KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 43:
Sở Nghĩa có chút xấu hổ với hành vi tự mình ăn đường như vậy.
Nhưng đáy lòng lại nghĩ, trừ bỏ mình hắn, không còn người khác biết nữa.
Vậy thì tại sao lại không cơ chứ.
Sở Nghĩa vì thế: "Em họ anh là khách hàng quen thuộc của em, đơn đặt hàng hôm nay cái này tuy rằng kết thúc, nhưng về sau khẳng định còn có đơn đặt hàng khác."
Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt mà ừ một tiếng, sau đó nằm xuống.
Sở Nghĩa: "......"
Không có gì nữa?
Được thôi.
Cũng có thể.
Thỏa mãn.
Hắn đang muốn nằm xuống, lại thấy Tần Dĩ Hằng đem điện thoại đặt ở bên tai.
Sở Nghĩa quay đầu qua, vừa lúc nghe thấy Tần Dĩ Hằng người bên kia đã nhận điện thoại, gọi một tiếng.
"Anh!"
Bên kia truyền đến âm thanh cực kì quen thuộc, bởi vì phòng ngủ quá mức với an tĩnh, Sở Nghĩa nghe được rất rõ ràng.
Âm thanh này không phải là buổi chiều hắn đã nghe từ Triệu tiên sinh sao.
"Sao anh lại gọi điện thoại cho em, chuyện gì vậy?"
Sở Nghĩa dựa qua một chút, nghiêm túc nghe.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em vẫn luôn gọi Sở Nghĩa là anh trai nhỏ?"
"Sở Nghĩa là ai?" Triệu Tín nói xong liền nghĩ tới: "A, đối tượng của anh sao, ha ha, đúng vậy, em gọi cậu ấy là anh trai nhỏ?"
Tần Dĩ Hằng: "Không được gọi."
Triệu Tín: "Vì sao a?"
Tần Dĩ Hằng đột nhiên sửng sốt, hắn tự hỏi nửa giây, nói: "Cậu ấy còn nhỏ hơn em."
Sở Nghĩa đột nhiên cười rộ lên.
Triệu Tín bên kia nói: "Vậy cũng có thể gọi là anh trai nhỏ, anh đẹp trai đều là anh trai nhỏ."
Tần Dĩ Hằng âm thanh hạ thấp xuống: "Triệu Tín."
Triệu Tín lập tức đáp: "Đã biết đã biết, không gọi không gọi, kêu Ông chủ Sở, Sở thiết kế, được không anh?"
Tần Dĩ Hằng: "Có thể."
Triệu Tín: "Còn có việc sao anh?"
Tần Dĩ Hằng: "Không có."
Không chờ Triệu Tín, Tần Dĩ Hằng bên này đã cúp điện thoại trước.
Sau đó hắn quay đầu mắt nhìn Sở Nghĩa, đem điện thoại cho hắn xem: "Xử lý tốt."
Sở Nghĩa nghẹn cười, gật đầu: "Được."
Thời gian đã không còn sớm, Tần Dĩ Hằng sau khi cất điệnt hoại đi, thuận tiện cất tạp chí rồi tắt điện luôn.
Đèn tắt không bao lâu, điện thoại Sở Nghĩa đột nhiên sáng lên.
Hắn lặng lẽ duỗi tay lấy điện thoại lại đây, chỉnh thấp độ sáng xuống.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn Triệu tiên sinh gửi đến .
Triệu tiên sinh: Tôi bị uy hiếp
Triệu tiên sinh: Về sau không thể gọi là anh trai nhỏ.
Triệu tiên sinh: Sở thiết kế cùng Ông chủ Sở cậu chọn một cái đi
Không chờ Sở Nghĩa trả lời, bên kia đã tự mình gửi một cái tin nhắn đến.
Triệu tiên sinh: Không cần cậu chọn.
Triệu tiên sinh: Tôi tự mình chọn.
Triệu tiên sinh: Tôi muốn gọi cậu là anh dâu
Sở Nghĩa cười, trả lời: Được.
Khách hàng là thượng đế, Triệu tiên sinh ngài thích liền được.
Triệu Tín không gửi lại nữa, Sở Nghĩa liền thoát ra.
Trở lại giao diện nói chuyện, Sở Nghĩa phát hiện ở vòng bạn bè xuất hiện điểm đỏ, cũng không hẳn là khéo, là Triệu tiên sinh.
Sở Nghĩa bấm vào, nhìn đến tin hắn vừa đăng lên một phút đồng hồ trước.
Một tấm ảnh chụp, biểu hiện thời gian là 0 giờ 23 phút, thời gian mặt trên là đến từ điện thoại của Tần Dĩ Hằng , thời gian trò chuyện là một phút đồng hồ lẻ 5 giây.
Văn án viết, "Chỉ bởi vì tớ kêu đối tượng anh ấy là anh trai nhỏ, liền hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tớ, uy hiếp tớ không thể được gọi đối tượng anh ấy như vậy nữa, một hai phải bảo tớ sửa miệng, mẹ dì ba dượng, mọi người thấy được sao, đây là khó khăn của người đó."
Sở Nghĩa cười rộ lên, bấm mở bình luận, viết nói: Anh cậu làm gì có uy hiếp cậu.
Rât mau, Triệu Tín liền trả lời hắn.
Triệu Tín: Anh ấy có
Lại rất mau, bình luận xuất hiện một nick khác.
Tần Dĩ Hằng trả lời Sở Nghĩa : Ngủ
Sở Nghĩa lập tức: Được.
Vì thế, Triệu Tín trả lời phái dưới Tần Dĩ Hằng , gửi đến một chuỗi dài icon quả chanh.
Thuận tiện, cũng trả lời Sở Nghĩa, một chuỗi dài "Anh trai nhỏ anh trai nhỏ anh trai nhỏ".
Nhưng là một chuỗi dài anh trai nhỏ này cũng không có tồn tại bao lâu, Sở Nghĩa chỉ mới nhìn một chút, Triệu Tín liền xóa.
Quả thật là sợ Tần Dĩ Hằng, thật sợ.
"Ngủ." Tần Dĩ Hằng nói.
Sở Nghĩa lập tức cất được thoại: "Nga, được."
Được thôi.
Hắn có cười ai đâu.
Chính hắn cũng sợ Tần Dĩ Hằng.
Buổi tối Tần Dĩ Hằng hẳn là rất mệt, không có cùng hắn làm cái gì.
Hắn vừa lúc cũng rất buồn ngủ, sau khi cất điện thoại, nghe Tần Dĩ Hằng bên kia không có động tĩnh gì, liền dần dần muốn ngủ thiếp đi.
Giữa lúc đang nửa ngủ nửa tỉnh, hắn hình như cảm giác được Tần Dĩ Hằng đột nhiên giật mình.
Sở Nghĩa mở to mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, lại nhắm lại.
Một lát sau, hắn cảm giác được tay Tần Dĩ Hằng đặt ở trên eo hắn.
Sở Nghĩa lại tỉnh táo lại.
Tần Dĩ Hằng âm thanh rất trầm: "Tôi ôm em ngủ."
Sở Nghĩa tức khắc mở mắt, sau đó thập phần phối hợp, theo lực đạo của Tần Dĩ Hằng ôm hắn, dịch tiến vào trong lồng ngực của Tần Dĩ Hằng.
Chóp mũi đụng tới cổ Tần Dĩ Hằng, một bên đầu gối cong lên chạm vào tay Tần Dĩ Hằng, trên eo có tay Tần Dĩ Hằng, bả vai dán vào người Tần Dĩ Hằng, một bên đầu gối cũng đụng phải chân Tần Dĩ Hằng.
Không phải lần đầu tiên bị ôm, nhưng lần này Sở Nghĩa lại cảm thấy ấm áp đến không chịu được.
Đương nhiên, cũng khó chịu đến không chịu được.
Cả người đều không động đậy được.
Tần Dĩ Hằng xoa nhẹ đầu hắn vài cái, nói: "Thật mềm."
Sở Nghĩa ngô thanh, đầu nằm ở trong lòng ngực Tần Dĩ Hằng, nhỏ giọng: "Nơi nào mềm."
Tần Dĩ Hằng: "Tóc mềm."
Sở Nghĩa: "......"
Nga.
Ok.
Mặc kệ nó.
Hắn vẫn muốn bảo trì tư thế này, đời này ai cũng đừng nghĩ lôi hắn ra từ trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng .
Ha ha ha.
Bệnh tâm thần.
Ngủ.
————–
Ngày hôm sau vẫn là Tần Dĩ Hằng dậy tương đối sớm, sau khi chờ Tần Dĩ Hằng đi rồi , Sở Nghĩa mới phát hiện thời gian còn chưa đến 7 giờ.
Hắn yên lặng khen một câu lão công giỏi quá, sau đó tiếp tục ngủ.
Hôm nay Sở Nghĩa thức dậy so thường ngày sớm hơn một chút, nhưng cọ tới cọ lui đến phòng làm việc, cũng đã sắp 10 giờ.
Khí trời ấm lên chút, phòng làm việc không có mở máy sưởi, cửa cũng mở ra.
Sở Nghĩa mới vừa đi vào, Dung Dung cùng Tiểu Triển liền cùng hắn chào hỏi.
Chào hỏi xong, Dung Dung hỏi: "Lão đại, đơn của Triệu tiên sinh ngày hôm qua qua sao rồi?"
Sở Nghĩa gỡ khăn quàng cổ xuống , nói: "Nói cho các em một chuyện thật may."
Dung Dung nhướng mày: "Cái gì?"
Sở Nghĩa: " Triệu tiên sinh này là em họ của lão công anh."
Dung Dung cùng Tiểu Triển quả nhiên tiêu hóa thật lâu mới trăm miệng một lời mà cùng nhau a một tiếng.
Sở Nghĩa: "Cho nên ngày hôm qua anh cũng chỉ sửa lại một lần, hắn liền nói có thể với anh."
Dung Dung cười rộ lên: "Này nhưng thật tốt quá, lão đại rốt cuộc không cần lại bị Triệu tiên sinh tra tấn nữa."
Sở Nghĩa đồng ý gật đầu.
Xem chuyện của tối hôm qua, Triệu tiên sinh về sau nếu muốn tra tấn hắn, hắn liền đem Tần Dĩ Hằng nói ra, Triệu tiên sinh khẳng định liền thôi.
Tiểu Triển hỏi: "Kia Triệu tiên sinh sẽ còn tìm anh đặt đơn không?"
Sở Nghĩa nhún vai: "Không biết, hẳn vẫn còn đi."
"Triệu tiên sinh tìm lão đại làm bao nhiêu đơn? Đến mười mấy cái đi?" Tiểu Triển lắc đầu: "Rốt cuộc cũng có biện pháp."
Dung Dung gật đầu: "Đúng vậy, thật sự, hắn ghét thứ gì, muốn cái gì, chúng ta đều không hiểu, thật là ánh mắt hắn có vấn đề."
Sở Nghĩa vỗ vỗ vài cái trên ghế dựa của Dung Dung: "Được rồi, làm việc đi."
Dung Dung cười rộ lên, làm cái bộ dáng câm miệng, đối với Tiểu Triển nói: "Lão đại bênh vực người mình, chúng ta về sau không thể nói cho Triệu tiên sinh."
Sở Nghĩa tiến vào văn phòng của mình, mở WeChat trên máy tính ra, phát hiện Tần Dĩ Hằng năm phút trước có gửi cho hắn một tin nhắn.
Tần Dĩ Hằng: Tỉnh chưa?
Sở Nghĩa: Đã đến phòng làm việc
Sở Nghĩa: Làm sao vậy?
Tần Dĩ Hằng: Buổi chiều tôi phải đi A đại, em muốn đi không?
Sở Nghĩa nhìn ghi chú công việc của mình một chút, trả lời: Muốn.
Sở Nghĩa: Mấy giờ?
Tần Dĩ Hằng: Giữa trưa cùng nhau ăn cơm
Tần Dĩ Hằng: Cơm nước xong liền đi qua.
Tần Dĩ Hằng: Bốn giờ có thể kết thúc
Sở Nghĩa: Được.
Sở Nghĩa: Là chuyện anh quyên lầu giảng dạy sao?
Tần Dĩ Hằng: Ừ.
Sở Nghĩa: Tốt
Nhóm cấp 3 trò chuyện ngày hôm qua đã gửi đến tin nhắn.
Sở Nghĩa bấm vào, nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn của hắn đã đã gửi đến thời gian cùng địa điểm của buổi liền hoan tụ họp.
Ngồi cùng bàn: Nhà hàng Sơn Đức, buổi tối thứ bảy tuần này lúc 6 giờ, cơm nước xong đi lên trên lầu ktv, ai cũng không được đến muộn.
Phía dưới những bạn học muốn đều đã trả lời được, Sở Nghĩa cũng trả lời được.
Sau đó chụp hình nội dung nói chuyện lại gửi Tần Dĩ Hằng, cũng hỏi hắn buổi tối thứ bảy có thể đi hay không.
Sở Nghĩa: Là bạn học năm cấp 3 của em.
Sở Nghĩa: Bọn họ muốn gặp anh nữa
Một lát sau, Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: Hiện tại không thể biết dược
Sở Nghĩa không bắt buộc: Không sao cả.
Sở Nghĩa: Đến lúc đó lại nói.
Có lẽ thật sự như suy nghĩ đêm qua, sinh hoạt hiên giwof của Sở Nghĩa quá mức bình yên, hiện giờ chỉ có hoạt động buổi chiều đi trường như vậy mà làm Sở Nghĩa cả một buổi sáng đều chờ mong.
Có chuyện này, hiệu suất làm việc của Sở Nghĩa cũng nhanh rất nhiều.
Vẽ một cái logo, còn làm một cái mặt bìa.
Đang sửa một vài chi tiết thì văn phòng đột nhiên bị gõ hai cái.
Sở Nghĩa đầu cũng không chuyển: "Tiến vào."
Cửa bên kia truyền đến âm thanh, sau đó có người đến gần.
Tiếp theo, trán của Sở Nghĩa bị một bàn tay to che lại, bàn tay này đẩy đầu hắn ra phía sau một chút.
"Tại sao lại cách máy tính gần như vậy, không tốt cho mắt."
Sở Nghĩa ngẩng đầu, cười rộ lên: "Tần Dĩ Hằng, sao anh lại tới đây?"
Tần Dĩ Hằng buông tay ra: "Tìm em ăn cơm."
Sở Nghĩa nhìn thời gian trên máy tính thời gian, đã sắp 12 giờ.
Hắn chỉ vào máy tính: "Em lập tức liền xong, chờ em vài phút."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không sao, không vội, em cứ chậm rãi làm."
Sở Nghĩa một khi vùi đầu công tác, liền không coi ai ra gì.
Cho nên Tần Dĩ Hằng vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng không biết.
Sở Nghĩa sửa chi tiết, một chút một chút mà sửa, đột nhiên, cái trán lại bị che lại.
Sở Nghĩa tức khắc nở nụ cười, lùi ra sau một chút.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Vẫn luôn nhìn máy tính gần như vậy?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Có thể là vậy." Hắn nói xong bổ sung: "Không sao cả, thị lực của em vẫn luôn rất tốt, dù như thế nào cũng không xấu, hơn nữa em cũng đã 26 tuổi, không sao."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cũng không thể."
Sở Nghĩa cười: "Được."
Lần này, Sở Nghĩa chú ý rất nhiều, vẫn luôn vẫn duy trì một khoảng cách sửa đồ.
Sau vài phút sau, trương đồ này rốt cuộc cũng sửa xong, hắn lưu lại, sau đó tắ máy tính.
"Đi thôi," Sở Nghĩa đứng lên, lại nhìn thấy gì: "Ân? Đây là cái gì?"
Sở Nghĩa cầm vật trang trí đột nhiên xuất hiện trên bàn máy tính lên, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh để?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ân."
Sở Nghĩa mở to hai mắt, cảm xúc dần dần chậm chạp mà đuổi kịp thần kinh, kinh ngạc vui vẻ lên: "Đây là, đây là vào đợt hoạt động của tháng 7, này, em, nó, anh."
Sở Nghĩa kích động đến không biết phải nói gì.
Ý cười của hắn căn bản không áp chế lại, nhưng vẫn không biểu hiện đến quá mức ngốc, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà để vật trang trí lại chỗ Tần Dĩ Hằng vừa mới để.
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Cảm ơn."
Tần Dĩ Hằng nhướng mày: "Cảm ơn ai?"
Sở Nghĩa lập tức hiểu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn lão công."
Tần Dĩ Hằng hiện tại đã có thể đoán ra được lúc Sở Nghĩa thật sự cao hứng cùng lúc chỉ giả vờ vui vẻ.
Hiện tại chính là thật sự cao hứng.
Bởi vì đôi mắt nai con đẹp đến không chịu được.
Tần Dĩ Hằng cười cười: "Em thích là được."
Sở Nghĩa gật đầu gật đầu: "Thích."
Tần Dĩ Hằng: "Đi thôi, ăn cơm."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Bên ngoài là Tiểu Trần lái xe, Sở Nghĩa bởi vì tâm tình tốt, vừa lên xe liền cùng Tiểu Trần chào hỏi, cũng hỏi Tiểu Trần cơm trưa ăn chưa.
Biết được Tiểu Trần chưa có ăn, Sở Nghĩa tại chỗ nói: "Cùng nhau đi."
Hắn nói xong lời này, mới phát hiện bên người vị Tần Dĩ Hằng bên cạnh này mới là lão đại.
Hình như có chút thất lẽ, tại hắn bây giờ bị sủng đến có chút phiêu.
Nhưng hắn vẫn là đè ép tâm tình của mình một chút, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Có thể chứ?"
Tần Dĩ Hằng tiếp tục sủng hắn: "Em cũng đã nói, tôi còn có thể thu hồi?"
Sở Nghĩa cười rộ lên.
Tiểu Trần cũng không phải là lần đầu tiên cùng Tần Dĩ Hằng ăn cơm, bình thường ở bên ngoài, không kịp ăn cơm, Tần Dĩ Hằng đều sẽ mang đến cho hắn.
Cho nên dù như vậy, cũng không có xấu hổ.
Sau khi cơm nước xong sau, Tần Dĩ Hằng liền nhận được điện thoại của người trong trường, Tần Dĩ Hằng nói thời gian, nói bọn họ đại khái hai mươi phút sẽ tới dưới lầu.
Sở Nghĩa đã thật lâu không trở về trường học, Tiểu Trần này lái qua một đường như vậy, làm hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Đường phố ở đây có rất nhiều kiến trúc đã thay đổi, rất nhiều cửa hàng cũng đã thay đổi một đống.
"Không biết trong trường học có gì khác không."
Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: "Cơ bản không thay đổi."
Sở Nghĩa gật gật đầu.
Không khác so với dự kiến, 21 phút, xe dừng lại ở dưới lầu.
Tiểu Trần mở cửa xe, Tần Dĩ Hằng xuống xe trước.
Người trong trường bên này đã có mấy lão sư đang chờ đợi, Sở Nghĩa cũng bước theo xuống, nghe bên này có người khách khí nói: "Xin chào Tần tổng, tôi là Hứa lão sư."
Âm thanh rất quen thuộc.
Sở Nghĩa nghe tiếng ngẩng đầu.
Hứa Trí Minh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi