KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 46:
Không bao lâu, hai người liền đi dạo tới bên cạnh sân thể dục.
Trên sân thể dục có mấy lớp đang học thể dục, lúc này có người đá cầu, có người đánh cầu lông, có người đánh bóng rổ, có người đánh bóng chuyền, còn có người đang thả diều.
Sở Nghĩa nói: "Anh biết tam đại thánh địa hẹn hò ở trường ta là những nơi nào không?"
Tần Dĩ Hằng: "Không biết."
Sở Nghĩa giơ ba ngón tay, rồi gập từng cái từng cái: "Một là lãnh cung (1) ở sau rừng cây nhỏ, một ở sân thể dục ban đêm, cùng ngoài tường ngoại viện." Sở Nghĩa nói xong hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh biết lãnh cung ở đâu không?" [ (1) lãnh cung – Cung lạnh, cung điện của hậu phi thất sủng ở ( nhưng ý của Sở Nghĩa chỉ là một nơi lạnh).]
Tần Dĩ Hằng: "Lầu giảng khoa học kỹ thuật."
"Đúng vậy," Sở Nghĩa cười: "Vậy anh biết vì sao lại gọi là lãnh cung không?"
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Quá lạnh?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Không sai biệt lắm, bởi vì nó mùa đông lạnh màu hè lạnh, năm nào cũng lạnh, cho nên bị gọi là lãnh cung, nghe nói là biệt danh này truyền từ mấy năm rồi."
Tần Dĩ Hằng: "Từ lúc tôi năm nhất đã nói vậy."
Sở Nghĩa: "Lịch sử đã lâu a."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em đã đến những nơi đó rồi sao?"
Sở Nghĩa hỏi: "Anh biết em chưa từng yêu đương bao giờ không?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Biết."
"Cho nên trừ sân thể dục, còn lại em chưa từng đi qua," Sở Nghĩa nói: "Nghe nói trừ sân thể dục, hai nơi kia, mặc kệ anh đi lúc nào, đều có thể gặp được cặp đôi, còn không chỉ có một đôi."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nghe ai nói?"
Sở Nghĩa: "Các bạn cùng phòng."
Sở Nghĩa lúc đại học có một đoạn thời gian là muốn nói chuyện yêu đương, nguyên nhân chính là các bạn cùng phòng của hắn, đoạn thời gian đó, bọn họ giống như đã thương lượng xong, dường như từng người từng người thoát kiếp FA.
Bất quá sau đó cái ý nghĩ là hắn cũng bởi vì các bạn cùng phòng mà quyết định bỏ đi, bởi vì mỗi người bạn cùng phòng của hắn ở đại học lần đầu tiên yêu đương tất cả đều không đến một tháng.
Hắn nhìn bạn cùng phòng của mình, yêu rồi chia tay, yêu rồi chia tay, dần dần cảm thấy, chuyện yêu đương này thoạt nhìn rất phiền toái.
Bốn năm đại học, chỉ có Sở Nghĩa trước sau như một chỉ một mình.
Thường xuyên ở một mình ở ký túc xá, một mình ăn cơm ngủ học tập, chờ đến lúc bạn cùng phòng rốt cuộc đã trở lại, lại phải nghe bọn họ chia sẻ cuộc sống hằng ngày, đút cẩu lương cho hắn.
Tựa như mấy năm gần đây sở thích giới thiệu đối tượng của bạn bè cho Sở Nghĩa đều giống nhau, năm đó ở trường học, các bạn cùng phòng cũng liên tiếp mà giúp tìm kiếm đối tượng Sở Nghĩa .
Một khi có nam sinh hoặc nữ sinh tới gần Sở Nghĩa, bạn cùng phòng luôn kêu lớn so với ai khác cũng đều lớn tiếng hơn.
Ba người con trai cũng chỉ một đất diễn, Sở Nghĩa cũng chỉ cùng đối phương nói nói mấy câu, trở về hắn liền có thể thu được một quyển tiểu thuyết yêu đương hai mươi vạn chữ từ các bạn cùng phòng liên hợp xuất khẩu ra.
Ngày hôm qua hắn có đăng giấy kết hôn trên vòng bạn bè, các bạn cùng phòng của hắn cũng ở dưới phần bình luận nói rất nhiều, ngữ khí đều như mẹ già, rất vui mừng, có người còn có loại cảm giác cuối cùng đứa con của mình đã có chồng rồi.
Sở Nghĩa từng có đoạn thời gian rất khó hiểu, hắn không biết vì sao mọi người đều quan tâm chuyện chung thân đại sự của hắn như vậy.
Từ bạn của bà ngoại, xuống đến cả em họ của hắn, mỗi lần thấy hắn, mới nói cái vài câu, đề tài liền chuyển đến chuyện chung thân đại sự của hắn.
"Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa gọi người bên cạnh một tiếng, hỏi: "Trước khi cùng em kết hôn, có người thúc giục anh kết hôn hoặc yêu đương không? "
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Mẹ tôi ngẫu nhiên sẽ nói hai câu, không có người khác."
Sở Nghĩa hơi nhướng mày: "Anh đã 30 tuổi rồi, trừ mẹ anh thì không có người khác thúc giục anh?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có."
Nhưng ngẫm lại cũng rất bình thường, nếu bên cạnh Tần Dĩ Hằng có bạn bè như vậy, hắn hẳn là cũng sẽ không khuyên hắn yêu đương hoặc kết hôn, chỉ biết mù quáng khích lệ, cũng làm hắn nghiêm túc nói chuyện sự nghiệp.
Tuy rằng hắn cùng Tần Dĩ Hằng hằng ngày đều nói chuyện, nhưng Sở Nghĩa thật sự không thể tưởng được lúc Tần Dĩ Hằng nghiêm túc nói đến yêu đương là bộ dạng gì.
Rất không thể tưởng tượng được, cũng rất khó tin.
Nếu thực sự có khuyên, cũng chỉ quanh co lòng vòng rồi khuyên, tựa như bác giúp việc trong nhà, không dám trực tiếp nói với Tần Dĩ Hằng, nhưng có thể cùng Tần mẹ nói.
Sau đó lại bởi vì Tần Dĩ Hằng quá mức ưu tú, lấy không ra đối tượng thích hợp để giới thiệu, cũng không giải quyết được gì.
"Em thì sao?" Tần Dĩ Hằng cũng hỏi hắn: "Em lúc trước thường xuyên đi xem mắt đúng không?"
Sở Nghĩa nhớ tới kia đoạn thời gian bị xem mắt chi phối dọa có chút sợ hãi: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng: "Có....coi trọng ai không?"
Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, hắn cảm thấy Tần Dĩ Hằng khi nói câu này có dừng lại một chút.
Bất quá cũng có thể là nghe lầm.
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có, em chỉ tìm cách ứng phó mà thôi, không sai lắm thì mỗi lần đều là ăn bữa cơm xong liền kết thúc."
Tần Dĩ Hằng: "Nhưng Triệu Trung Lương thoạt nhìn rất thích em."
Sở Nghĩa cười: "Anh còn nhớ rõ tên của hắn a."
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Sở Nghĩa: "Thích phải đến từ hai phía, chỉ thích một phía sẽ không có kết quả."
Tần Dĩ Hằng như đang suy tư gì.
Sở Nghĩa: "Tần Dĩ Hằng, có người thổ lộ với anh không?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Có."
Sở Nghĩa đột nhiên tò mò lên: "Nam hay nữ?"
Tần Dĩ Hằng: "Đều có."
Sở Nghĩa trong lòng chua một chút, nhưng lại chỉ để mình biểu hiện tò mò: "Thổ lộ như thế nào?"
Tần Dĩ Hằng: "Quá nhiều, em hỏi cái nào?"
Sở Nghĩa hít hà một hơi, tuy rằng hắn biết Tần Dĩ Hằng chỉ là đangtrần thuật sự thật, hắn bình thường nói chuyện vẫn là cái kiểu này.
Nhưng là cái này ngữ khí cùng cách nói, tại sao lại nghe ra.
Thật kiêu ngạo.
Sở Nghĩa: "Nói cái anh ấn tượng sâu nhất đi."
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên một chút, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm, cái nào làm hắn ấn tượng sâu nhất.
Sau đó hắn suy nghĩ suốt một phút đồng hồ, chờ đến Sở Nghĩa cho rằng hắn không nghĩ ra được, Tần Dĩ Hằng mới mở miệng.
"Nói đến tôi lúc năm ba," Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn giống đang gắng sức nhớ lại: "Tôi bị lừa, có người gạt tôi buổi tối có khóa, làm tôi đi phòng học."

Sở Nghĩa đột nhiên nở nụ cười.
Tần Dĩ Hằng nói tôi bị lừa, tại sao nghe lại thực đáng yêu.
Tần Dĩ Hằng bị Sở Nghĩa cười đánh gãy, quay đầu nhìn hắn.
Sở Nghĩa lập tức không cười nữa: "Thực xin lỗi, anh tiếp tục."
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Tôi lúc đến phòng học không có bật đèn, đứng đến ba phút liền vang lên tiếng chuông, cho nên tôi cảm thấy không quá thích hợp, muốn rời đi."
Sở Nghĩa cảm thấy được đoạn cao trào sắp tới, giương mắt nghiêm túc mà nhìn Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng đối diện đói mắt Sở Nghĩa, đột nhiên cười rộ lên.
Sở Nghĩa ngẩn người: "Làm sao vậy? Anh cười cái gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Có người nói đôi mắt của em rất đẹp chưa?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Rất nhiều người đã nói."
Tần Dĩ Hằng đột nhiên không cười nữa.
Hắn tiếp tục: "Mới đi hai bước, phòng học đột nhiên sáng lên, tôi quay đầu nhìn, có một nam sinh ở phòng học treo loại đèn kia," Tần Dĩ Hằng giơ tay nhéo một chút: "Cùng loại đèn treo trên cây thông Noel, rất nhỏ, treo lên toàn bộ phòng học."
Sở Nghĩa bắt đầu tưởng tượng hình ảnh kia.
"Nam sinh kia trong tay cầm đàn ghi-ta, đứng ở trước micro, hát."
Sở Nghĩa trong lòng oa một tiếng: "Hát cái gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Không biết."
Sở Nghĩa lại hỏi: "Hát có dễ nghe không?"
Tần Dĩ Hằng: "Không biết, tôi xoay người đi mất rồi."
Sở Nghĩa: "......"
Tần Dĩ Hằng: "Rất nhàm chán."

Sở Nghĩa: "......"
Tốt.
Hắn, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm a, nghe tới cũng không phải rất hoa hòe loè loẹt, cũng không phải rất khoa trương.
Hơn nữa có thể tự tin lấy đàn ghi-ta và hát, hẳn là hát cũng không tồi đi.
Sở Nghĩa: "Hai người sau này còn liên hệ không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có," Tần Dĩ Hằng nói xong lại bổ sung: "Không biết có hay không, ngày đó buổi tối ánh sáng quá mờ, tôi không biết hắn là ai."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Anh không đi hỏi thăm sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Không, không muốn biết."
Sở Nghĩa hít sâu một hơi.
Ok.
Sở Nghĩa hỏi: "Còn có cái khác không? Loại thổ lộ cực đặc biệt."
Tần Dĩ Hằng: "Khả năng là có, nhưng không nhớ."

Sở Nghĩa a một tiếng: "Vậy vì sao cái kia lại nhớ như vậy?"
Đèn trên cây thông Noel , đàn ghi-ta, đứng trước micro, tất cả đều nhớ rõ.
Tần Dĩ Hằng giải thích nghi hoặc: "Bởi vì tôi bị lừa."
Sở Nghĩa phụt một tiếng cười lớn.
Được thôi, không phải bởi vì thổ lộ quá đặc thù, mà là bởi vì bạn học Tần của chúng ta bị lừa.
"Em thì sao?" Tần Dĩ Hằng cũng hỏi Sở Nghĩa: "Có người thích em không?"
Nếu là Tần Dĩ Hằng lúc trước hỏi cái này, Sở Nghĩa khả năng chỉ ha ha vài cái.
Sở Nghĩa ở chuyện tình cảm, luôn là thẹn thùng lớn hơn hết thảy, sẽ bởi vì xấu hổ, không thừa nhận, không chủ động, im lặng.
Cho nên việc thừa nhận người khác thích mình, với hắn mà nói cực kì thẹn.
Bất quá vừa rồi mới tuyên bố, phải thẳng thắn.
"Có." Sở Nghĩa nói xong, cảm giác lỗ tai của mình bắt đầu nóng lên.
Tần Dĩ Hằng phát huy câu hỏi học từ Sở Nghĩa, hỏi lại: "Có ấn tượng nào khắc sâu không?"
Sở Nghĩa: "Không có lãng mạn như của anh, em nhiều nhất chính là nhận thư tình."
Tần Dĩ Hằng rất nghi hoặc: "Lãng mạn?"
Sở Nghĩa ha ha cười, không tính toán cùng Tần Dĩ Hằng rối rắm cái này: "Không lãng mạn không lãng mạn."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Thư tình viết cái gì?"
Sở Nghĩa: "Thư tình còn có thể viết cái gì, lấy mệnh đề là thích cậu, khoa trương viết 800 chữ rồi gửi."
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Em thật hài hước."
Sở Nghĩa cũng cười theo.
Tần Dĩ Hằng lần thứ hai nói hắn hài hước.
Vẫn nghiêm trang như cũ.
Sở Nghĩa chưa từng nghĩ tới, mình thế nhưng sẽ có một ngày cùng lão công của mình tán gẫu đến đề tại này.
Như là mới vừa quen được người bạn mới, đang chia sẻ chuyện cũ của mình.
"Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa lại tìm được đề tài: "Em nói có kế hoạch năm nay muốn kết hôn là định từ khi nào?"
Tần Dĩ Hằng rất nhanh liền trả lời: "Khoảng 25 tuổi."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Vì sao? Khi đó tại đột nhiên lại suy nghĩ như vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Khi đó công ty vừa mới cất bước, khi cùng mọi người mở họp hàn huyên về phát triển tương lai một chút, sau khi trở về tôithuận tiện cũng lên kế hoạch cho tương lai mình luôn," Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn Sở Nghĩa: "30 tuổi, công ty ổn định, tôi có thể suy xét chuyện chung thân đại sự."
Sở Nghĩa rất muốn vỗ tay cho vị Tần tổng này, con đường nhân sinh của mình còn tự mình lên kế hoạch, loại cảm giác này thật sự không cần quá tốt.
5 năm trước a.
Đừng nói 5 năm, nói đến Sở Nghĩa, sau khi tốt nghiệp chỉ mê mang một trận, mở phòng làm việc, bởi vì không có thanh danh, sinh ý thảm đạm lại mê mang một trận.
Mặc kệ là công tác hay là hôn nhân, cơ hồ đều là đi một bước tính một bước, mãi cho đến hiện tại.
Sở Nghĩa lại hỏi: "Hiện tại cũng coi như sắp cuối năm, nếu anh lần đó không có gặp được en," Sở Nghĩa nghẹn nghẹn, nhỏ giọng lại: "Anh sẽ tìm những người khác kết hôn sao?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Có người thích hợp sẽ kết hôn."

Sở Nghĩa: "......"
Tức chết rồi.
Hắn vì sao muốn hỏi vấn đề này.
Rõ ràng mình cũng biết Tần Dĩ Hằng sẽ trả lời cái gì.
Còn một hai phải nghe từ chính miệng hắn nói ra.
"Bất quá," Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi rất vui vì gặp được em, những người lúc trước tôi gặp đều không hợp với mình, cũng không gặp được giống người giống như em, làm tôi cảm thấy rất thích hợp."
Sở Nghĩa nỗ lực cười rộ lên: "Là sao."
"Là," Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Chúng ta rất có duyên phận."
Sở Nghĩa có chút vui mừng.
Nhưng vẫn còn có một chút tức.
Sở Nghĩa hỏi lại: "Vậy nếu năm nay vẫn luôn không gặp được người thích hợp thì sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Vậy thì cứ kéo dài thôi, loại việc này chỉ có thể đợi không thể cầu."
Sở Nghĩa tức đến vô cớ gây rối: "Vẫn luôn vẫn luôn không có thì sao? Anh muốn kéo dài tới khi nào?"
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ một chút.
Xác thật là ngoài Sở Nghĩa ra, hắn cảm thấy ai cũng không thích hợp.
Tần Dĩ Hằng: "Kéo dài cho tới khi gặp được em mới thôi."
A!
Tần Dĩ Hằng!
Không tức nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi