KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

"Là ai? Mời bước ra."

Sau khi Bạch Cẩm Thành nói xong, bên trong bóng tối vang lên âm thanh sột soạt nho nhỏ, tiếp đó có một bóng người nhỏ thó bước ra. Do trời khá tối nên khó nhìn rõ được ngũ quan của người nọ, thế nhưng vẫn lờ mờ đoán được anh ta mang một gương mặt của trẻ con.

Người nọ phủi bụi bẩn trên áo, cất giọng trong trẻo, "Sao ngươi đoán được ta?"

Giọng nói này rõ ràng là giọng nói của một đứa trẻ tám tuổi, thế nhưng điệu bộ này lại chẳng giống trẻ con gì cả. Bạch Cẩm Thành liếc mắt đánh giá, hờ hững trả lời, "Cảm nhận được."

"Không thể nào! Kỹ năng ẩn thân của ta rất tốt mà." Anh ta reo lên tỏ vẻ kinh ngạc.

Hắn không đáp lời, chỉ im lặng mà nhìn anh ta. Ánh mắt hắn tựa như mang theo đao, rất có tính uy hiếp. Có điều người nọ có vẻ rất mạnh, hoàn toàn không sợ Bạch Cẩm Thành, trái lại còn vuốt cằm nói chuyện.

"Ta thấy ngươi rất có tiềm năng đó, có hứng thú làm bạn không?" Anh ta vừa mời mọc vừa cười tươi. Dáng dấp này cộng thêm giọng nói, nếu như không biết được nội tình thì chắc hẳn người ta sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một đứa nhóc thân thiện, đáng yêu mà thôi.

"Tại sao lại tiếp cận người của ta?" Bạch Cẩm Thành không trả lời câu hỏi kia mà đanh mặt hỏi lại.

Người đàn ông nhỏ nhắn kia ngồi lên thành gỗ nơi bậc thang, đáp lời hắn, "Bởi vì trên người của người bạn ngươi có thứ mà ta cần tìm."

"Thứ gì?"

"Sợi dây chuyền." Người kia thoải mái mà nói ra cho hắn biết.

Bạch Cẩm Thành nheo mắt đánh giá người này thêm lần nữa, có thể nhìn ra sợi dây chuyền đó thì chứng tỏ không phải dạng tầm thường. Phải biết đó là bảo bối có một không hai của một thành chủ.

"Tìm sợi dây chuyền đó để làm gì?"

"Ta chỉ muốn xác nhận lại một chuyện thôi." Anh ta nhún nhún vai.

Nói đoạn anh ta đứng thẳng dậy, vóc dáng lùn như trẻ con nhưng vẻ mặt lại như một ông lão khiến cho người khác cảm thấy quái dị.

"Ta biết hai người không thuộc nơi này, chắc chắn phải có nhiệm vụ gì đó mới tới đây, đúng không?"

Bạch Cẩm Thành nhíu mày, không trả lời.

Người kia tự biên tự diễn mà nói tiếp, "Đừng lo, ta không hứng thú với việc vạch trần thân phận thật của hai người đâu, ta chỉ muốn xem sợi dây chuyền kia một chút thôi."

"Không thể." Bạch Cẩm Thành từ chối một cách dứt khoát.

Anh ta không ngờ rằng mình nói tới vậy mà hắn vẫn từ chối, ánh mắt lập tức nheo lên một cách nguy hiểm. Khí thế của Bạch Cẩm Thành cũng không thua, hắn liền nhìn lại.

Ánh mắt hai người đối nhau trong không khí, người nọ không nghĩ tới Bạch Cẩm Thành lại có gan như vậy liền nở một nụ cười lạnh.

"Vậy nếu ta nói ta muốn cướp nó thì sao?"

"Đừng mơ." Trên tay Bạch Cẩm Thành liền phát động khí đen cuồn cuộn. Sức mạnh của khí đen cứ ngày một tăng dần bao phủ lấy cơ thể của hắn.

Thấy khí đen này, trong mắt người lùn kia loé lên sự kinh ngạc. Anh ta lùi lại một bước, thu hồi lại sát ý vừa nãy của mình.

"Trên người ngươi có hai luồng sức mạnh!" Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Nói xong còn lẩm bẩm điều gì đó không rõ, dáng vẻ đã hoàn toàn khác với ban nãy. Bạch Cẩm Thành lạnh mặt nhìn anh ta.

Anh ta tự mình lẩm bẩm một hồi, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà nhíu mày. Tiếp đó mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Thành mà nói, "Chàng trai, hôm nay không đủ thời gian, hôm khác chúng ta nói tiếp."

Nói xong liền hoá thành một luồng khói đen biến mất ngay lập tức.

Bạch Cẩm Thành im lặng liếc nhìn khoảng không trống rỗng, xác định không còn người nào tới nữa mới quay đầu đi vào phòng.

Lạc Viêm Chi vẫn đang ngủ say, có điều mày hơi cau lại như đang gặp phải ác mộng. Hắn ngồi xuống dịu dàng xoa vầng trán của cậu, hôn nhẹ lên đó một cái rồi mới nằm xuống.

Hơi ấm của người trong ngực làm cho cảm giác bất an của hắn dần được xoa dịu lại.

***

Lạc Viêm Chi gặp phải ác mộng, cảnh sắc trong giấc mơ biến đổi khiến cho cậu hoa mắt. Cậu biết rõ mình đang mơ, thế nhưng lại không có cách nào có thể tỉnh táo lại được.

Cậu có cảm giác bản thân đang dần chìm vào trong bóng tối, thứ gì đó đang cố gắng cắn nuốt lôi kéo cậu.

Hiện tượng này giống như là bóng đè, thế nhưng vẫn có chút khác biệt. Lạc Viêm Chi chỉ đành để cơ thể tuân theo tự nhiên mà thôi. Trước cậu cũng từng trải qua cảm giác này rồi thế nên lần này hơi tò mò rằng nó sẽ dẫn tới điều gì.

Người ta thường hay nói giấc mơ sẽ luôn gợi ý cho chúng ra một điều gì đó về tương lai, nhất là những giấc mơ kỳ lạ như thế này.

Quả nhiên sự nghẹt thở khi bị nhấn chìm xuống đã biến mất mà thay vào đó là một dòng điện nhẹ chạy xoẹt qua não của Lạc Viêm Chi. Cậu có cảm giác như có thứ gì đó vừa được nhồi vào đầu mình, đau nhức, quay cuồng.

"Lạc Viêm Chi."

Lại nữa, giọng nói bí ẩn gọi tên cậu. Cứ mỗi khi giấc mơ như thế này xảy ra thì âm thanh đó lại tới.

"Là ai!"

Lạc Viêm Chi cố gắng hét to hết cỡ để đáp lại, thế nhưng bất lực phát hiện bản thân không có cách nào mở miệng được.

"Hãy... nhiệm..." Giọng nói kia lại bắt đầu.

Âm thanh lúc gần lúc xa khiến cho lời nói bị đứt quãng, Lạc Viêm Chi cố gắng tập trung lắng nghe lắm cũng không thể nghe hiểu được nó.

Ngay khi cậu tính hỏi lại, đột ngột cơ thể bị bắn ngược ra bên ngoài hố đen, đồng thời hai mắt mở lớn thoát khỏi giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi