàm nhân này thật sự phiền, đưa cho hắn lễ gặp mặt là một món kém cỏi thì chớ mà giờ còn muốn hắn nhận lại cái rương.

Hắn vất vả lắm mới có thể ném ra cái rương xấu xí này đấy.

“Không cất.” Du Phục Thời cự tuyệt, thậm chí dứt khoát nằm xuống giường, đưa lưng về phía nàng, “Đã đựng đồ vật của ngươi thì chính là của ngươi.”

Hắn muốn đưa cái rương xấu xí cho phàm nhân này.

Diệp Tố: “???”

Thế gia đệ tử ở nhân gian hiện tại đều phá của như vậy sao?

“Tiểu sư đệ, đây là Tử Lê Anh Mộc, giá trị liên thành.” Diệp Tố cho rằng hắn không biết cái rương này trân quý thế nào nên giải thích một câu.

Kết quả Du Phục Thời lại giơ tay bịt kín lỗ tai của mình, bộ dáng ta không nghe ta không nghe, ống tay áo của hắn tuột xuống đến chỗ khuỷu tay, cánh tay thon dài trắng nõn, phát sáng giống như sứ.

Diệp Tố có chút không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt, nàng đặt rương Tử Lê Anh Mộc lên bàn, lưu lại một câu: “Sáng sớm mai ta dẫn đệ đi tu luyện.”

Sau khi Diệp Tố rời đi thì Du Phục Thời liền ngồi dậy, hắn nhìn rương xấu xí vẫn còn trên bàn thì càng thêm bất mãn với phàm nhân kia, túi Càn Khôn của nàng đựng nhiều thứ không ra gì như vậy tại sao lại không thể đựng thêm một cái này chứ?

……

Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Tố chậm rãi đi ra sau núi, vừa đi nàng vừa nhìn lòng bàn tay của mình, nàng vậy mà lại vừa mới sờ s0ạng một khối Tử Lê Anh Mộc to như vậy, hiện tại tâm tình thật lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh xuống.

Tiểu sư đệ mới tới quả thật quá phú hào, lấy Tử Lê Anh Mộc làm rương còn tùy tiện ném ở góc tường, còn đựng một đống sắt vụn đồng nát của nàng nữa chứ.

Người như vậy thật sự không giống thế gia ở nhân gian, huống hồ dù cho là tu chân giới này đi nữa cũng không có nhà nào có thể xa xỉ đến mức lấy Tử Lê Anh Mộc làm cái rương.

Diệp Tố nhảy vài bước vào trong sơn động, nhíu mày: Vị tiểu sư đệ này có chút cổ quái.

Diệp Tố lấy ra bộ trà cụ của mình, đặt lên mặt nham thạch nhẵn nhụi, có lẽ do mới vừa được lấy ra từ rương Tử Lê Anh Mộc nên nàng cảm thấy bộ trà cụ của mình hôm nay đều có chút lấp lánh.

——–Chính là lấp lánh ánh tiền.

Sáng sớm hôm sau Diệp Tố trở về từ sau núi, đi ngang qua cửa phòng của tiểu sư đệ mới tới, nghĩ tới cái rương hôm qua không khỏi khựng lại bước chân.

“Đại sư tỷ, chúng ta chuẩn bị đi sao?” Hạ Nhĩ nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ hỏi, “Chờ đệ một lát.”

“Không vội.” Diệp Tố đi lên bậc thang, gõ cửa: “Tiểu sư đệ, hôm nay chúng ta đi Vô Âm Tông tu luyện.”

Trong phòng Du Phục Thời đang nửa nằm trên giường, hàng lông mi dài đậm chậm rãi mở ra, mang theo chút lười ý.

Hắn mới tỉnh lại không lâu từ giấc ngủ say mấy trăm năm, bởi vậy nên thường xuyên mơ mơ màng màng.

Nghe thấy thanh âm của phàm nhân kia bên ngoài phòng, Du Phục Thời chậm rãi đứng dậy, hắn đổi một kiện trường bào màu tím sau đó mới bước ra khỏi phòng.

Vừa đi đến sân thì mấy người Minh Lưu Sa đồng loạt hút khí, không phải vì hắn mà là vì quần áo nhìn quá quý giá.

Vì ngày hôm qua đã nhìn thấy Tử Lê Anh Mộc nên Diệp Tố là người có khả năng tiếp nhận cao nhất trong bốn người.

“Tiểu sư đệ hôm nay chúng ta sẽ đi Vô Âm Tông, ở đó có linh khí.” Hạ Nhĩ nói với Du Phục Thời, “Để đại tỷ dạy đệ cách dẫn khí nhập thể.”

Trong mắt bọn họ thì Du Phục Thời nửa điểm tu vi cũng không có.

Du Phục Thời chậm rãi đi đến trước mặt phàm nhân kia, tầm mắt dừng ở túi Càn Khôn bên hông của nàng, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, theo bản năng muốn quăng cái rương xấu xí vào đó.

“Mọi người tự mình ngự kiếm đi xuống nhé, ta đi trước một bước.” Diệp Tố bống nhiên lấy ra một thanh kiếm, nói với ba người Hạ Nhĩ.

Đêm qua khi kiểm kê đồ vật trong túi Càn Khôn thì nàng phát hiện tài liệu mà lần trước mua ở tài liệu hành trong Định Hải Thành còn thừa lại một chút, vừa đủ để luyện thành một thanh kiếm bình thường, nàng nghĩ nghĩ cũng có thể dùng nó làm phương tiện di chuyển nên đã dùng cả đêm để luyện ra nó.

Diệp Tố lấy kiếm ra, đang định bay xuống núi thì đột nhiên nhớ ra vẫn còn một người, nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt của tiểu sư đệ: “Có muốn quá giang một chuyến không?”

Không cần đi đường, cũng không cần bản thân phải sử dụng pháp lực, Du Phục Thời cảm thấy đề nghị của phàm nhân này không tồi nên liền gật gật đầu, biểu thị đồng ý.

Diệp Tố kì thật muốn cho người vào sọt to sau đó treo lên thân kiếm mang xuống núi, làm như vậy sẽ thuận tiện nhất. Bất quá tiểu sư đệ lớn lên quá đẹp, không phù hợp chút nào với cái sọt to nên nàng chỉ đành phải phiền toái một chút mà bắt lấy Du Phục Thời, nhảy lên thân kiếm, trong nháy mắt liền lao xuống núi.

Diệp Tố nghiêng người đứng ở phía trước, một tay khác nắm cổ áo của tiểu sư đệ, trong lòng cảm khái không thôi.

May mắn là kỹ thuật của nàng có nhiều tiến bộ, một tay cũng có thể ngự kiếm, nếu không hôm nay sẽ phải bỏ tiểu sư đệ vô sọt.

Nàng không nhận thấy được Du Phục Thời đứng ở sau lưng nàng tròng mắt đột nhiên tối lại, từ đen biến thành tím, trong nháy mắt đồng tử dựng to lên, bất quá ngay sau đó liền khôi phục lại như thường.

Du Phục Thời cuối đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ áo mình, trắng nõn sạch sẽ, không tính là tú khí, xung quanh các đốt ngón tay có không ít vết sẹo hay vết chai nhỏ.

“Đại sư tỷ!” Dưới Cửu Huyền Phong có không ít các sư đệ sư muội đã đứng chờ từ trước, nhìn thấy có bóng người đáp xuống, nheo mắt nhìn kĩ phát hiện là Diệp Tố thì liền lập tức vẫy tay hô lên.

Diệp Tố mang theo tiểu sư đệ thành công đáp đất, vừa mới thu hồi kiếm thì lại nghe thấy xung quanh lại vang lên một trận kinh hô.

Nàng ngửa đầu lên nhìn thì liền thấy Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa từ trên Cửu Huyền Phong rớt xuống như hai cọng hành: “……”

Diệp Tố một lần nữa ngự kiếm bay lên bắt lấy được Tây Ngọc sau đó điều khiển kiếm bay về bên phải dùng bàn tay còn lại túm được Minh Lưu Sa, xách hai người đi xuống an toàn.

“Leng keng….”

Bất Bình Đao rơi trên mặt đất Tây Ngọc cũng mặc kệ, vừa đứng dậy liền chộp lấy Minh Lưu Sa.

“Đại sư tỷ hắn túm lấy trâm cài của muội!” Tây Ngọc cáo trạng.

“Ta chỉ là khẩn trương nên mới vô tình túm phải tóc của muội.” Minh Lưu Sa liến thoắng nói, “Ai biểu muội lùn như vậy làm chi.”

“Minh Lưu Sa! Ta tốt bụng mang theo ngươi vậy mà ngươi lấy oán trả ơn!”

“Kêu nhị sư huynh.”

“Minh Lưu Sa”

Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa cứ vậy mà đấu tới đấu lui mấy hiệp.

Diệp Tố bị kẹt ở giữa, bị hai người kéo qua kéo lại vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “……đừng đánh nhau, đừng cắn nhau.”

Hai người mắt điếc tai ngơ.

“Tránh ra a a a a ——”

Diệp Tố phát hiện trên đỉnh đầu có âm thanh truyền tới nên bằng tốc độ nhanh nhất liền lập tức tránh đi, tiện tay còn vớt theo tiểu sư đệ bên cạnh, sau đó vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Nhĩ lộn nhào xuống trên người Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa.

Hạ Nhĩ vừa mới nỗ lực đứng dậy thì thanh kiếm của hắn lúc này mới khoan thai tới muộn từ trên không rớt xuống đầu hắn, ba người lại một lần nữa ngã úp mặt xuống đất.

“Siêng năng tập luyện nhiều hơn một chút là sẽ tốt thôi.” Ngữ khí của Diệp Tố chân thành tha thiết, lời nói giống như của người đi trước truyền dạy cho người đi sau, nếu xem nhẹ ý cười trong mắt của nàng thì thật là cảm động biết bao.

Ba người Minh Lưu Sa: “……”

Sau khi nháo một hồi thì Diệp Tố mang theo các sư đệ sư muội mênh mông cuồn cuộn đi đến Vô Âm Tông.

Vô Âm Tông cách Thiên Cơ Môn một cái trấn nhỏ, là lân tông danh xứng với thực, nhưng linh mạch của Vô Âm Tông vẫn sung túc linh khí như cũ, không giống linh mạch của Thiên Cơ Môn đã sớm khô cạn.

*lân tông: tông môn hàng xóm

“Các ngươi muốn làm gì?” Đệ tử trông của của Vô Âm Tông nhìn thấy nhiều người Thiên Cơ Môn như vậy đến đây liền theo bản năng ngăn trở, “Ninh Thiển Dao không có ở Vô Âm Tông.”

“Chúng ta tới tìm Dương trương lão.” Hạ Nhĩ hợp lí hợp tình nói, “Muốn thỉnh giáo ông vài vấn đề về luyện khí.”

“Thiên Cơ Môn không phải có chưởng môn sao, vì sao phải một hai tìm Dương trưởng lão?” Đệ tử Vô Âm Tông tuy rằng đã được Tân sư huynh dặn dò qua nhưng nhìn thấy nhiều đệ tử Thiên Cơ Môn như vậy đến đây vẫn là sinh ra ý tứ muốn cản trở.

“Dương trưởng lão tất nhiên có phương diện mà ông ấy am hiểu.” Diệp Tố nhìn chằm chằm đệ tử trông cửa lạnh lùng nói: “Pháp khí của ngươi hình như có chút vấn đề.”

Đệ tử trông cửa: “……”

Hắn sợ Diệp Tố, người này thực lực rất cao, lại là luyện khí sư, trước kia không ít lần gian lận trong pháp khí của đệ tử Vô Âm Tông.

Vô Âm Tông tuy rằng cho đệ tử lựa chọn nhạc cụ làm pháp khí, nhưng trừ nội môn đệ tử thì những người khác nếu pháp khí có hỏng thì cũng sẽ không quá nguyện ý đưa cho Thiên Cơ Môn giúp sửa chữa.

Vì đưa cho Thiên Cơ Môn rồi mà về sau lại nhờ luyện khí sư của tiểu tông môn khác sửa chữa thì khi nhận lại pháp khí sẽ luôn cảm thấy có chút gì đó không thuận tay.

Kiếm là mệnh của kiếm tu, đồng dạng nhạc cụ pháp khí cũng là cái mạng thứ hai của âm tu, ai cũng đều không muốn pháp khí của mình xảy ra vấn đề.

Đệ tử trông cửa đưa lưng về phía bọn họ, vờ như là không nhìn thấy.

“Ta nhìn lầm rồi.” Diệp Tố vỗ vỗ vai của hắn nói, sau đó dẫn theo sư đệ sư muội nghênh ngang bước vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hắc xà là một con rắn lười, có thể ngồi thì không đi có thể nằm thì không ngồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi