KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 81:
Sở Nghĩa thật sự là bị dọa rồi.
Lúc trước khi biết được Triệu Tín là em họ của Tần Dĩ Hằng thì ấn tượng của Sở Nghĩa với Triệu Tín rất khó hình dung, khó mà nói nên lời: không thương lượng được, nói không hiểu, thẩm mỹ kém nhưng có tiền.
Mà ấn tượng của Triệu Tín với Sở Nghĩa là: dễ nói chuyện, yêu cầu gì cũng có thể đáp ứng, có thể lập tức hiểu được ý của mình, ưu tú.
Từ khi Triệu Tín có thân phận là em họ Tần Dĩ Hằng, ấn tượng của Triệu Tín với Sở Nghĩa không có thay đổi, nhưng thêm rất nhiều nội dung tỷ như nhà thiết kế này lại hay nói như vậy, tỷ như nhà thiết kế này còn rất đáng yêu.
Đương nhiên, cái nhìn của Sở Nghĩa về Triệu Tín thay đổi rất nhiều, vừa xa lạ vừa gần gũi, từ trước những cái đó biến thành dễ ở chung, sẽ nói những lời nói thú vị, có sở thích chung, có thể nói có thể cười.
Lại bởi vì món quà hiện tại này.
Sở Nghĩa không nhịn được nuốt một chút nước miếng, sau đó hắn lại gán cho Triệu Tín một cái nhãn.
Không đứng đắn, quá không đứng đắn.
Sở Nghĩa từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên nhận được quà như vậy, thần kinh mặt của hắn bị kích thích rất nhanh liền đỏ.
Mà vị em họ thân ái này rõ ràng là chủ mưu đã lâu, từ khi Tần Dĩ Hằng nhận lấy túi đã bắt đầu quan sát hai người trước mặt, chờ đến biểu tình Sở Nghĩa có biến hóa thì hưng phấn đến không chịu được.
Bây giờ thì tốt rồi, mặt Sở Nghĩa còn đỏ.
Triệu Tín quá mức xúc động, la lên một tiếng rồi chỉ vào Sở Nghĩa: "Trời a! Anh dâu đỏ mặt kìa!"
Sở Nghĩa nghe xong mặt càng đỏ hơn, khụ khụ hai tiếng rồi chạy đến sau lưng Tần Dĩ Hằng trốn.
Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn vẫn đang không hiểu cái trên tay mình là cái thứ gì đây, hắn vốn đang muốn lấy giấy hướng dẫn ra nhìn, nhưng nghe thấy Triệu Tín đang chọc tiên sinh của mình liền để cái thứ kia vào hộp.
"Làm gì vậy?" Tần Dĩ Hằng kéo Sở Nghĩa một chút, nhìn Triệu Tín bằng ánh mắt cảnh cáo.
Triệu Tín thấy thế lập tức ngậm miệng.
Tần Dĩ Hằng không muốn rối rắm thứ đồ kia nữa, bỏ lại nghiêm túc vào hộp, cũng đậy cái nắp vào.
Cả một quá trình này, Triệu Tín cùng Sở Nghĩa đều đang nhìn chằm chằm tay Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa là không biết nên nói cái gì, mà Triệu Tín còn lại là không dám nói cái gì.
Thẳng đến lúc Tần Dĩ Hằng đậy hộp xong, Triệu Tín mới cười nói mội câu: "Anh nhớ phải dùng nha."
Tần Dĩ Hằng nói cho có lệ: "Ừ, cảm ơn."
Triệu Tín vui vẻ nghiêng mình, nháy mắt với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa: "......"
Có Sở Nghĩa ở đây Triệu Tín rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều, sau khi ngồi vào bàn Triệu Tín gọi người phục vụ mang thực đơn lại đây, đưa cho mỗi người một quyển.
Sở Nghĩa: "Buổi tối Tần Dĩ Hằng còn có bữa tiệc, gọi ít thôi."
Triệu Tín ồ một tiếng "Không quan trọng, ý tứ một chút," hắn nói xong đột nhiên a một tiếng: "Ca, buổi tối anh không rảnh sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Không rảnh."
Triệu Tín đối Sở Nghĩa chiêu một chút tay: "Buổi tối em lại rảnh, anh dâu anh rảnh không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Buổi tối anh không có chuyện gì."
Không đợi Triệu Tín nói, Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhấc thực đơn lên, trực tiếp ngăn Sở Nghĩa cùng Triệu Tín đối diện tầm mắt.
Tần Dĩ Hằng hỏi Triệu Tín: "Em muốn làm gì?"
Triệu Tín ai nha một tiếng: "Mượn anh dâu dùng một chút thôi mà, để anh ấy chơi với em."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Chơi cái gì?"
Triệu Tín: "Còn chưa nghĩ ra được."
Tần Dĩ Hằng: "Vậy bây giờ nghĩ đi."
Triệu Tín: "......"
Tần Dĩ Hằng để thực đơn xuống, quay đầu nhìn Sở Nghĩa ở bên kia: "Không phải anh không cho hai người chơi với nhau, Triệu Tín cậu ta đặc biệt không ngoan, trước kia thường xuyên bỏ nhà trốn đi, lên mạng suốt đêm, trốn học đi chơi game, buổi tối đi quán bar, thường xuyên bị dì anh phê bình."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Thật sự sao?"
"Cái gì thật sự chứ!" Triệu Tín kích động, đè thực đơn trên bàn của Tần Dĩ Hằng: "Đó đều là chuyện khi nào rồi! Em bây giờ cũng đã trưởng thành, em đã 28 tuổi rồi đó ca!"
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn Triệu Tín: "Đi làm rồi thì ngoan?"
Triệu Tín nghẹn họng.
Hắn quả thật mới đang bởi vì theo đuổi Chu Trạch mà tốn rất nhiều tiền trong nhà, đại khái là một tháng trước lại bị mẹ thông báo phê bình, gửi ở trong nhóm gia đình trên WeChat, để cả một quần chúng chế giễu.
Bất quá hiện tại đang phải nỗ lực công tác, đã đền bù rất nhiều rồi mà.
"Không phải," Triệu Tín dịch ghế dựa qua một chút: "Ca anh đối với em có thành kiến sao, em còn chưa nói buổi tối mang anh dâu đi làm gì."
Tần Dĩ Hằng không nhanh không chậm nói: "Cho nên anh mới để em bây giờ nghĩ đi."
Triệu Tín: "......"
Triệu Tín rất không phục: "Anh cùng anh dâu cũng ở quán bar quen nhau mà? Tại sao em đi quán bar thì không được."
Tần Dĩ Hằng: "Không giống nhau."
Triệu Tín: "Không giống nhau chỗ nào?"
Tần Dĩ Hằng: "Sở Nghĩa so với em ngoan hơn nhiều, phỏng chừng đó là lần đầu tiên đi quán bar," hắn nói xong quay đầu hỏi Sở Nghĩa: "Phải không?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Lúc đại học có đi một lần."
Tần Dĩ Hằng nhìn Triệu Tín: "Lần thứ hai."
Triệu Tín: "......"
Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục bổ thêm một đao: "Sở Nghĩa lần đó đi quán bar thì có được anh, em thì sao? Em đến đó thì được cái gì?"
Triệu Tín chỉ kém trực tiếp ngất xỉu mà thôi.
Hắn mới chỉ là đưa ra một cái ý tưởng cùng anh dâu đi chơi, mà tại sao tình thế lại phát triển trở thành như vậy, hắn đã làm sai cái gì sao?
Triệu Tín căm giận cầm lấy thực đơn: "Gọi món ăn!"
Đoạn đối thoại này, Sở Nghĩa lấy thân phận của một người xem, cuối cùng thấy Triệu Tín như vậy, cười đau cả bụng.
Hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh lúc trước Tần Dĩ Hằng cùng mẹ hắn nói chuyện.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng bị yêu cầu phải giải thích chuyện kia, đến cuối cùng lại cái lý gì cũng đều bị hắn chiếm.
Sở Nghĩa tò mò, chọc tay Tần Dĩ Hằng "Anh có tham gia cuộc thi biện luận bao giờ chưa?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có."
Triệu Tín nghe thấy đột nhiên ngẩng đầu: "Đi tham gia đi ca, tức chết đối thủ từ câu đầu tiên."
Sở Nghĩa cười đến càng vui vẻ.
Lần này thì gay go rồi.
Fan cp duy nhất đã bị chọc cho tức muốn bỏ đi rồi.
Ba người gọi đồ ăn không quá nhiều, khi người phục vụ thu thực đơn, Triệu Tín hỏi câu: "Hai người có uống rượu không?"
Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh có uống rượu không?"
Tần Dĩ Hằng: "Tí nữa có khả năng phải uống, bây giờ không uống."
Triệu Tín ai nha một tiếng: "Anh dâu, ca không uống vậy chúng ta uống không, chúng ta buổi tối lại không có chuyện gì."
Nếu đã nói như vậy, Tần Dĩ Hằng thuận tiện hỏi Sở Nghĩa: "Tửu lượng của em thế nào?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không quá tốt."
Tần Dĩ Hằng nhớ tới hình ảnh nào đó, gật gật đầu, nói với Triệu Tín nói: "Em ấy không uống."
Triệu Tín muốn nổ: "Anh cũng muốn quản cái này nữa sao?"
Tần Dĩ Hằng quay đầu hỏi Sở Nghĩa: "Em muốn uống không?"
Sở Nghĩa cười với Triệu Tín một chút: "Thật xin lỗi, anh không uống."
Triệu Tín tại chỗ muốn ngã xuống ghế.
Sở Nghĩa cười bổ sung một câu: "Tửu lượng của anh thật sự không tốt."
Triệu Tín nhụt chí: "Bỏ đi."
Hắn ngồi xong lại nói: "Hôm nay em thật thảm."
Bởi vì ít đồ ăn lại không uống rượu, hơn nữa Tần Dĩ Hằng một lát nữa còn có việc, bữa cơm này không đến nửa giờ liền kết thúc.
Mà trước khi kết thúc, Triệu Tín cùng Sở Nghĩa rốt cuộc cũng thương lượng được trò chơi vừa ngoan lại không nhàm chán.
Về nhà chơi game.
Máy chơi game chính là máy lần trước bởi vì Chương Khải mà dọn về nhà, lúc trước Sở Nghĩa mua chính là bản thăng cấp, sau đó lại bởi vì vấn đề của xưởng, một bản này sau khi bán cho Sở Nghĩa thì không bán nữa, vì thế bộ máy chơi game này liền biến thành không xuất bản nữa.
Máy chơi game này có rất nhiều trò chơi, lần trước trò của Chương Khải chơi là một loại, nhưng cái Triệu Tín cảm thấy hứng thú chính là một loại khác.
"Em lúc trước mua chỉ là bản bình thường, bọn họ nói trong bản thăng cấp thiết bị của người chơi càng nhiều," từ nhà ăn đi ra, Triệu Tín khoác vai Sở Nghĩa: "Là cái dạng như vậy sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Anh cũng nghe nói là kiểu này, nhưng anh chưa từng chơi bản bình thường."
Triệu Tín chậc một tiếng: "Khẳng định càng nhiều nhiều tiền hơn cũng không phải không có đạo lý."
......
Hai người càng nói càng hăng say, nói xong trang bị nói công lược, nói xong công lược nói bề ngoài, Tần Dĩ Hằng hai tay bỏ vào túi quần nhìn hai người dần dần đi xa, một câu cũng không nói.
Chờ đến sắp ra quảng trường, Sở Nghĩa mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái.
Tần Dĩ Hằng biết rõ chỉ cần không phải chỉ có hai người ở bên nhau, lực chú ý của Sở Nghĩa có tám chín trong mười phần là ở trên người người khác.
Sở Nghĩa đã dừng lại chờ Tần Dĩ Hằng, nhưng Tần Dĩ Hằng chỉ chậm rãi đi qua đi, chờ hắn đi đến bên cạnh, hắn phát hiện Triệu Tín còn đang nói.
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nắm cổ áo Triệu Tín, rồi kéo cậu ta ra một chút.
"A nha a nha, ai a, ca," Triệu Tín lui về phía sau vài bước hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh kéo em làm gì?"
Tần Dĩ Hằng buông tay ra: "Đi đường cho cẩn thận."
Triệu Tín: "Em đi khá tốt mà."
Triệu Tín nói xong lại muốn dính lại người Sở Nghĩa. Tần Dĩ Hằng đột nhiên đi trước một bước đứng ở bên cạnh Sở Nghĩa.
Triệu Tín không ngại vòng đến một bên khác bên cạnh Sở Nghĩa, bất quá lần này hắn không có khoác vai Sở Nghĩa nữa, mà là ngoan ngoãn nói cho xong lời muốn nói vừa rồi.
Khi sắp đến cửa thương trường, Sở Nghĩa rốt cuộc cũng nhớ tới Tần Dĩ Hằng.
Cuối cùng hắn cũng mang đề tài nói với Tần Dĩ Hằng.
"Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa dựa qua bên Tần Dĩ Hằng một chút: "Em nhớ anh lúc trước có nói muốn cùng em chơi game."
Không đợi Tần Dĩ Hằng kịp nói cái gì, Triệu Tín một đường phấn khởi hăng say đã chen vào bình luận.
"Cái gì? Ca, anh cũng muốn chơi sao?" Hắn vừa nói vừa từ bên cạnh Sở Nghĩa vòng đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng: "Anh chưa bao giờ chơi game luôn đó ca."
Tần Dĩ Hằng nói: "Bồi em ấy chơi."
Triệu Tín từ đáy lòng phát ra một tiếng: "Oa."
Hắn lại hỏi: "Bất quá anh sẽ chơi được sao? Còn rất khó."
Tần Dĩ Hằng nói: "Sở lão sư dạy anh."
"Sở lão sư." Triệu Tín thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Có thể có thể có thể."
Tươi cười tới rồi tươi cười tới rồi.
Biểu tình của Triệu Tín bây giờ đều được thu vào trong mắt Sở Nghĩa.
Kinh ngạc rất nhiều, Sở Nghĩa cảm thấy fan cp của hắn cùng Tần Dĩ Hằng có thể được bảo vệ rồi.
Bởi vì Tần Dĩ Hằng phải về công ty trước, ở cửa thương trường ba người chia thành hai đường.
Không bao lâu, Sở Nghĩa cùng Triệu Tín liền về tới nhà, từ trong khách phòng lấy máy chơi game ra tới chuẩn bị ở máy tính.
Tiếp theo một khi chơi chính là chơi cả đêm.
Bất quá giữa những lúc chơi game, Sở Nghĩa vẫn thường xuyên nhìn di động.
Có lẽ là do lâu lắm rồi không sớm như vậy đã ở nhà, hắn tổng lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Lại chơi thêm hai màn nữa, hắn suy nghĩ cẩn thận lại là thiếu cái gì.
Bình thường hắn buổi tối ở nhà Tần Dĩ Hằng cũng ở bên cạnh, đây là ở trong nhà thiếu chồng.
Mà chồng hắn, hiện tại đang ở khúc cuối của bữa tiệc.
Hiện tại một đám người ngồi nói chuyện phiếm, như có như không.
Ngồi ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng là lão tổng một công ty niêm yết của thành phố A, mà lão tổng này, trong giờ phút này cứ cách vài giây lại cầm điện thoại lên .
Tần suất cao như vậy không tránh được bị người khác trêu chọc.
"Trịnh tổng, lại là tin nhắn của vợ anh sao?"
Trịnh tổng trả lời tin nhắn trong điện thoại: "Đúng vậy, cô ấy tan tầm ở nhà không có chuyện gì lại thích kiểm tra, luôn tìm tôi nói chuyện."
Người nọ cười: "Thật tốt a, điều đó có nghĩa rằng là vợ anh lúc nào cũng nhớ thương anh."
Nói đến chỗ này, Tần Dĩ Hằng yên lặng lấy di động ra nhìn.
Trên màn hình di động trống trơn, cái gì cũng không có.
Một người khác cũng chú ý tới tình huống bên này, cùng người kia chọc: "Trịnh tổng cũng không phải là lần đầu tiên, tôi mỗi lần cùng Trịnh tổng nói chuyện, Trịnh tổng đều muốn dành thời gian nói chuyện với vợ mình."
Trịnh tổng cười một chút, cầm điện thoại : "Này cũng đã kết hôn mấy năm, còn mới mẻ gì đâu."
Tần Dĩ Hằng lại lấy điện thoại ra.
Lần này hắn trực tiếp mở khóa vào WeChat, thấy tín hiệu khá tốt mới tắt điện thoại đi.
Hắn liếc mắt nhìn điện thoại Trịnh tổng, nhìn thấy phía trên không ngừng không ngừng truyền đến tin nhắn mới, lại nhìn điện thoại của mình nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi