KHÔNG CẨN THẬN LIỀN CÙNG BÌNH DẤM CHUA KẾT HÔN RỒI

Chương 88: Phiên ngoại hôn lễ 1
Tuy rằng Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa tỏ vẻ đối với ngày tổ chức hôn lễ cũng không có yêu cầu gì lớn. Nhưng người nhà hai bên vẫn là cảm thấy chuyện quan trọng như vậy, nhất định phải tìm người tính ngày lành tháng tốt.
Vì thế cứ như vậy, phụ huynh hai bên cùng với thầy bói đoán mệnh, cuối cùng mới là hai vị sắp cưới thương lượng tốt, định ngày mười lăm tháng tư.
Hôm nay là ngày đại cát với nghi lễ cưới hỏi.
"Không chỉ có nghi lễ cưới hỏi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện đấy."Mẹ của Sở Nghĩa ở đầu bên kia của điện thoại cùng Sở Nghĩa nói: "Để tí nữa mẹ cùng bà thông gia gửi cho các con xem, con đừng có không tin."
Sở Nghĩa quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái, đáp: "Được được được, con xem, con tin."
Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa giờ phút này đang ở nước khác, tới nơi đi đặt may âu phục cùng với đặt nhẫn cưới của bọn họ, còn hẹn cả đội, thương lượng công việc liên quan tới hôn lễ.
Bọn họ mỗi người một cái tai nghe nhét trong lỗ tai, một bên nghe Sở mẹ ở bên kia vui tươi hớn hở nói những chuyện xảy ra hôm nay, một bên thử nhẫn.
Là của Tần Dĩ Hằng tìm người thiết kế riêng, có lẽ là thấy Sở Nghĩa đang phân tâm nghe điện thoại, Tần Dĩ Hằng trực tiếp động thủ, cầm tay Sở Nghĩa lên, lấy nhẫn đeo vào.
Sở Nghĩa cũng phối hợp tự nâng tay mình lên, nhìn qua nhìn lại rồi nhìn thẳng, sau đó gật đầu với Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa nhỏ giọng: "Đẹp."
"Hai con đang làm gì?" Bên kia đã đổi thành giọng khác, là mẹ của Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: "Đang xem nhẫn ạ."
"Xem nhẫn sao," Sở mẹ ở bên kia nghe thầy rất cao hứng: "Mở video lên, cho mẹ cũng bà thông gia nhìn với."
Sở Nghĩa nghe xong nhướn mày Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng liền lấy điện thoại từ túi mình ra, bấm mở video.
Hai người mẹ muốn xem thì nhẫn của Sở Nghĩa cũng không có gỡ xuống.
Thuận tiện hắn cũng giúp Tần Dĩ Hằng đeo nhẫn lên, hai người nắm tay nhau để ở gần màn hình.
"Tiểu Tần cũng ở đó sao," Sở mẹ ở bên kia nói: "Mẹ không nghe thằng bé nói chuyện, còn cho rằng nó không ở bên cạnh con."
Sở Nghĩa cười một tiếng, nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh ấy tương đối thẹn thùng, có người ngoài thì không thích nói chuyện, chỉ có con mới nói mà thôi."
Tần Dĩ Hằng nghe xong nở nụ cười, dùng ngón tay đeo nhẫn gõ lên trán Sở Nghĩa: "Nói cái gì đâu không."
Không chờ Sở Nghĩa lại bổ sung để giải thích, Tần mẹ ở bên kia mở miệng: "Đứa nhỏ của tôi chỉ có như vậy, những lúc không cần thiết mở miệng thì cũng chả thèm nói."
Sở mẹ ở bên kia cười rộ lên: "Được rồi được rồi, hai người các con chơi cho vui đi, bọn mẹ không quấy rầy nữa, lập tức còn phải cùng bà thông gia chuẩn bị đồ vật cho hôn lễ bọn con kia."
Sở Nghĩa đáp một tiếng: "Hai người vất vả rồi ạ."
Sở mẹ: "Không có gì vất vả."
Tần mẹ: "Không vất vả không vất vả, bọn mẹ cúp trước, lập tức phải lên đường đây."
Sở Nghĩa: "Vâng, hẹn gặp lại."
Tần Dĩ Hằng: "Hẹn gặp lại."
Nhẫn bên này xong khi thử xong, hai người lại đi thử âu phục.
Từ phòng thử đồ đi ra, Sở Nghĩa tự động tiến lên lấy cà vạt từ cô gái đang cầm đứng ở một bên, đi thắt cho Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa nói: "Anh là cà vạt còn em là nơ con bướm (1)."
Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy?"
Sở Nghĩa: "Vậy là em là cà vạt còn anh là nơ con bướm thì có được không?"
Tần Dĩ Hằng: "Anh không thích thắt nơ con bướm."
Sở Nghĩa: "Vậy được rồi."
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: "Em nếu không thích nơ con bướm thì chúng ta có thể đều thắt cà vạt."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không sao cả, không cần, nơ con bướm cũng được mà."
Nói xong lời này, Sở Nghĩa đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Tần Dĩ Hằng: "Lại làm sao vậy?"
Sở Nghĩa lắc đầu, vỗ lên cà vạt đã thắt xong, vẫn tiếp tục cười: "Tưởng tượng bộ dáng anh thắt nơ bướm một chút, quả thật là không quá ổn."
Tần Dĩ Hằng cầm lấy nơ con bướm từ trên tay cô gái kia, ở trên cổ áo của mình thử một lúc.
Vốn dĩ Sở Nghĩa đã ngừng cười, nhìn Tần Dĩ Hằng làm như vậy lại nở nụ cười, đặc biệt vui vẻ.
"Ha ha ha ha ha," Sở Nghĩa đè lên tay Tần Dĩ Hằng, lấy nơ con bướm lại, trêu chọc: "Anh nhìn như đang bị ép buộc ấy."
Tần Dĩ Hằng kéo Sở Nghĩa lại gần mình một chút: "Em vui là được."
Tần Dĩ Hằng nâng đầu Sở Nghĩa lên, Sở Nghĩa hiểu được ý của Tần Dĩ Hằng, cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
"Ân," Tần Dĩ Hằng sau khi đeo xong cà vạt rất vừa lòng, cũng không biết là nói với Sở Nghĩa hay là lầm bầm lầu bầu nói với mình, nói câu: "Sở tiên sinh ép buộc."
Bởi vì lúc trước đều đã xem qua các chi tiết, cho nên nhẫn cùng âu phục cũng không có tốn bao nhiêu thời gian.
Buổi chiều hai người lại chạm mặt với đội làm kế hoạch về hôn lễ, lại đi dừng lại đi ăn đồ trong nước đã sớm thèm, rồi ngày hôm sau liền trở về nước.
Kỳ thật ai cũng không biết, Sở Nghĩa vẫn luôn có chút khẩn trương.
Đặc biệt là từng ngày kỷ niệm qua, ngày tổ chức hôn lễ một ngày một ngày tiếp cận, Sở Nghĩa ở trong lòng giống như đang bị một sợi dây thắt lại, từng chút một ghìm hắn.
Không khẩn trương thì cũng tự làm mình hoảng.
Ngay từ đầu hắn còn nghĩ, có thể là bởi vì sắp gặp phải chuyện lớn của đời người cho nên mới khẩn trương.
Việc này chỉ là bình thường, còn nghĩ chờ đến lúc quen cảm xúc này rồi thì nói không chừng hắn cũng không còn thấy khó chịu nữa.
Nhưng đến lúc sau lại càng ngày càng lớn, hắn cảm thấy mình giống như càng ngày càng khó chịu.
Cho nên khi khoảng cách đến hôn lễ chỉ còn một tuần, hắn mới nói việc này cho Tần Dĩ Hằng.
"Làm sao vậy? Vì sao em lại khẩn trương?" Phản ứng đầu tiên của Tần Dĩ Hằng là cái này.
Sở Nghĩa lắc đầu, đi theo Tần Dĩ Hằng nện bước lên lầu: "Không biết, em còn tự khuyên mình rất nhiều nhưng vô dụng."
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, hắn đợi nửa giây, chờ Sở Nghĩa cùng hắn đứng cùng một bậc thang, mới hỏi:" Em tự khuyên mình như thế nào?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Chỉ nói một ít không cần khẩn trương, chuyện này có gì lớn, một ngày liền qua, chỉ là một cái hôn lễ mà thôi, không có gì cả, có anh ở đây mà, những lời như vậy đó."
Sở Nghĩa không biết Tần Dĩ Hằng đang cười cái gì, nhưng Tần Dĩ Hằng sau khi nghe xong chính là rất vui vẻ nở nụ cười.
"Cái gì chứ," Sở Nghĩa cũng không nhịn được cười theo Tần Dĩ Hằng: "Em nói ra không phải để anh cười em đâu."
Tần Dĩ Hằng sờ lên đầu Sở Nghĩa: "Những lời anh muốn nói em đều đã tự khuyên mình rồi, anh còn có thể nói cái gì?"
Sở Nghĩa: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Ngược lại cũng không thể nói nghiêm trọng, lúc có việc thì không nghĩ đơn, một khi rảnh rỗi thì sẽ" Sở Nghĩa đột nhiên giơ tay lên, làm một kiểu muốn bùng nổ: "Đột nhiên hoảng hốt."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Hiện tại thì sao?"

Sở Nghĩa lắc đầu: "Hiện tại thì không, kiểu như vậy trong lúc này lại không nghĩ tới nó."
"Chính là khẩn trương bình thường," Tần Dĩ Hằng chạm lên cằm Sở Nghĩa một cái: "Nếu lời khuyên vô dụng vậy thì như vậy đi, về sau khẩn trương thì gọi điện thoại cho anh, anh bận thì nhắn tin nhắn cho em."
Sở Nghĩa hỏi: "Nhắn tin thì phải nói cái gì?"
Tần Dĩ Hằng dừng bước chân lại: "Không có lời nói với anh sao?"
Sở Nghĩa nở nụ cười.
Tính tính Tần Dĩ Hằng dù có kỳ dị thì Sở Nghĩa cũng đã nắm giữ chu toàn.
Một khi hắn biểu hiện ra một chút xíu trong sinh hoạt về Tần Dĩ Hằng có thể có cũng được mà có thể không cũng được, hoặc là thấy Tần Dĩ Hằng không quá quan trọng thì Tần Dĩ Hằng liền không vui.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng biết hắn không phải ý tứ kia.
Dù hắn muốn nâng đại bảo bối kia ở trong lòng bàn tay, thì Tần Dĩ Hằng vẫn là tính toán chi li.
"Có chuyện nói có chuyện nói." Sở Nghĩa chạy nhanh đến bên cạnh.
Tần Dĩ Hằng không làm khó hắn: "Nói cái gì cũng được, đã nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng được."
Sở Nghĩa: "Được."
Trò chuyện một lúc, hai người liền đến phòng ngủ.
Nếu theo quỹ đạo sinh hoạt mỗi tối về nhà thì là Sở Nghĩa tắm trước, sau đó mới tới Tần Dĩ Hằng tắm, nếu có thời gian mà tinh lực tràn đầy, thì lại làm hoạt động đặc biệt.
Nhưng hôm nay Sở Nghĩa mới tiến phòng tắm, cửa đột nhiên bị mở ra.
Hắn còn đang cầm áo còn chưa có kịp cởi ra, Tần Dĩ Hằng liền đi đến.
Sở Nghĩa nghi hoặc nhìn Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy?"
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Tắm rửa sẽ khẩn trương sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Tắm rửa thì không."
Tần Dĩ Hằng cũng lắc đầu, cười một tiếng, trở tay đóng cửa lại: "Không, em sẽ."
(1):

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi