KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Phi Mã Thú tính tình vốn bạo ngược, hiện tại bởi vì Từ Trình Ngọc cản trở nên nó lập tức chuyển mục tiêu sang Từ Trình Ngọc, dùng sức vỗ cánh tạo ra lốc xoáy linh lực, muốn đánh bay hắn.

Từ Trình Ngọc lắc mình né tránh, luồng linh lực của Phi Mã Thú sượt qua mặt hắn đánh vào vách đá sau lưng, ầm ầm tạc ra một cái động lớn.

Hắn giơ hai ngón tay quẹt mạnh vết máu bên sườn mặt, nơi đó vừa rồi bị một sợi lông từ cánh của Phi Mã Thú cắt qua.

Từ Trình Ngọc chuyển động tay phải, chém xuống một kiếm, kiếm ý lạnh băng nghiêm nghị, bổ thẳng xuống một bên cánh của Phi Mã Thú.

Một người một thú ở trên đỉnh dù đánh đến trời đất tối sầm, nếu không nhờ phù chú của Trình Hoài An thì không biết giỏ dù sẽ lắc lư đến độ nào.

“Ta thấy Từ huynh hẳn là có thể đối phó được con yêu thú này.” Diệp Tố vừa nhìn vào mặt gương vừa nói.

“Chúng ta nên nghĩ cách làm sao để đi ra ngoài.” Trình Hoài An nói.

Phía dưới vẫn như cũ là vực sâu đen hun hút không thấy đáy, chung quanh là vách tường đất đá cũng đen ngòm, chỉ biết là bọn họ vẫn đang không ngừng rơi xuống, ngửa đầu nhìn lên thì sẽ phát hiện mặt đất đang cách bọn họ ngày một xa. Cả quãng đường dài rơi xuống không nhìn thấy được có điểm gì khác nhau hay có bất kì manh mối gì, tựa như bọn họ bị rơi vào một khe đất thật dài mà thôi.

“Đó là……” Lữ Cửu đột nhiên chỉ vào cách đó không xa, hô lên, “Một đám Phi Mã Thú!”

Mọi người nhìn theo phương hướng mà nàng chỉ, tất cả đều há hốc mồm, một đàn Phi Mã Thú đang từ đối diện xông đến bên này.

Một con Phi Mã Thú thì Từ Trình Ngọc có thể đối phó, nhưng một đàn Phi Mã Thú thì có thể trực tiếp đạp bọn họ thành thịt nát.

Mã Tòng Thu la lên: “Lần này chúng ta xong đời thật rồi.”

Trình Hoài An đảo mắt một vòng xung quanh giỏ dù: “Kết giới che chắn không được bao lâu nữa.”

Không thể đi lên trên, đi xuống thì tốc độ lại không đủ, đám Phi Mã Thú kia không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp bọn họ.

“Chúng ta phải nhanh chóng rơi xuống.” Diệp Tố nói, không có cách nào đi lên trên thì chỉ còn một đường là mạo hiểm đi xuống, nói không chừng sau khi chạm đáy lại có phát hiện ngoài ý muốn nào đó.

Liên Liên dựa vào thành giỏ, gương mặt minh diễm nhìn không rõ biểu tình: “Dùng Thiên Cân Phù.”

Thiên Cân Phù có thể tạo ra trọng lượng của một tòa núi lớn, nếu dán trên người có tu vi thấp thì thậm chí có thể áp chết người đó. Bất quá muốn vẽ loại phù chú này thì cảnh giới ít nhất cũng phải từ Nguyên Anh trung kỳ.

“Để ta vẽ.” Trình Hoài An đi đến vị trí trung tâm của giỏ dù, quỳ một gối xuống đất, một bàn tay huy động linh khí xung quanh, bắt đầu vẽ Thiên Cân Phù lên sàn giỏ dù.

Diệp Tố đứng bên cạnh nhìn theo từng nét bút của hắn, bàn tay rũ bên người vô thức di động theo, vô thanh vô tức quấn lấy linh khí.

Những người khác không có phát hiện, chỉ có Liên Liên cảm nhận được có hai luồng linh khí đang dao động, một sâu một nông, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tầm mắt của nàng dừng trên ngón tay đang đong đưa của Diệp Tố.

Nàng nhíu mày, không cần dùng vật dẫn thế nhưng có thể dẫn khí? Người này không phải chỉ mới Kim Đan sơ kỳ sao? Tuy không thể phác họa ra được Thiên Cân Phù hoàn chỉnh nhưng lại ẩn ẩn có thể thấy được phù hình.

Trình Hoài An quỳ một gối trên mặt đất, khi hoàn thành một bút cuối cùng hắn đột nhiên cắt một đường trên ngón trỏ, lấy máu phong phù.

Một bút cuối cùng đó tựa hồ hao hết tâm lực của hắn, trong nháy mặt sắc mặt liền tái nhợt, phải chống một tay khác xuống đất mới không đến nỗi ngã xuống.

Cùng lúc đó trên sàn giỏ tức khắc phát ra một đạo bạch quang, toàn bộ giỏ dù điên cuồng rơi xuống, ngay cả lực cản của dù lúc nãy cũng không ảnh hưởng được mảy may.

“Sư huynh, mau vào giỏ!” Chu Vân ngửa mặt lên hô với bên trên.

Từ Trình Ngọc trên đỉnh dù cũng không ham chiến, hắn chém một kiếm đả thương Phi Mã Thú, sau đó liền nhảy vào bên trong giỏ dù.

Diệp Tố cũng vừa lúc đó mở ra kết giới để hắn tiến vào, tuy nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, con Phi Mã Thú bị đả thương nên phát cuồng, dẫm một chân lọt qua được kết giới, dẫm rách một lỗ lớn trên mặt dù.

Cũng may tốc độ rơi xuống của giỏ dù quá nhanh, nhanh chóng rời xa nó, Diệp Tố lại một lần nữa căng ra kết giới, nàng ngửa đầu nhìn cái lỗ to tướng trên mặt dù, có chút đáng tiếc.

Nàng vốn dĩ định nhân thời gian rơi xuống tốc hành này mà thu nó lại, về sau nếu cần thì có thể lấy ra dùng tiếp, không ngờ lại bị dẫm hư mất.

“Trình đạo hữu?” Từ Trình Ngọc vừa nhảy vào giỏ thì nhìn thấy Trình Hoài An đang nửa quỳ trên sàn, sắc mặt tái nhợt dị thường, nên không khỏi hỏi nhiều một câu, “Huynh không sao chứ?”

“Do hắn vượt cấp vẽ phù nên phải dùng đến linh huyết của phù sư, nghỉ ngơi một chút là được.” Liên Liên nâng Trình Hoài An dậy, đút cho hắn một viên đan dược chữa thương, bình đạm nói.

Từ Trình Ngọc cũng bị thương, trên vai hắn bị cắm không ít lông vũ sắc bén của Phi Mã Thú, Chu Vân bước qua giúp hắn gỡ lông xuống, sau đó đắp lên thuốc trị ngoại thương.

“Chúng ta vẫn còn đang rơi xuống.” Diệp Tố nhìn bốn mặt gương, “Phi Mã Thú không có đuổi theo.”

“Có khi nào mỗi một đoạn sẽ có một loại yêu thú khác nhau?” Lữ Cửu suy đoán.

“Có lẽ là vậy.” Diệp Tố nhìn ra bên ngoài, có Thiên Cân Phù nên tốc độ rơi xuống của bọn họ trở nên cực nhanh, ngay cả đất đá trên vách vực sâu cũng đều thấy không rõ rồi.

Trình Hoài An điều tức lại linh phủ bị thương, nhìn mọi người nói: “Vừa rồi khi phong phù, ta tựa hồ cảm giác được một cổ phù ý cực kỳ khổng lồ.”

Hắn vốn chính là thiên tài khó gặp của giới phù tu, hắn dùng linh huyết phong phù không những có thể hoàn thành được Thiên Cân Phù mà trong nháy mắt đó hắn còn có thể mượn linh khí thiên địa hóa thành phù chú đạo ý.

Nhưng mà Trình Hoài An cảm thấy linh khí mà hắn triệu hồi được lúc ấy không chỉ là linh khí của thiên địa mà còn có một luồng linh khí không rõ từ phía dưới.

Liên Liên nghe xong lời của Trình Hoài An thì cũng có suy đoán: “Nơi này sở dĩ vô cùng vô tận sợ là chỉ có một nguyên nhân.”

“Là vì sao?” Mã Tòng Thu hỏi.

“Nơi này là đường thông qua giữa các giới, chẳng qua do chúng ta không phát hiện được ra giới nào nên mới mới mãi lâm vào vực sâu vô cùng vô tận.” Liên Liên nói.

Mã Tòng Thu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Nhưng…… vì sao đường đi qua lại giữa các giới lại có các loại yêu thú?”

“Đại năng có thể lấp biển dời núi, chuyện này có gì khó đâu?” Liên Liên hỏi lại.

Lời này quả thật cũng không sai, không cần nhắc đến những vị đã phi thăng thành thần vào giai đoạn trước Thần Vẫn kỳ, chỉ nói những đại năng của hiện tại thôi, ai mà không có sức mạnh ngập trời đâu chứ.

Diệp Tố nghe hai người nói chuyện thì theo bản năng nhớ tới Hắc Ám Giới, đó cũng là một loại giới, nhưng cho đến hiện tại nàng chưa bao giờ cảm nhận được bất luận nguy hiểm gì từ đó, nơi đó giống như là được tạo ra chuyên dùng để học tập vậy.

“Nếu chúng ta không tìm ra cách tiến vào giới thì chẳng phải sẽ cả đời ở chỗ này không ngừng rơi xuống sao?” Mã Tòng Thu nhìn chung quanh, “Cần phải tìm như thế nào?”

Trình Hoài An đứng dậy: “Vừa rồi vượt cấp vẽ phù ta đã cảm nhận được gì đó nên ta có thể lại thử thêm vài lần, cho đến khi hoàn toàn nắm được cổ phù ý đó, có lẽ chúng ta sẽ có thể thoát ra ngoài.”

“Huynh sẽ bị thương.” Từ Trình Ngọc nói.

Trình Hoài An nhấc tay hất đuôi tóc ra sau lưng, sau đó lại nửa quỳ xuống sàn giỏ nói: “Bị thương so với bị kẹt ở đây mãi mãi vẫn tốt hơn nhiều.”

Hắn vẽ một loại Truy Phù.

Một đạo, hai đạo……mỗi một đạo phù đều cực kỳ hao tổn tâm thần của phù sư.

Cả người Trình Hoài An như vừa được vớt ra từ nước lạnh, toàn thân ướt đẫm, mặc dù hắn run đến lợi hại nhưng tay vẽ phù vẫn vững như bàn thạch, lại còn có thể chuyển động linh hoạt.

“Đạo sinh đạo, nối phù ý, phong!” Ngón trỏ của hắn lúc này đã nhầy nhụa vết máu, sau khi kết thúc nét bút phong phù cuối cùng, hắn dùng bàn tay hung hăn đè đạo phù lên sàn giỏ.

“Tìm thấy rồi!” Trình Hoài An cắn ngăn đè lại một búng máu đang trực trào trong cổ họng, gằn từng tiếng với Liên Liên bên cạnh, “Sư tỷ, dẫn ra đi!”

Trong lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì Liên Liên đã nhanh chóng tiến đến một tay đỡ lấy bả vai của Trình Hoài An, một tay khác lấy ra một cây bút ngọc nạm vàng, bắt đầu vẽ phù trong không trung.

Nàng chỉ mới là Kim Đan hậu kỳ, khi vẽ phù vẫn phải cần có vật dẫn, bút này chính là vật dẫn, bên trong có sẵn kim sa.

Dù vậy Liên Liên vẽ cũng mười phần gian nan, tay run đến lợi hại, bất quá chỉ là vẽ một lá phù vậy mà sắc mặt của nàng kém đến nỗi không thua gì Trình Hoài An đang nửa quỳ trên sàn.

Những người khác đứng trong giỏ thấy thế tuy rằng gấp gáp muốn giúp đỡ nhưng lại không biết phải giúp làm sao.

Liên Liên chỉ có thể miễn cưỡng vẽ được một đạo phù, không có cách nào tiếp tục vẽ, gương mặt vốn dĩ minh diễm nay lại trở nên trắng bệch, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Tố: “Cô vẽ đi.”

“Vẽ cái gì?” Diệp Tố nhìn cây bút được đưa tới trước mặt mình, không khỏi sửng sốt.

Liên Liên nhìn chằm chằm nàng: “Ta biết cô đã nhớ kỹ phù chú đồ vừa rồi ta vẽ, cô vẽ lại nó đi.”

Và thế là không trâu bắt chó đi cày, Diệp Tố chỉ đành phải cầm lấy cây bút ngọc nạm vàng.

“Cô vẽ đi.” Liên Liên lùi ra sau một bước nói.

Hiện tại là thời khắc mấu chốt nên Diệp Tố cũng không hỏi nhiều, nàng dựa theo họa pháp vừa rồi của Liên Liên, dẫn khí nhập bút, kết cấu phù đạo thiên địa, biến hư thành thật, múa bút trong không trung, phù văn kim sắc từng chút, từng chút xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên nàng thông qua bút trong tay chân chính cảm nhận được cái gì gọi là phù ý, bút mà nàng dùng lúc trước chỉ là bút bình thường, không giống với cây bút thanh ngọc nạm vàng mà nàng đang cầm trong tay.

“Lại vẽ tiếp cái này.” Liên Liên lấy một quyển phù thư ra khỏi túi Càn Khôn, lật đến một tờ, đưa tới trước mặt Diệp Tố.

Diệp Tố: “……” Như thế này có qua loa quá không.

“Nào có ai lại học phù tại chỗ thế này?” Chu Vân cũng bắt đầu cảm thấy không tốt lắm, “Lỡ như không vẽ……”

Nàng còn chưa nói dứt lời đã thấy Diệp Tố bắt đầu đề bút.

Thật đúng là có thể vẽ ra tới…… Thật bi3n thái mà.

Ba vị kiếm tu đệ tử của Ngô Kiếm Phái cũng coi như thường xuyên giao tiếp với phù tu, nào đã từng gặp qua người nào có thể “dũng mãnh” vẽ phù như Diệp Tố thế chứ.

Mấy phù tu đó không phải ai cũng luôn miệng nói muốn học một phù chú mới phải học thật lâu, thật lâu mới có thể vẽ được sao?

Liên Liên thấy Diệp Tố vẽ xong, cầm phù thư lại lật vài tờ nữa, cuối cùng dừng lại: “Còn có cái này, Tam Phù Trận, cô vẽ hết toàn bộ đi.”

Diệp Tố nhìn lướt qua Tam Phù Trận, phù trận không giống với phù chú, bên ngoài hình tròn bao lấy các phù văn bên trong, bên trong chia thành ba khối, mỗi khối là một bản phù chú thu nhỏ.

Nàng chăm chú nhìn không đến mười lăm phút liền dời tầm mắt, nhắm mắt định thần, cuối cùng mở mắt, đề bút vẽ phù.

Tam Phù Trận là phù chú trận mà Kim Đan hậu kỳ mới có thể vẽ được, ngay cả trung kỳ cũng phải dùng linh huyết mới có thể vượt cấp để vẽ.

Diệp Tố bất quá chỉ mới vừa tiến giai đến Kim Đan sơ kỳ vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy nhớ đươc Tam Phù Trận, thậm chí còn bắt đầu vẽ.

Bất quá giờ phút này Liên Liên cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng nhìn chằm chằm bút trong tay Diệp Tố, nhìn phù văn mà Diệp Tố vẽ ra, lo lắng giữa chừng xuất hiện sai lầm.

Phù tu nếu vẽ phù văn xuất hiện sai lầm nhẹ thì hủy phù, nặng thì bị thương thân mình.

Cũng may mỗi bút của Diệp Tố đều cực ổn định, không có xuất hiện bất kì lỗi sai nào.

Dù sao một tay vẽ phù này cũng đã được rèn luyện trong Hắc Ám giới, mấy trăm loại phù chú, mỗi loại đều có phù văn bất đồng, thậm chí phong cách cũng khác biệt, Diệp Tố không biết đã tốn biết bao nhiêu thời gian để luyện vẽ từng loại phù chú được thuần thục.

Tùy mặt ngoài nàng chưa tiếp xúc với phù chú đươc bao lâu nhưng trong Hắc Ám Giới, thời gian nàng vẽ phù đã không đếm được.

Luyện nhiều sẽ quen tay.

Học một loại phù chú mới đối với Diệp Tố mà nói thật sự là chuyện như ăn cơm bữa.

Tam Phù Trận chung quy vẫn là phù trận yêu cầu phù tu Kim Đan hậu kỳ mới có thể vẽ đươc nên khi đến nét bút cuối cùng Diệp Tố thập phần gian nan mới có thể di chuyển được cây bút thanh ngọc nạm vàng.

Nàng muốn học theo Trình Hoài An dùng linh huyết nhưng lại không biết phải điều động như thế nào.

Cố tình ngay lúc này thức hải của nàng lại vô cớ sôi trào, khiến cho linh phủ trở thành một mảnh hỗn loạn.

Diệp Tố không ngừng điều tức muốn ổn định lại thức hải trong linh phủ.

“Sao lại thế này?” Liên Liên thấy bút pháp của nàng chậm lại, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng, đứng bên cạnh Diệp Tố thì thầm, “Thiên đạo chính hình, phù ý tùy tâm, khí tịnh thần linh, hóa!”

Diệp Tố vô thức niệm theo Liên Liên một lần, thức hải trong linh phủ dần dần bình tĩnh xuống, bút trong tay lại một lần nữa chuyển động, rốt cuộc có thể đến bước phong phù trận.

Liên Liên thấy thế liền nói: “Khu huyết đề cảnh, tụ đạo thành phù, thành!”

Diệp Tố như cũ nói theo nàng, tích linh huyết ra từ đầu ngón tay, phong phù kết trận.

Ngay sau đó trong giỏ dù liền hiện lên quang mang đại thịnh, chiếu sáng rực rỡ đến nỗi mọi người đều không mở được mắt, giỏ dù đong đưa dữ dội.

Diệp Tố huơ tay muốn bắt lấy cái gì đó để giữ cho bản thân không bị ngã thì đột nhiên cảm nhận được cổ tay được một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi