KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Có được bảo đảm của Viên Dật, Lạc Viêm Chi an tâm cùng Bạch Cẩm Thành đi tới Lạc Dương. Đoạn đường này không có bất trắc gì lớn, yên tĩnh như vậy khiến cho Lạc Viêm Chi hơi bất ngờ.

Lúc đi tới nơi, nhìn toà thành to lớn đồ sộ trước mắt, Lạc Viêm Chi vẫn hơi choáng ngợp. Toà thành này còn lớn hơn chỗ của Lộ Tư nữa. Cổng thành vừa lớn lại vừa nặng trịch, ở đó có hai người mặc áo choàng đen đang đứng canh. Trên người bọn chúng toát ra một luồng khí đen u ám.

Có một vài người đang đứng chờ chúng cho vào, quả như Viên Dật nói, đều là Đoạ Phần. Lạc Viêm Chi nắm chặt viên đá trên cổ, hít sâu một hơi. Bạch Cẩm Thành cảm nhận được cậu hồi hộp, tay phủ lên tay cậu khẽ xoa an ủi.

Lạc Viêm Chi cũng trùm áo đen, che đi hết gương mặt của mình, sau đó cùng hắn tới gần cổng thành.

"Đứng lại." Một tên lập tức ngăn cản không cho bọn họ tiến thêm nữa, ánh mắt lạnh băng dò xét.

Lạc Viêm Chi siết chặt tay, thầm cầu nguyện cả hai sẽ không bị phát hiện ra. Một tên tung ra một luồng khí đen bao bọc lấy cơ thể của hai người, trong nháy mắt cậu cảm nhận được sự tuyệt vọng thấu tim can.

Luồng khói đen như tà ma soi xét hết mọi ngóc ngách trong tâm hồn của cậu, Lạc Viêm Chi nghiến răng đứng vững. Cũng may mà viên đá kia khá có hiệu lực, có thể che chắn phân nửa tác dụng của luồng khói đen kia.

Bọn họ bị khám xét một lúc, cuối cùng một tên mới buông lời, "Thông qua."

Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Lạc Viêm Chi bước từng bước vào bên trong thành. Toà thành này quả là kỳ dị, khắp nơi đều tăm tối u ám đến đáng sợ, cũng may tố chất tâm lý của Lạc Viêm Chi không quá kém, nếu không đã bị doạ sợ chạy mất rồi.

Cái nơi này khác gì nghĩa địa cơ chứ. Một đám người trùm áo đen kín mít, thỉnh thoảng lại có một vài luồng khí lạnh như băng thổi qua. Cứ như tử vực của những xác chết.

Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành im lặng bước đi, tìm cho mình một chỗ để dừng chân. May mà toà thành này tuy kinh dị, thế nhưng thứ cần có thì vẫn có đầy đủ. Chỗ ở trọ khá nhiều, bọn họ liền tùy ý chọn một chỗ để vào.

Chủ quán thấy khách liền chạy ra, tươi cười mời chào, "Các vị muốn trọ qua đêm hay trọ vài ngày? Nếu như ở lâu sẽ được giảm tiền."

Tên chủ quán này cười rất giả tạo, gương mặt cứ như được thứ gì đó đắp nặn lên vậy. Nếu như quan sát gần còn có thể nhìn thấy một tấm da mặt bị dán lệch, buồn nôn vô cùng. Lạc Viêm Chi rùng mình nhìn sang hướng khác, cố kìm nén cảm giác cồn cào trong dạ dày.

Vẻ mặt Bạch Cẩm Thành vẫn ung dung, hắn kéo cậu ra sau lưng mình, bóp bóp tay trấn an, sau đó mới trả lời, "Ở vài ngày."

Chủ quán kia vẫn giữ cái mặt cười kia, chỉ có âm thanh cao lên làm cho cậu biết là tên đó đang vui vẻ. "Vậy hai vị ở hai phòng hay một phòng?"

"Một phòng."

"Thế thì đi theo tôi." Tên đó nhanh nhẹn chạy lên trên tầng, tiếp đó mở một căn phòng trống cho bọn họ.

Bây giờ Lạc Viêm Chi mới hơi ló mắt ra nhìn, cậu âm thầm mừng vì căn phòng này chỉ là căn phòng bình thường, không có thứ gì kỳ quái cả.

"Tới tối chúng tôi sẽ đem thức ăn lên, ăn sáng thì hai người có thể xuống dưới để ăn." Âm thanh tên đó vang lên, sau khi giới thiệu xong liền khép cửa lại cho hai người không gian riêng.

Bây giờ Lạc Viêm Chi mới thả lỏng cởi áo ra, đè thấp giọng rồi than thở, "Nơi này đúng là đặc biệt, không biết chúng ta có thể sống sót tới bao giờ."

Bạch Cẩm Thành đi qua, khẽ cười xoa bóp cho cậu. "Đừng lo lắng quá, chỗ này tuy kỳ lạ, thế nhưng không khác với Phần Tinh là bao."

"Sao lại không khác chứ, chỗ này làm cho anh hơi sợ." Lạc Viêm Chi nhíu mày cầm sợi dây chuyền trên tay. "Mong là chúng ta có thể hoàn thành thuận lợi."

"Sẽ được thôi, đừng lo lắng quá." Bạch Cẩm Thành an ủi.

Thấy cậu còn tính nói gì nữa, đột nhiên hắn đặt tay lên miệng làm động tác im lặng. Lạc Viêm Chi lập tức túm lấy chiếc áo choàng của mình trùm vào, căng thẳng nhìn ra bên ngoài cửa.

Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân đến gần. Tiếng bước chân đó dừng ngay chỗ cửa, tiếp theo liền nghe thấy âm thanh của tên chủ quán ban nãy.

"Tôi chưa kịp hỏi, hai người muốn ăn cái gì?"

Bạch Cẩm Thành trao đổi ánh mắt với cậu trong giây lát, sau đó mới trả lời, "Có những gì?"

"Chỗ tôi có nhiều loại thức ăn lắm, thức ăn của người, thức ăn đặc biệt, thức ăn bình thường, thức ăn dành cho ai bị yếu khả năng trên giường, thức ăn..."

Sao mà có nhiều loại kỳ cục như vậy? Lạc Viêm Chi nhíu mày. Thấy tên kia còn muốn lải nhải liệt kê nữa, Lạc Viêm Chi lập tức ngăn lại. "Cho chúng tôi loại thức ăn bình thường."

"Đã biết!" Tên kia đáp lớn rồi chạy đi.

Âm thanh ồn ào đã chấm dứt, Lạc Viêm Chi mới lại thả lỏng lần nữa. Cậu đi ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Tuy rằng không ồn ào tấp nập, thế nhưng người vẫn khá đông đúc, trong số đó chắc chắn có kẻ mạnh. Cậu không biết viên ngọc mà Viên Dật đưa có thể che giấu đến mức nào, tốt nhất là hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể.

Còn nữa, phải giúp Bạch Cẩm Thành tìm kiếm được vũ khí phòng thân. Trong truyện không miêu tả rõ quá trình hắn lấy được thanh kiếm này, cũng có thể do cậu không nhớ rõ, chỉ biết nó ở trong toà thành này mà thôi.

Nhưng mà dạo gần đây cốt truyện đã bị biến đổi quá nhiều, mong rằng quá trình lấy kiếm của hắn vẫn diễn ra thuận lợi.

Nghĩ xong cậu liền quay đầu nói với Bạch Cẩm Thành.

"Sáng mai chúng ta đi hỏi dò một chút, tối thì dò đường thử xem sao."

"Được." Bạch Cẩm Thành hoàn toàn không có ý kiến. Hắn tới gần ôm lấy Lạc Viêm Chi, cọ cọ trên người cậu mấy cái khiến cho cậu hơi ngứa.

Lạc Viêm Chi vò lấy cái đầu xù xù kia, phá cho nó rối lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi