KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 73:
Rét lạnh của buổi tối mùa đông, mưa càng lúc càng lớn.
Thành phố A ở một con ngõ nhỏ, lại có nhiều người đứng thưa thớt ở đó, hơn nữa còn có một nam nhân quần áo cũ nát trông chật vậy đang bị hai nam nhân mặc âu phục đen đè xuống, dùng một thái độ khiêm nhường quỳ trên mật đất.
Trần Kiến Thế run rẩy thở hổn hển, nước mưa bắn đến cả mắt hắn, hắn muỗn nỗ lực lắc đầu, để thấy rõ nam nhân trước mắt, nhưng chỉ cần hắn động một tí, hắn liền bị đè nặng hơn.
"Mày, mày là Sở Nghĩa nào?" Trần Kiến Thế hỏi.
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm mắt Trần Kiến Thế, không có trả lời vấn đề này, mà là khẽ nghiêng đầu, tầm mắt lại chuyển qua phía dưới lỗ tai Trần Kiến Thế.
"Ông làm em ấy bị thương."
Âm thanh Tần Dĩ Hằng rất thấp, nói xong lời này, hắn chuyển mãnh vỡ nhỏ từ trên cằm Trần Kiến Thế sang phía dưới lỗ tai ông ta.
Biểu tình Sở Nghĩa vừa rồi bị thương đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, Tần Dĩ Hằng chau mày, đột nhiên đâm mảnh vỡ vào.
"A!"
Trần Kiến Thế kêu to lên, cũng vừa lúc hai người kia liền kiềm hắn lại càng chặt.
"Tiên sư nhà nó, tao thao mẹ hắn, đệt!"
Không dài không ngắn, vừa với chiều dài vết thương của Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng liền thu tay lại.
Trần Kiến Thế rống to lên: "Mày là bạn trai của tiểu tử kia đúng không, tao là cha hắn! Mày làm sao có thể mày thế với tao! Buông tao ra! Mày la đại nghịch bất đạo! Tụi bay là đại nghịch bất đạo!"
Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Trần Kiến Thế: "Mời một luật sư đi."
Lời nói ra, Tần Dĩ Hằng cầm lấy mảnh nhỏ, đâm thêm một cái thật mạnh.
"A!"
......
Tần Dĩ Hằng từ ngõ nhỏ đi ra, Hứa Kính lập tức tiến lên, cũng đưa cho một tờ giấy.
Tần Dĩ Hằng nhận lấy lau vết máu trên tay: "Xử lý sơn một chút, thật dơ."
Hứa Kính: "Được."
Tần Dĩ Hằng nhìn cửa phòng làm việc của Sở Nghĩa: "Về nhà."
Hứa Kính: "Được."
Một chuyến này của Tần Dĩ Hằng không tốn bao nhiêu thời gian, khi trở về tư thế của Sở Nghĩa cũng không có thay đổi.
Hắn thay quần áo, nhanh chóng đi phòng tắm tắm rồi cũng lên giường.
Trong lúc ngủ mơ Sở Nghĩa dường như cảm nhận được tồn tại của hắn, hắn vừa mới nằm vào, Sở Nghĩa liền dịch lại.
Tần Dĩ Hằng đầu tiên là sờ tóc Sở Nghĩa, sờ đến vết sẹo phía dưới lỗ tai Sở Nghĩa, mới ôm hắn, cùng nhau ngủ.
Tần Dĩ Hằng đem đó ngủ không được an ổn, hắn lo lắng Sở Nghĩa đột nhiên tỉnh lại.
Sở Nghĩa một đêm này ngủ cũng thật không tốt, hắn mơ thấy rất nhiều chuyện.
Mơ thấy khi còn nhỏ, cũng mơ thấy Tần Dĩ Hằng.
Đứt quãng, làm sao cũng không tỉnh lại.
Đồng hồ báo thức đến từ trong đời sống hiện thực vang lên, đầu Sở Nghĩa nặng nề, mở to mắt lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dĩ Hằng vòng qua hắn, từ bên đầu giường bên hắn cầm lấy di động, tắt tiếng đi.
Cổ họng Sở Nghĩa rất khô, không phát ra âm thanh.
Tần Dĩ Hằng để điện thoại lại, trong lúc lơ đãng sờ đến trên mặt Sở Nghĩa.
"Nóng như vây."
Tần Dĩ Hằng trong nháy mắt thanh tỉnh, hắn sờ lên trán Sở Nghĩa , cũng rất nóng.
Sở Nghĩa thấp giọng phát ra một tiếng ân, nghe tới rất không thoải mái.
Tần Dĩ Hằng: "Em hình như phát sốt, tôi đi lấy nhiệt kế."
Sở Nghĩa hôn trầm: "Ân."
Nhiệt kế (1) ở phòng ngủ, không bao lâu Tần Dĩ Hằng liền trở lại, hắn bỏ hộp ngoài ra, ở lỗ tai Sở Nghĩa tích một cái.
Tần Dĩ Hằng nhăn mày: "Sốt, 37 độ 8."
Sở Nghĩa nhắm mắt lại: "Vâng."
Tần Dĩ Hằng nhìn thời gian, cúi người xuống, sờ trán Sở Nghĩa, nhỏ giọng nói: "Tôi đi ra ngoài mua thuốc cho em, em ngủ tiếp một lát, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."
Sở Nghĩa: "Vâng."
Sau khi Tần Dĩ Hằng rời đi, phòng ngủ lại an tĩnh.
Sở Nghĩa trở mình, sờ đến di động của mình.
Ngày hôm qua hắn rất sớm đã ngủ, tính ra đã ngủ hơn mười giờ.
Nhóm đi làm ở phòng làm việc không có tin nhắn, hắn đi hỏi Tiểu Triển ở cửa có thấy ba hắn hay không, Tiểu Triển nói không có, Sở Nghĩa mới yên tâm mà cất điện thoại đi.
Lại nằm trong một lát, Tần Dĩ Hằng liền trở lại.
Sở Nghĩa mở to mắt, thấy Tần Dĩ Hằng đi tới, đặt hai cái túi ở một bên trên bàn.
Tần Dĩ Hằng: "Mua cháo, em đi tắm đi, ăn cháo rồi uống thuốc."
Sở Nghĩa đỡ giường ngồi dậy.
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Em đi được không?"
Sở Nghĩa cười cười: "Không nghiêm trọng như vậy."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng toàn bộ quá trình Sở Nghĩa rửa mặt, Tần Dĩ Hằng đều ở cửa nhìn hắn.
Sở Nghĩa giặt sạch khăn mặt rồi nhưng không có trực tiếp đi ra ngoài, mà là giang hai tay, vòng lên cổ Tần Dĩ Hằng, ôm hắn thật lâu.
Tần Dĩ Hằng còn chưa có cạo râu lại cọ lên cổ hắn rất ngứa, nhưng hắn luyến tiếc rời đi.
Sở Nghĩa: "Anh mấy giờ nữa đi làm a?"
Tần Dĩ Hằng: "Không đi, ở nhà với em."
Sở Nghĩa rầu rĩ mà cười rộ lên: "Sốt nhẹ mà thôi."
Tần Dĩ Hằng kiên trì: "Ở nhà với em."
Tần Dĩ Hằng giúp Sở Nghĩa lấy cháo, chuẩn bị cho xong mới đi rửa mặt, chờ Tần Dĩ Hằng đi ra, Sở Nghĩa đã ăn hơn phân nửa.
Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, nói: "Râu anh mọc thật nhanh, không bao lâu liền đặc biệt cọ người."
Tần Dĩ Hằng cười cười: "Tôi nhớ rõ em thích tôi cọ em."
Sở Nghĩa cúi đầu: "Cũng đúng cũng đúng."
Ăn xong cháo, Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa uống xong thuốc hạ sốt, lại nhìn hắn trở lại trên giường nằm
Sở Nghĩa: "Hôm nay cả một ngày chỉ nằm như vậy sau?"
Tần Dĩ Hằng đưa Ipad qua: "Em xem phim đi."
Sở Nghĩa: "Anh thì sao?."
Tần Dĩ Hằng nhìn thời gian, lại nhìn Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng: "9 giờ rưỡi luật sư của tôi sẽ đến nhà."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Ân? Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng: "Chuyện của ba em cần xử lý một chút."

Sở Nghĩa dừng một chút: "Ba em, ông ta, anh tính làm sao bây giờ?"
"Ngày hôm qua luật sự tôi làm án kiện tông người, nói chuyện này không khó, ba em, cũng chính là Trần Kiến Thế." Tần Dĩ Hằng ngừng lại.
Hắn nhìn thấy Sở Nghĩa đang nhăn mày càng chặt, nghĩ đến Sở Nghĩa ngày đó nói không muốn nhắc tới Trần Kiến Thế, hỏi Sở Nghĩa: "Có chút phức tạp, em muốn nghe không?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Anh sẽ có nguy hiểm sao?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cùng tôi với em đều không có quan hệ, không can thiệp đến tôi được."
Sở Nghĩa không tự kìm được nắm chăn một chút: "Em không muốn nghe."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Được, vậy chuyện này em không cần phải xen vào."
Sở Nghĩa thở ra một hơi.
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa, lại hỏi: "Em muốn ông ta xin lỗi em không?"
Sở Nghĩa vội vàng lắc đầu: "Không cần, em không muốn gặp lại ông ta."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Được, tôi sẽ giải quyết xong mọi việc, về sau em sẽ không bao giờ nghe được tin tức của ông ta, không bao giờ nhìn thấy được ổng."
Sở Nghĩa nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Dĩ Hằng, thật lâu mới hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nhổ ra.
Hắn lại lần nữa ôm lấy Tần Dĩ Hằng, chóp mũi chua xót: "Cảm ơn anh."
Tần Dĩ Hằng vỗ đầu Sở Nghĩa: "Giữa chúng ta không cần cảm ơn."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Muốn, muốn cảm ơn."
Tần Dĩ Hằng cười: "Được, muốn cảm ơn thì cảm ơn."
Sở Nghĩa không thể ôm được bao lâu, bởi vì rất mau, chuông cửa trong nhà liền vang lên.
Thời gian tiếp theo, Tần Dĩ Hằng vẫn luôn ở phòng khách dưới lầu, Sở Nghĩa thoạt nhìn như đang xem phim, kỳ thật tâm tư đã bay rất xa rất xa.
Gần hai tiếng, Tần Dĩ Hằng mới lần nữa lên lầu.
"Giữa trưa muốn ăn cái gì?" Tần Dĩ Hằng mở cửa câu đầu tiên là hỏi cái này.
Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, thật lâu mới trả lời một câu: "Gì cũng được"
Tần Dĩ Hằng lấy di động ra: "Gọi quán trước kia chúng ta đã từng ăn?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Được a."
Gọi xong cơm, Tần Dĩ Hằng đi qua, sờ trán Sở Nghĩa, lại cầm lấy nhiệt kế ở mép giường đo lại lần nữa cho Sở Nghĩa.
Nhiệt độ đã giảm, người cũng không nóng nữa.
"Có tinh thần rồi sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Tinh thần rất nhiều, có thể đi làm."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không được."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Em nói giỡn."
Tần Dĩ Hằng lại nói: "Không có việc gì."
Sở Nghĩa gật đầu, thoải mái mà cười: "Được."
Tần Dĩ Hằng ngồi xuống ở mép giường, hắn sờ mặt Sở Nghĩa, thanh âm ôn nhu lại: "Sinh bệnh liền suy yếu như vậy."
Sở Nghĩa rụt đầu lại: "Còn tốt mà, đâu có rất suy yếu."
Tần Dĩ Hằng: "Cơm nước xong em ngủ một lát, buổi chiều tôi phải đến công ty một chuyến, không lâu, một tiếng liền về."
Sở Nghĩa xoay tròng mắt: "Mấy giờ đi a?"
Tần Dĩ Hằng: "1 giờ rưỡi đi."
Sở Nghĩa miệng tròn tròn: "Ồ."
Như là có canh thời gian, ăn cơm xong thời gian vừa vặn dịch đến phút 20, hai người cùng nhau thu thập một chút, Sở Nghĩa lại dính Tần Dĩ Hằng ôm hắn một lát, rồi nhìn theo Tần Dĩ Hằng ra cửa.
Tần Dĩ Hằng chân trước mới vừa đi, chân sau Sở Nghĩa lập tức gọi điện thoại cho Dung Dung.
"Hiện tại đưa lại đây đi, phải nhanh lên, lão công anh một tiếng đã trở lại."
"Được!"
Sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa ngã xuống sô pha.
Buổi sáng còn phủ nhận chuyện Tần Dĩ Hằng nói hắn suy yếu, thế nhưng biểu hiện vừa rồi đến không gượng được như vậy.
Không phải suy yếu chứ là cái gì?
Sở Nghĩa lúc bình thường nào có bộ dáng này?
Còn có đêm qua.
Sở Nghĩa trở mình.
Tưởng tượng đến đêm qua một bộ dáng muốn khóc muốn ôm, liền nhịn không được muốn cười nhạo chính mình.
Tuy rằng như vậy.
Hắn cảm thấy hắn về sau khả năng còn sẽ như vậy.
Hiệu suất của mẹ Dung Dung thực mau, điện thoại vừa cúp không bao lâu, em gái trong tiệm liền đến cửa.
Bó hoa Sở Nghĩa hôm nay mua không giống với hôm qua, hôm nay thời tiết rất đẹp, hoa nở rộ.
Sinh hoạt không có gì không qua được, hắn về sau sẽ không còn phiền não từ Trần Kiến Thế.
Hoa không còn, vậy thì mua lại một bó.
Tần Dĩ Hằng mới là tương lai của hắn.
Sở Nghĩa đứng ở chỗ huyền quan, một mình thưởng thức đã bó hoa, thuận tiện diễn tập một chút ở trong đầu về cảnh tượng đưa hoa cho Tần Dĩ Hằng, mới quay trở lại phòng khách, tiếp tục xem TV.
Cái rèm cách cửa lớn đã bị Sở Nghĩa kéo ra, nhưng ngồi ở trên sô pha lại nhìn không tới bên ngoài, Sở Nghĩa nhìn TV vài phút, thất thần không muốn xem nữa, để Ipad qua một bên, đẹp dép trong nha, trực tiếp ngồi ở bên cửa sổ chờ đợi.
Thời gian cũng không phải rất khó chờ, Sở Nghĩa nhìn trờ, nhìn hoa, nhìn cỏ, nhìn đường, thời gian rất mau liền trôi qua.
Tần Dĩ Hằng từ trước đến nay đều nói chuyện giữ lời, nói một tiếng, chính là một tiếng, hai giờ 28 phút, hắn thấy xe Tiểu Trần.
Hắn vội vàng đứng lên, kéo bức màn lại, cần lấy hoa giấu phía sau, đi tới cửa.
Không bao lâu, hắn liền nghe được ngoài cửa có động tĩnh.
Cũng là trong nháy mắt này, trái tim Sở Nghĩa bắt đầu thịch thịch thịch thịch kinh hoàng.
Trong nháy mắt Tần Dĩ Hằng mở cửa. Sở Nghĩa khẩn trương đến đôi tay run rẩy.
Sau đó hắn thấy Tần Dĩ Hằng đi vào.
"Ân?" Tần Dĩ Hằng nhìn thấy hắn rất kinh ngạc: "Tại sao lại đứng ở nơi này?"
Sở Nghĩa ách một tiếng, đột nhiên cười rộ lên: "Chờ anh trở về a."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Vậy vừa lúc."
Tần Dĩ Hằng nói xong lời này, đột nhiên cầm đồ ở phía sau lưng ra.
Cảm xúc Sở Nghĩa khẩn trương trong vòng một giây biến hóa thành kinh ngạc, hắn trợn to hai mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Hoa?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu, đi qua một chút: "Tặng cho em."
Tay Sở Nghĩa rất không biết cố gắng mà run rẩy.
Giữa hiện tại lấy hoa và chờ chút nữa lấy hoa, hắn lựa chọn cái sau.
Bởi vì hắn cảm thấy, có lẽ, hẳn là, Tần Dĩ Hằng, cũng vậy?
Vì thế Sở Nghĩa thử hỏi câu: "Cũng chỉ đưa hoa cho em thôi sao? Có muốn nói gì với em không?"
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Có."
Sở Nghĩa khẩn trương đến chết lặng, hắn đưa một tay ra nhận lấy bó hoa, ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Muốn nói với em cái gì?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa chớp chớp mắt.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nhìn ra tôi thích em không?"
Sở Nghĩa lại chớp chớp mắt: "Em, em......" Sở Nghĩa do dự vài giây, hỏi lại Tần Dĩ Hằng: "Em nên trả lời là đã nhìn ra, hay là không nhìn ra?"
Tần Dĩ Hằng bị Sở Nghĩa chọc cười, giơ tay gõ lên trán Sở Nghĩa một cái: "Em có nhìn ra hay không sao lại hỏi tôi?"
Sở Nghĩa: "Vậy em đã nhìn ra đi."
Tần Dĩ Hằng sờ cằm Sở Nghĩa: "Rất thông minh."
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn bó hoa trên tay Sở Nghĩa, tiếp tục nói: "Nếu em cũng thích tôi, vậy lấy một cành tặng cho tôi."
Sở Nghĩa tay mềm chân mềm, cả người mềm đến không chịu được.
Chính vừa lúc, bó hoa Tần Dĩ Hằng đưa hắn, cũng là chín đóa (2). [ (2): ngụ ý của chín đóa hoa – "trao cho người ấy tình yêu mãnh liệt từ tận trái tim mình, người ấy sẽ là một nửa đồng hành cùng bạn suốt một chặng đường dài phía trước". ]
Sở Nghĩa bình tĩnh lại, lắc đầu với Tần Dĩ Hằng: "Không cần."
Tần Dĩ Hằng tức khắc nghi hoặc: "Không cần?"
Sở Nghĩa ngửa đầu cười với Tần Dĩ Hằng: "Không cần đưa một cành, ngụ ý chỉ đưa một cành thì không đúng rồi, đó không phải là lâu dài."
Sở Nghĩa nói xong lấy bó hoa mình vẫn giấu phía sau ra: "Em đưa cái này cho anh."
Sở Nghĩa nhìn thấy Tần Dĩ Hằng rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Dừng thật lâu mới cười rộ lên, mới nhận lấy bó hoa.
Sở Nghĩa: "Em cũng đưa hoa cho anh, anh hiểu ý của em không?"
Tần Dĩ Hằng khóe miệng mang theo ý cười, đột nhiên tiến lên một bước, tới gần Sở Nghĩa: "Không biết, em nói đi."
Tần Dĩ Hằng quang minh chính đại đùa hắn!
Sở Nghĩa cảm giác trong lòng muốn phóng pháo hoa, nhưng hắn không muốn phá vỡ, trước tiên phải nói cho hết lời.
"Ý tứ chính là," Sở Nghĩa đối diện ánh mắt Tần Dĩ Hằng, lộ ra đôi mắt nai con cong cong: "Em cũng thích anh."
(1): Nhiệt kế đo tai

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi