KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ

Tất cả tu sĩ dự thi đã vào Hỗn Độn Kính, tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài kính không giống nhau, người nào vào trước cũng sẽ ra ngoài trước.

Trên sân thi đấu chỉ còn lại tông chủ của các tông cùng với nhưng tu sĩ đến xem náo nhiệt, lão nhân tóc nâu vung tay lên, mười mấy khối Thủy Vân Kính liền được dựng lên giữa sân, mọi người đều có thể thấy được rõ ràng tình huống bên trong.

Minh Lưu Sa cùng với Tây Ngọc, Hạ Nhĩ chen trong nhóm người xem thi đấu, khẩn trương nhìn mấy người Diệp Tố.

“Không hổ là đệ tử Côn Luân, vừa đi vào liền có thể nhanh chóng tập hợp lại.” Tông chủ Thượng Khuyết Tông nhìn tình hình trong kính nói.

Trong Hỗn Độn Kính không thể sử dụng truyền tin ngọc điệp, tất cả đệ tử Côn Luân sau khi tiến vào thì liền bắt đầu đánh dấu dọc theo đường đi, bọn họ không ngừng tập trung, đi dần về hướng của Lục Trầm Hàn.

“Đệ tử của các tông môn khác phản ứng cũng không tệ.” Phong Trần đạo nhân vuốt chòm râu bạc trắng nói.

Trên thực tế, phàm là tông môn chính quy thì từng tông môn đều sẽ có phương thức liên lạc nội bộ riêng.

“Mấy người Vô Danh Tông đó……Có phải cũng đang tụ lại đúng không?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt bỗng nhiên ngồi thẳng dậy nói, bà chú ý thấy những tu sĩ Vô Danh Tông đi vào kính cuối cùng cũng đang không ngừng tới gần nhau.

“Hẳn là trước khi vào đã thương lượng trước.” Chu Kỳ cũng không kinh ngạc, lần tông môn đại bỉ nào Vô Danh Tông cũng có mấy nhân vật lợi hại.

So sánh ra thì bốn người Thiên Cơ Môn hoàn toàn đang đi loạn tùy duyên.

À, không đúng, Diệp Tố từ sau khi đi vào thì cắm trại luôn ở đầm lầy, chưa từng đi chỗ nào khác.

Dịch Huyền thì rơi xuống sơn cốc, đi cả nửa ngày vẫn không đụng tới yêu thú nhưng ngược lại lại gặp được Ninh Thiển Dao mới tiến vào.

“Tiểu sư huynh.” Ninh Thiển Dao nhìn thấy hắn thì gương mặt ngay lập tức muốn nở nụ cười nhưng dường như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, độ cong của môi hạ xuống, nhìn thập phần đáng thương.

Dịch Huyền không nhạy bén với những cảm xúc của người khác, hắn sẽ chỉ để ý khi người đó muốn khiêu khích hắn, cho nên chỉ thốt ra một chữ: “Ngũ.”

“Sao cơ?” Ninh Thiển Dao ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, miễn cưỡng sửa miệng, “Ngũ sư huynh, chúng ta đi cùng nhau được không?”

Dịch Huyền cự tuyệt, hắn chỉ chỉ vào ba chữ “Thiên Cơ Môn” trên đạo bào của mình: “Không giống nhau.”

Ninh Thiển Dao hôm nay mặc một thân bạch y, nhìn thoáng qua còn tưởng là đệ tử Côn Luân.

Ninh Thiển Dao hơi hé miệng, cuối cùng nói: “Chúng ta có thể hợp tác.”

“Không cần thiết.” Dịch Huyền vẫn cự tuyệt, tiểu sư muội đã là Nguyên Anh trung kỳ, hắn chỉ mới Kim Đan hậu kỳ đỉnh, gặp phải yêu thú lợi hại thì người có xác suất cao xảy ra chuyện chính là hắn.

Nếu tiểu sư muội không cần che chở thì cũng không cần thiết phải hợp tác, hắn còn muốn một mình đối đầu với yêu thú.

Sau khi gia nhập Ngô Kiếm Phái thì hắn đều đối chiến với người, rất ít khi được đánh với yêu thú.

Dịch Huyền rất muốn biết bản thân hiện giờ đối mặt với yêu thú tứ giai thì sẽ có thể phát huy được đến trình độ nào, ít nhất cũng sẽ đỡ hơn năm đó, một trảo của chúng cũng chịu không được.

Ninh Thiển Dao đứng tại chỗ nhìn Dịch Huyền đi xa, nàng ta cắn môi, cảm thấy rất khó chịu.

Trước kia không phải như thế này, Dịch Huyền lúc nào cũng sẽ đứng ở phía nàng ta, có thể ban đầu hắn sẽ cự tuyệt, nhưng chỉ cần nàng hỏi thêm vài lần, thế nào hắn cũng sẽ thay đổi chủ ý.

Ninh Thiển Dao không hiểu nổi Diệp Tố có chỗ nào tốt, rõ ràng cái gì Diệp Tố cũng không có.

Từ nhỏ đã như vậy, nàng cho Minh Lưu Sa, Tây Ngọc hay Hạ Nhĩ cái gì thì cuối cùng ba người này cũng sẽ đem về cho Diệp Tố xem, thậm chí còn cho nàng ta.

Chỉ có Dịch Huyền, chỉ có hắn không thích Diệp Tố.

Không nghĩ tới chỉ mới ba năm không gặp nhưng quan hệ của Dịch Huyền và Diệp Tố lại tốt lên.

“Ninh Ninh.” Giản Hồ dựa vào khế ước của hai người, dễ dàng tìm được Ninh Thiển Dao.

Ninh Thiển Dao quay đầu lại nhìn Giản Hồ, nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, hai mắt cong cong như trăng non, thôi kệ, một tên Dịch Huyền mà thôi.

……

Đầm lầy.

Diệp Tố đứng trên thân kiếm bay qua bay lại vài vòng, một vùng đầm lầy lớn như vậy, hẳn là không phải chỉ có mười mấy con yêu thú tứ giai thôi mới đúng.

Đúng lúc nàng đang tự hỏi thì bỗng thấy một con yêu thú trồi lên trên đầm lầy, nhưng Diệp Tố còn chưa kịp phản ứng thì nó đột nhiên trợn to mắt, thụt nhanh xuống dưới lớp bùn, tựa hồ như sợ bị nàng thấy.

Thú đều có bản năng.

Ban đầu nhận thấy cảnh giới của tu sĩ này không ra gì, muốn ăn nàng, kết quả tu sĩ này tung ra thủ đoạn chồng chất, câu chết không ít yêu thú, nghe thấy tiếng kêu r3n truyền tới từ trên cao, đám yêu thú dưới đầm lầy dần an tĩnh như gà.

Diệp Tố thấy vậy sao còn không biết bọn chúng đang trốn mình.

Thôi đành vậy, cũng không thể cứ tốn thời gian ở mãi một chỗ.

Vì thế đại sư tỷ ngự kiếm rời khỏi đầm lấy, khi nhìn thấy đất liền thì hạ xuống, dần vừa đi về phía trước, vừa đi vừa tra xét chung quanh.

Bất cứ thứ gì có giá trị trên đường đi nàng đều không buông tha.

“Đó là cỏ Hoa Ốc, bên cạnh chính là cỏ Hoàn Ốc.” Có một đan tu trên sân thi đấu chú ý đến hành động hái cỏ của Diệp Tố. “Nàng vậy mà lại có thể phân biệt được hai thứ đó.”

Giá của cỏ Hoa Ốc không rẻ, nhưng có rất nhiều tu sĩ ngoài nghề thường xuyên hái ra một đống cỏ Hoàn Ốc muốn bán, trong khi thứ đằng sau căn bản chẳng có giá trị gì.

Hạ Nhĩ loáng thoáng nghe thấy lời này, không khỏi tự hào nói với Minh Lưu Sa và Tây Ngọc bên cạnh: “Bởi vậy đệ nói mà, chỉ cần là thứ bán được tiền thì không có gì là đại sư tỷ không biết.”

Từ sau khi bọn họ có thể tự mình kiếm được linh thạch thì trừ bỏ tu luyện và mua tài liệu luyện khí, số còn lại đại sư tỷ đều dùng toàn bộ để mua sách, sách gì cũng có, cái gì tỷ ấy cũng đọc.

Hành động của Diệp Tố giữa các đệ tử chỉ biết chăm chăm chém giết yêu thú quá mức nổi bật nên hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

“Vì nhỏ bỏ lớn, kiến thức hạn hẹp!” Lão nhân tóc nâu mắng một tiếng.

“Tông môn nhỏ mà thôi, hẳn là dự đoán được bản thân không thể đạt được thành tích tốt nên mới cố gắng lấy được càng nhiều thứ tốt từ Hỗn Độn Kính.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói, “Trong kính có không ít người ôm tâm thái thi đấu như vậy.”

“Ngược lại ta cảm thấy vị tiểu hữu này cũng coi như có chút thủ đoạn.” Phong Trần đạo nhân cười nói, “Lấy đồ tốt giết yêu thú, không lơ là một bên nào.”

Tông chủ Phá Nguyên Môn Toàn Thâm ngồi ở hàng ghế bên phải phía dưới, Dung Sơ Thu lẳng lặng đi đến sau lưng ông: “Đã phái người đưa pháp khí đi.”

May là địa điểm tiến hành đánh giá của Bách Thanh Bảng ở ngay phía tây, cách Côn Luân không xa.

Toàn Thâm nghiêng đầu hỏi: “Gia Anh đâu?”

“Hao tổn quá nhiều linh lực, ngất đi rồi.” Dung Sơ Thu hạ giọng đáp.

“Ngất đi rồi?” Toàn Thâm xoay hơn nửa người ra sau nhìn Dung Sơ Thu, phảng phất như muốn xác định lời bà nói thật hay giả.

“Đã mời y tu đến xem.” Trên mặt Dung Sơ Thu mang theo ý cười, “Gia Anh có hy vọng kết anh.”

Toàn Thâm lúc này ngược lại không quá để ý đến cảnh giới của Toàn Gia Anh, ông xoay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Tố trong Thủy Vân Kính.

Nếu ông nhớ không lầm thì cảnh giới của Diệp Tố còn không cao bằng Gia Anh, vậy mà hai người luyện khí xong ra tới một người hôn mê, một người thì không ngừng bước chân chạy đến dự thi, còn giết nhiều tứ giai yêu thú như vậy, mặc dù là trong đó phải dựa vào các loại thủ đoạn và pháp khí, nhưng mà……

Giờ phút này tim của Toàn Thâm nhảy thùm thụp trong lồ ng ngực, vốn dĩ ông đang cầm một cái ly nhưng trong khoảnh khắc kích động ông đã lỡ tay bóp nát nó.

“Tông chủ?” Dung Sơ Thu phát hiện ông có điểm bất thường, theo bản năng hô một tiếng.

Toàn Thâm không dấu vết nghiền cái ly thành bột phấn, ông hơi dựa người ra sau ghế, nói với Dung Sơ Thu: “Ta có dự cảm, chúng ta cược đúng rồi.”

Diệp Tố quá không bình thường.

……

Lúc này trong Hỗn Độn Kính, Diệp Tố không bình thường rốt cuộc đã chạm mặt với người, một đám người.

Mười mấy người như đã canh sẵn từ trước, nhanh chóng vây quanh nàng, trong đó một người bước ra nói: “Giao hết tất cả thú đan của ngươi ra đây, chúng ta sẽ không phá thông hành đơn của người.”

Diệp Tố nghe vậy cười một tiếng: “Giao hết thú đan cho các ngươi, ta giữ thông hành đơn cũng vô dụng.”

“Vẫn còn hơn hai mươi ngày, ngươi vẫn có thể tiếp tục giết yêu thú.” Người nọ “tốt bụng” chỉ dẫn.

Sau một tháng, chỉ cần có thể gom đủ một trăm thú đan tứ giai thì có thể thông qua vòng này.

“Các ngươi đoạt thú đan của ta không sợ phạm quy sao?” Diệp Tố hỏi bọn hắn.

Đám người vây xung quanh nàng lập tức bật người ha hả, thậm chí còn tên cầm đầu còn khoa trương cười ra nước mắt.

“Nếu các đệ tử cùng tông có thể chia thú đan cho nhau, các đệ tử khác tông có thể hợp tác thì vì sao lại không thể đoạt? Lại còn phạm với chả quy.” Tên dẫn đầu lau lau nước mắt, kéo kéo đạo bào của nàng, “Thiên Cơ Môn? Các ngươi nên đổi tên thành thiên chân môn đi.”

Diệp Tố đảo mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi: “Các ngươi tập trung ở đây đánh cướp, sinh ý có tốt không?”

Tên cầm đầu ngẩn ra, sau đó lớn tiếng quát: “Đừng nói vô nghĩa nữa, liên quan gì đến ngươi? Ngoan ngoãn giao thú đan ra đây, chúng ta còn tha cho ngươi một con đường sống.”

Diệp Tố hất tay hắn khỏi đạo bào của nàng: “Rất liên quan tới ta đấy, vì tiếp theo ta muốn đánh cướp các ngươi.”

Đám người sửng sốt, có chút hoài nghi lỗ tai của mình.

Diệp Tố động thủ, nàng búng tay một cái, trong nháy mắt từng nơi nàng đi qua lúc trước dâng lên pháp trận, vây khốn toàn bộ những người này.

“Các ngươi muốn cướp người khác mà ngay cả chuyện cơ bản là trốn kĩ đánh úp cũng không biết?” Diệp Tố châm chọc, “Chút bản lĩnh cỏn con đều không có, học gì không học đi học người ta ăn cướp?”

“Ngươi vậy mà dám giở trò!” Tên cầm đầu giận dữ la lên, người này khi đi tới thì luôn đỡ eo, xong rồi một hồi thì đứng dưới tàng cây, một hồi thì ngồi xổm trên mặt đấy, bọn họ còn tưởng rằng nàng ta đã bị thương rồi.

“Ừ, ta giở trò đó.” Diệp Tố xòe bàn tay ra, lặp lại lời bọn chúng đã nói trước đó, “Ngoan ngoãn giao thú đan ra đây, ta còn tha cho các ngươi một con đường sống

Bọn cướp: “……”

“Một mình ngươi mà muốn đối phó chúng ta nhiều người như vậy?” Tên cầm đầu bị tức đến cười, hắn nắm chặt hai tay, ngưng tụ linh lực bao trùm lấy nắm tay, sau đó hung hăng đấm xuống pháp trận đang dâng lên từ mặt đất.

Nhưng mà một đấm này đánh xuống không những không thể đấm tan pháp trận mà ngược lại còn bị pháp trận phản đòn cắt đứt cả bàn tay, hắn nhịn không được mà hét thảm lên một tiếng.

“À quên nữa, đây là một sát trận.” Diệp Tố chậm rãi nói, “Một khi pháp trận còn chưa giải mà các ngươi đụng vào thì chỉ có một kết cục như hắn, ai không tin thì cứ thử xem.”

Lúc này vẫn có người không tin là thật, muốn hủy đi pháp trận nhưng cũng bị phản phệ trọng thương.

“Ta nói rồi, đây là sát trận.” Diệp Tố cúi người ấn xuống mặt đất, bàn tay nàng dường như bị thứ vô hình nào đó cản lại một chút, chỉ ấn được đến giữa không trung thì dừng lại, cả pháp trận khổng lồ bắt đầu chuyển động xoay tròn.

Những người bị nhốt bên trong bắt đầu luống cuống tay chân, có vài tên muốn liều chết xông ra nhưng vừa đụng vào pháp trận liền sẽ bị phản phệ.

Diệp Tố mặt vô biểu tình dùng sức ấn xuống ba lần liên tiếp, cuối cùng cũng ấn được chạm xuống đất, toàn bộ pháp trận đột nhiên xoay tròn vun vút, cuối cùng nổ tung, toàn bộ đám người trong trận đều bị nổ bay, rớt xuống đất ngất xỉu.

“Hư sát trận (sát trận giả) mà thôi.” Diệp Tố vừa nói vừa đi lại gần bọn cướp, bước chân có chút lảo đảo, nàng giơ tay xoa xoa hai bên thái dương có chút đau nhức, sau khi ổn định lại mới tiến đến lấy sạch số thú đan của đám người này, thuận tiện còn hảo tâm bóp nát thông hành đơn giúp bọn chúng, phòng ngừa bị yêu thú ăn mất.

“Không ngờ cô còn biết pháp trận.”

Nghe thấy thanh âm, Diệp Tố nhanh chóng đứng dậy, nhìn người đang bước ra từ một cây đại thụ đối diện.

Nhan Hảo giơ hai bàn tay lên: “Đi ngang qua mà thôi.”

Diệp Tố cười cười nhưng trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác.

“Phù chú, pháp trận cô đều biết sao?” Nhan Hảo bội phục nói, “Gương mặt còn đẹp như thế, Hợp Hoan Tông chúng ta chính là đang thiếu người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như cô đó.”

“Pháp trận ta cũng không thạo, chỉ biết một loại này thôi.” Diệp Tố đáp, bút ký của Đồ Thế tiền bối chỉ thích hợp tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, nàng hiện tại vẫn là Kim Đan kỳ nên xem vẫn chưa hiểu lắm.

Hư sát trận là trận pháp duy nhất trong số đó mà nàng học được, thanh thế lớn nhưng kỳ thật không thể giết người.

Diệp Tố mất rất lâu mới có thể học xong, còn chưa dùng qua bao giờ, đây là lần đầu tiên dùng thử, chưa gì linh phủ của cô đã kháng nghị.

“Đi cùng nhau không?” Nhan Hảo phe phẩy quạt lông màu hồng phấn, đưa cho nàng một viên đan dược, “Mới là vòng thứ nhất mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.”

Diệp Tố rũ mắt nhìn đan dược trong lòng bàn tay Nhan Hảo, không nhúc nhích.

“Bổ Linh Đan, không đáng bao nhiêu.” Nhan Hảo đưa cho nàng, chớp chớp mắt, “Ta đi theo cô thì có thể gặp hai vị sư đệ của cô không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi