KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 23:
Sở Nghĩa dừng lại ở một giao lộ khác của cao ốc Phi Vân , Tần Dĩ Hằng như vậy, lại đi làm vào giờ cao điểm, đương nhiên là sẽ không cùng nhân viên của mình cùng nhau chen chúc một cái thang máy.
Hắn rõ ràng nhìn thấy nơi Tần Dĩ Hằng đi làm, cùng những người khác đi không phải cùng một cửa.
Sở Nghĩa không có ý tứ đi, hắn bấm cửa sổ xe xuống, chờ Tần Dĩ Hằng đi khỏi tầm mắt rồi mới rời đi.
Nhưng nhìn theo, nhìn theo, hắn lại nghe được có người hô một tiếng tên của hắn.
"Sở Nghĩa?"
Sở Nghĩa nghe tiếng, đem ánh mắt từ bóng lưng của Tần Dĩ Hằng thu về , rồi lại quay lại tìm người vừa cất tiếng.
Người tới: "Thật đúng là anh a, tôi vừa nói rất giống xe anh, quả nhiên là anh."
Sở Nghĩa bấm cửa sổ xuống hết, nhìn người tới gần cửa sổ xe hắn, đeo ba lô, mặc chiếc áo jacket nam , cười khô khan: "Thật khéo."
Là rất khéo, vị nam nhân này, mới vừa cùng hắn xem mắt xong, trình tự viên, Triệu Trung Lương.
Triệu Trung Lương lại đến gần một tí, thậm chí một bàn tay đặt ở trên khung cửa sổ xe hắn.
Sở Nghĩa thò đầu nhìn ra một chút, phát hiện Tần Dĩ Hằng muốn vào cửa cũng không có đi vào, mà là đứng ở cạnh cửa nhìn bọn họ bên này, thoạt nhìn còn có ý tứ đi lại đây.
Triệu Trung Lương còn ở tiếp tục nói chuyện: "Tôi gần nhất rất bận, thường xuyên tăng ca đến 3, 4 giờ, bất quá a di liên hệ qua tôi, nói ý tứ của anh qua," Triệu Trung Lương cười hắc hắc một chút: "Tôi lần trước có gửi cho anh tin nhắn, anh còn chưa trả lời đâu."
Sở Nghĩa nhướng mày: "Là vậy sao, tôi khả năng bận quá quên mất."
Sở Nghĩa bây giờ đột nhiên nhớ tới tin nhắn trong miệng của Triệu Trung Lương là cái gì, hắn chính là trong kia nói lời thổ lộ sến súa, gần đây mới có một cái, nói cái gì mà lòng bàn tay mu bàn tay anh đều là của tôi, tâm can bảo bối, làm Sở Nghĩa đọc xong liền cảm thấy không khoẻ, thiếu chút nữa không chịu được nhắn qua miễn quấy rầy.
Lúc này Triệu Trung Lương còn do ngẫu nhiên gặp được Sở Nghĩa mà hưng phấn, hắn đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, giống như ở tự hỏi giữa việc nên đến trễ để nói chuyện cùng Sở Nghĩa hay đi làm , hắn nên lựa chọn cái nào.
Nhưng rất mau, đầu óc trình tự viên của hắn cho hắn quyết định.
Triệu Trung Lương: "Tôi muốn đi làm, hôm nay tan tầm tôi gọi điện thoại lại cho anh, tôi cuối tuần có rảnh, tôi ước......"
Sở Nghĩa đánh gãy hắn: "Không phải, tôi hiện tại đã......"
Triệu Trung Lương đột nhiên có điện thoại, bởi vì điện thoại ở ngay trên tay, hắn rất mau liền nhận: " Chào."
Sở Nghĩa còn muốn tiếp tục nói, nhưng Triệu Trung Lương đã lui về phía sau vài bước, cũng khoa tay múa chân cái điện thoại với Sở Nghĩa, ý bảo với hắn rằng tôi sẽ lại cùng anh liên hệ.
Sở Nghĩa:???
Triệu Trung Lương lui lui, vừa quay đầu, đột nhiên liền thấy người chỉ được gặp qua ảnh chụp.
Triệu Trung Lương vội vàng buông điện thoại , che lại microphone, một mực cung kính mà nói: " Tần tổng."
Nhưng có vẻ sợ đến trễ bị chửi, Triệu Trung Lương cung kính xong liền hướng đến cửa mà đi, trong miệng còn nói với người trong điện thoại: "Cậu biết tôi gặp được ai không? Là Tần Dĩ Hằng!"
Triệu Trung Lương đã đi rồi, kỳ thật Tần Dĩ Hằng cũng không có ý muốn lại đây.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Tần Dĩ Hằng sẽ lại đây, bới vì Tần Dĩ Hằng sẽ nghĩ rằng đó là bạn của Sở Nghĩa, lấy quan hệ gia đình của Tần Dĩ Hằng, hắn nghĩ sẽ qua cùng bạn Sở Nghĩa chào hỏi.
Quả nhiên, Tần Dĩ Hằng đến gần xe câu đầu tiên hỏi đến chính là: "Bạn sao?"
Sở Nghĩa căn cứ vào nguyên tắc hôn nhân cần thẳng thắn, lắc đầu: "Không phải, người quen." Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Cũng không tính, là đối tượng xem mắt lúc trước."
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhíu mi: "Xem mắt?"
Sở Nghĩa chỉ cười cười.
Tần Dĩ Hằng là một đại tổng tài bận rộn như vậy, khả năng loại việc đi xem mắt quá xa xôi đi.
Không đúng, hôm trước bác gái còn nói Tần mẹ có nhọc lòng chuyện hôn nhân đại sự của Tần Dĩ Hằng, hẳn là cũng có giới thiệu qua với Tần Dĩ Hằng đi.
Vì thế Sở Nghĩa hỏi: "Anh có quen không?"
Tần Dĩ Hằng trả lời: "Không có."
Quả nhiên.
Sở Nghĩa lại nghĩ, này nếu là Tần Dĩ Hằng có đi xem mắt, không chừng cảm thấy đối tượng hẹn hò nào điều kiện chất lượng tốt, liền cưới về nhà đi.
Ai, hắn như thế nào lại bắt đầu có chút khó chịu.
Tần Dĩ Hằng lại nhìn đến bóng dáng Triệu Trung Lương rời đi , hỏi: "Hắn là nhân viên của công ty tôi."
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân, trình tự viên."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Gọi là gì?"
Sở Nghĩa: "Triệu Trung Lương."
Tần Dĩ Hằng: "Thoạt nhìn không phải rất trẻ tuổi."
Sở Nghĩa: "Thật ra tuổi rất trẻ, so với em còn nhỏ hơn, năm trước mới tốt nghiệp đại học."
Tần Dĩ Hằng ngữ khí nhàn nhạt: "Nhìn không ra."
Sở Nghĩa cười: "Hình như trình tự viên đều già hơn so với tuổi, thường xuyên thức đêm tóc cũng không quá nhiều."
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: "Em rất hiểu biết."
Sở Nghĩa cười cười: "Đều là hắn nói cho em."
Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Sở Nghĩa giống như còn không phát hiện có cái gì không thích hợp, bởi vì Tần Dĩ Hằng nói đến đây, cho rằng Tần Dĩ Hằng cũng muốn biết, hơn nữa chính mình bình thường cũng giỏi về cùng người khác giao tiếp, liền tiếp tục nói.
"Hắn còn nói công ty của anh tuyển người rất nghiêm khắc, hắn lúc trước làm thực tập sinh áp lực rất lớn, cạnh tranh rất kịch liệt, đến mức ngủ không được, lúc sau được tuyển qua, thành công nhận việc, còn nói có thể vào công ty anh rất vui vẻ," Sở Nghĩa ngẩng đầu đối với Tần Dĩ Hằng cười: "Là một cậu nhóc rất nhiệt tình và tích cực trong công việc."
Sở Nghĩa dừng một chút, thêm mắm thêm muối về việc này, hình như cũng không cần thiết cho Tần Dĩ Hằng biết.
Sở Nghĩa nói đoạn lời nói này kỳ thật ý là khen ngợi công ty Tần Dĩ Hằng rất tốt, nhưng Tần Dĩ Hằng nghe thì không nghĩ đến chuyện như vậy.
Tần Dĩ Hằng: "Hắn biết em kết hôn không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không biết."
Tần Dĩ Hằng: "Nói cho hắn."
Sở Nghĩa nga nga hai tiếng, gật đầu: "Em sẽ nói."
Đoạn đối thoại này kết thúc, ánh mắt của Tần Dĩ Hằng ngó tới điện thoại của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa giống như đã hiểu cái gì, đem điện thoại cầm lấy , nghi hoặc: "Hiện tại nói?"
Tần Dĩ Hằng hỏi lại: "Có vấn đề?"
Thì không có vấn đề, chính là......
Không có gì chính là, chính là không có vấn đề.
Hiện tại nói thì hiện tại nói đi.
Cho nên cứ như vậy, Tần Dĩ Hằng nhìn chăm chú, Sở Nghĩa tìm trong tin nhắn , tìm được Triệu Trung Lương rồi, sau đó cho hắn gửi đến một tin: Tôi kết hôn
Nghĩ vừa mới gặp được, hiện tại nói cái này cũng không tính là quá đột ngột.
Đi?
Gửi xong lúc sau, Sở Nghĩa giơ điện thoại lên đưa cho Tần Dĩ Hằng xem, tỏ vẻ chính mình hoàn thành nhiệm vụ.
Tần lão sư nhìn chằm chằm hắn điện thoại nhìn trong chốc lát, đột nhiên từ từ mà nói câu: "Lòng bàn tay mu bàn tay của anh đều là của tôi, anh là bảo bối cũng là tâm can của tôi."
Sở Nghĩa: "......"
Tần Dĩ Hằng: "Hắn có ý tứ gì?"
Sở Nghĩa vội vàng đem điện thoại cầm trở về, nhìn đến mặt trên tin nhắn trong lòng căng thẳng, xấu hổ đến bên tai nháy mắt đỏ lên.
Sở Nghĩa: "Cái này, hắn......"
Tần Dĩ Hằng giúp hắn trả lời: "Hắn đang theo đuổi em."
Rất khẳng định mà nói.
Sở Nghĩa không biết giải thích như thế nào: "Chính là xem mắt, xem mắt xong liền muốn liên hệ."
Tần Dĩ Hằng: "Em đang né trả lời vấn đề của tôi."
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy, Tần Dĩ Hằng thật sự rất khó đối phó.
Vì thế hắn đành phải nói: "Có thể là vậy đi."
Tần Dĩ Hằng tổng kết: "Hắn thích ngươi."
Sở Nghĩa tiếp tục: "Có thể là vậy đi."
Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Có thể giải quyết không?"
Sở Nghĩa không dám đối diện ánh mắt của Tần Dĩ Hằng, hắn rõ ràng không có làm cái gì, lại phảng phất như bị bắt gian......
Sở Nghĩa: "Em đã nói cho hắn em kết hôn, hắn hẳn là biết có ý tứ gì."
Tần Dĩ Hằng: "Hy vọng hắn không cần mang bối rối đến cho chúng ta ."
Sở Nghĩa gật đầu, rất ngoan: "Em sẽ xử lý tốt."
Đề tài này không tiếp tục nữa, Tần Dĩ Hằng nghe được Sở Nghĩa bảo đảm, rất tín nhiệm mà nói một câu ân lúc sau, rốt cuộc cũng đi vào công ty.
Sở Nghĩa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, vừa rồi vẫn luôn không có động tĩnh điện thoại vang lên, Triệu Trung Lương gửi tin nhắn tới cho hắn.
Triệu Trung Lương: Cái gì kết hôn? Có ý tứ gì?
Sở Nghĩa: Chính là tôi kết hôn. Tôi tìm được rồi một người rất thích hợp. Sau đó kết hôn.
Triệu Trung Lương: Anh chơi tôi?
Sở Nghĩa:......
Sở Nghĩa: Không có
Sở Nghĩa: Tuần trước vừa mới kết hôn
Triệu Trung Lương: Được.
Sở Nghĩa nhìn từ "Được" này cảm thấy không cần phải trả lời nữa, liền thoát ra.
Nhưng hắn không biết chính là, bên kia Triệu Trung Lương thẹn quá hóa giận, xóa số cùng tin nhắn của hắn , cũng tức giận mà đem việc này nói cho người trung gian trợ giúp bọn họ xem mắt.
Và người trung gian này là mẹ của hắn và sau đó là đến tai mẹ của Sở Nghĩa.
Sau đó, mẹ của Sở Nghĩa liên hệ cho Sở Nghĩa.
Đúng vào giữa trưa giờ ăn cơm, Dung Dung giúp Sở Nghĩa kêu cơm mới vừa đưa đến văn phòng của Sở Nghĩa, điện thoại Sở Nghĩa liền vang lên.
Sở Nghĩa nhìn đến là mẹ điện, không nghĩ nhiều liền nhận.
Sau đó bên kia.
" Chu a di nói con kết hôn? Có ý tứ gì a? Con cùng ai kết hôn?"
Sở Nghĩa hoảng hốt: "Ách...... Con."
Ngữ khí của mẹ hắn rất không thể hiểu được: "Chu a di mắng mẹ ngay, nói con trai kết hôn còn sắp xếp đi xem mắt, nói mẹ không tử tế, mẹ giải thích nói không có, nàng nói là ngươi nói cho Tiểu lương, là thật vậy chăng Tiểu Nghĩa? Sao lại thế này a Tiểu Nghĩa?"
Sở Nghĩa xoa bóp ấn đường: "Đúng vậy, mẹ, con kết hôn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi