KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Sức hút của thứ kia thật mãnh liệt khiến cho Lạc Viêm Chi không có thời gian để phản kháng, cuối cùng còn lôi theo cả Bạch Cẩm Thành đi theo mình.

Chỉ trong tích tắc, không gian mà cả hai đang đứng liền biến đổi. Lạc Viêm Chi cảm giác được có ánh sáng chiếu lên mắt liền hơi nheo lại, sau khi chậm rãi mở mắt ra thì lập tức kinh ngạc.

"Đây là...?"

Cậu vừa được dịch chuyển tới một căn phòng khá rộng rãi, bên trong cất chưa rất nhiều đồ đạc lẫn sách vứt lung tung khắp sàn. Nhìn thế nào cũng là phòng giành cho người ở.

"Có lẽ là phòng của Lạc An." Bạch Cẩm Thành nhìn quanh một lúc rồi đưa ra kết luận.

"Sao em biết?"

"Cảm giác được, trên kia còn có bức vẽ, có lẽ là hắn ta." Hắn chỉ có cậu xem bức tranh nhỏ được treo trên tường.

Lạc Viêm Chi theo hướng tay nhìn theo, trên bức tranh đó vẽ một người. Gương mặt người đó không phân biệt được trai hay gái, vừa xinh đẹp lại vừa tuấn tú. Nhìn tổng quan lại có phần kỳ dị.

Không chỉ Bạch Cẩm Thành cảm giác mà cậu cũng có cảm giác là đấy chính là phòng ngủ của tên thành chủ kia. Thật không ngờ tùy tiện chạm một cái đã được dẫn tới chỗ mà mình cần tìm.

Nếu căn phòng ở một nơi bí mật như thế này thì hẳn là đang cất giấu một thứ gì đó không muốn để người khác biết.

"Chúng ta chia nhau ra tìm xem có thứ gì không?" Lạc Viêm Chi nói.

"Được."

Căn phòng này ngày mai sẽ bị tên kia chiếm, thế nên cậu hết sức lục lọi cẩn thận, sau khi tìm kiếm xong liền trả về như ban đầu.

Ngoài mấy cuốn sách không cụ thể thể loại yêu thích ra thì tên này còn yêu thích màu tím nữa. Nhìn cái cách chọn trang phục lẫn dụng cụ xung quanh thì có thể biết được.

Cơ mà lục đi lục lại vẫn chỉ thấy mấy thứ đồ cá nhân linh tinh mà thôi, chưa biết tên đó đã để thanh kiếm ở chỗ nào rồi. Tức thật, trong đêm này mà không giúp Bạch Cẩm Thành đoạt được thanh kiếm kia thì phải đợi một thời gian nữa mới có thể hành động lại.

"Em làm gì vậy?"

Nhận ra nãy giờ Bạch Cẩm Thành vẫn giữ im lặng, hơn nữa còn đứng yên một chỗ không biết đang suy nghĩ cái gì, Lạc Viêm Chi bèn hiếu kỳ vừa đi lại vừa hỏi.

Trên tay hắn là một quyển sách, không biết là quyển sách này có gì thú vị mà nhìn hắn cứ như thấy thứ gì đó đặc biệt lắm.

Lạc Viêm Chi tò mò ngó đầu qua, sau đó liền bị hình ảnh trên trang giấy làm cho mù mắt.

"Cái... Cái..." Cậu lắp bắp nói không nên lời, thật sự là bị hình ảnh này doạ cho thành nói lắp.

"Anh, thấy sao?" Đã thế Bạch Cẩm Thành còn cố tình cho cậu xem lại mà lắc lắc trước mắt cậu nữa chứ.

Chết tiệt! Sao cái tên Lạc An này lại biến thái như vậy chứ. Sợ nhìn nam nữ không đủ đô cho nên mới xem thêm cảnh xxx của nam nam sao?!

Bạch Cẩm Thành thấy phản ứng của cậu thật đáng yêu, thế nên liền bật cười. "Bị doạ sợ rồi sao?"

Ngữ điệu của hắn chả khác gì mấy tên thường xúi bậy trê con.

"Em, không được xem nữa!" Lạc Viêm Chi thật hết nói nổi, lập tức giật lấy cuốn sách trên tay hắn rồi vứt bừa vào xó nào đó.

"Em bây giờ không được xem những thứ như vậy nữa, hiểu chưa?" Cậu như tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm vào hắn.

"Em cũng lớn rồi mà, tại sao không thể chứ?" Bạch Cẩm Thành vờ như không phục mà nói lại cậu, hắn thích nhất là bộ dạng nhíu mày lo lắng này của cậu.

Thấy Bạch Cẩm Thành không những không biết sai còn nói với vẻ bất mãn như vậy, Lạc Viêm Chi liền mệt tim. "Không được là không được!"

Cậu nghiêm mặt tỏ rõ thái độ của mình.

"Em chỉ thấy tò mò thôi." Bạch Cẩm Thành liếm môi. "Không ngờ còn có thể chơi theo kiểu như vậy."

Tim Lạc Viêm Chi đập thon thót, thôi xong, chưa kịp giúp hắn lập dàn hậu cung thì đã mở ra một cánh cửa khác cho nhân vật chính mất rồi. Bé con đơn thuần nhà mình tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này chứ, tất cả là tại cái tên biến thái Lạc An kia!

"Tóm lại em quên hết những gì vừa nhìn thấy cho anh." Lạc Viêm Chi nghiêm giọng.

"Anh." Bạch Cẩm Thành tiến lại gần cậu, ôm lấy cơ thể của cậu vào lòng mình rồi thì thầm, "Chẳng lẽ anh ghét nam nam yêu nhau sao?"

Lạc Viêm Chi bị ôm nên không thể nhìn rõ biểu hiện của Bạch Cẩm Thành, chỉ cho là hắn vừa bị ảnh hưởng bởi cuốn sách kia, thế nên thở dài nói.

"Cũng không phải, tình yếu giữa hai người vốn không nên bị ngăn cách bởi thử được gọi là giới tính. Lúc nào em tìm thấy được người mà mình yêu thì em sẽ hiểu cảm giác đó như thế nào."

"Vậy là anh không thấy ghê tởm sao?"

"Không, chỉ là hơi kỳ lạ thôi." Lạc Viêm Chi lắc đầu.

Dù gì cũng ăn học cả chục năm ở thời hiện đại, thế nên tư tưởng của cậu cũng không phải cổ hủ gì. Chỉ là cậu chỉ mới nghe qua chứ chưa thấy qua nên ít nhiều cũng hơi bối rối mà thôi.

Nghe thấy thế anh mắt Bạch Cẩm Thành tối sầm lại, từng lời từng lời của Lạc Viêm Chi đều in sâu vào trong não.

Anh, nếu anh đã nói như vậy thì nghĩa là em có cơ hội đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi