KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Cơ thể Lạc Viêm Chi rơi cái phịch xuống đất, cậu xoa cái mông đau nhức của mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không biết là cậu lại bị dịch chuyển tới chỗ nào rồi, xung quanh tối hòm hòm quơ tay không thấy năm ngón.

Xui xẻo nhất là Lạc Viêm Chi bị tách khỏi Bạch Cẩm Thành mất rồi, chỉ vừa mới mở được cánh cửa kia ra, còn chưa kịp nhìn rõ bên trong có cái gì đã bị đưa đi, đúng là biết trêu ngươi người khác.

Lạc Viêm Chi chậm rãi đứng dậy, dùng sức mạnh tạo ra một ngọn lửa nho nhỏ chiếu sáng xung quanh. Trước mặt cậu hình như có thứ gì đó thì phải. Cậu đưa ngọn lửa lên trước một chút để xem xét, ánh sáng rọi trúng một vật thể trắng trắng cưng cứng.

Lại dí sát nó vào nữa, Lạc Viêm Chi sửng sốt phát hiện hoá ra nó là một bộ xương khô. Người này hình như đã chết lâu rồi, trên bộ xương còn phủ một tầng bụi dày.

Rốt cuộc đây là chỗ quỷ quái nào?

Cậu tránh xa khỏi bộ xương này ra, tăng thêm độ sáng cho ngọn lửa rồi đổi hướng đi. Chỉ bước được vài bước mà cậu có cảm giác chân mình giẫm phải thứ gì đó. Khi cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện hoá ra nó cũng là xương trắng.

Xương trắng rải rác chất đầy khắp mọi nơi, thảo nào không khí thỉnh thoảng lại ập đến một ít mùi hương khó ngửi như vậy. Lạc Viêm Chi nhíu mày nhìn đống xương trắng này, trong lòng có một dự cảm không lành.

Đám người bị đưa xuống đây, có lẽ nào do không thoát được nên mới chết đi rồi biến thành xương thế này hay không?

Nghĩ như vậy, Lạc Viêm Chi hơi rùng mình. Cậu nhắm mắt chọn bừa một hướng để đi, trong lòng thầm thắp nến cho bản thân và Bạch Cẩm Thành.

Đi được một lúc, chân cậu cũng bắt đầu mỏi thế nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu của lối ra. Thật kỳ quái, rõ ràng cậu đã đi lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cái đường hầm này rộng tới như vậy?

Lạc Viêm Chi tăng độ sáng của ngọn lửa lên, ánh sáng mạnh giúp cậu nhìn được một góc vừa đủ. Cũng vì vậy, đột nhiên cậu phát hiện được có điều gì đó sai sai.

Cái bộ xương này, hình như hơi quen quen.

Lạc Viêm Chi tin vào trực giác của bản thân, cậu nhặt hai khúc xương sườn của người dưới chân lên, trong lòng xin lỗi ngàn lần người anh em này rồi tạo thành một ký hiệu hình chữ X.

Sau khi làm xong, Lạc Viêm Chi nhắm hướng nãy giờ mà đi tiếp. Sau một hồi vòng vèo quanh co, suy đoán trong lòng cậu lập tức sáng tỏ.

Hoá ra không phải chỗ này rộng mà là cậu chỉ đi một vòng mà thôi. Khúc xương mà cậu làm ký hiệu hẵng còn giữ nguyên hình dạng.

"Cứ lòng vòng thế này, biết ra từ hướng nào chứ?" Lạc Viêm Chi lẩm bẩm, tự hỏi bộ não xem trong tiểu thuyết có miêu tả chỗ nào như chỗ này hay không.

Cái này có lẽ là bẫy mà Lạc An thiết kế giành cho những kẻ đột nhập, mà xui xẻo thay cậu lại dính chưởng. Tên này cũng thật biến thái, cái chỗ chết người thế này đúng là biết cách khiến cho người ta sống không bằng chết mà. Cứ đi mãi đi mãi cuối cùng lại chết trong sự tuyệt vọng.

Không biết bây giờ Bạch Cẩm Thành như thế nào rồi, có bị rơi vào bẫy nào giống cậu hay không.

"Nếu như đi vòng quanh không được, chẳng lẽ là lên trên." Cậu suy đoán, nhíu mày nhìn lên trên xem có cái gì đó khác biệt hay không.

Có điều ánh sáng của cậu không chiếu được tới trên đó, thấy được chắc hẳn nó phải rất cao. Cũng đúng, phải cao như vậy mới có thể ngăn người ta trèo lên.

Dùng sức mạnh nãy giờ để chiếu sáng khiến cho Lạc Viêm Chi cảm thấy hơi mệt, cứ duy trì thế này một lúc thì không thành vấn đề, nhưng nếu kéo dài thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Dù sao cũng không còn cách nào, Lạc Viêm Chi chỉ còn cách thử. Cậu tắt ngọn lửa trong tay đi, xung quanh lập tức rơi vào bóng tối. Tiếp đó đưa chân ra làm trụ, hai tay chụm lại tạo thành một quả cầu lửa lớn bắn thẳng lên trên trời.

Làm xong xuôi Lạc Viêm Chi liền lùi lại mấy bước tạo khoảng cách an toàn, ngẩng đầu lên chờ thành quả. Quả cầu bay thẳng lên mãi, cao tới mức cậu không thể nhìn thấy rồi chậm rãi biến mất, cứ như thể trên đó là một hố sâu không đáy vậy.

Cậu nhíu mày thử bắn thêm vài hoả cầu nữa, thế nhưng nó vẫn như cũ, đều biến mất hút.

"Chuyện này là sao chứ?" Lạc Viêm Chi không kìm được phải thốt lên, rốt cuộc cái hố này được cấu tạo như thế nào!

Đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng động cực nhỏ ở xung quanh mình, dựa vào thính giác của người mang Thần Mị, cậu có thể chắc chắn rằng bản thân không nghe nhầm. Lạc Viêm Chi lập tức im bặt, đề cao cảnh giác mà lắng nghe xung quanh.

Âm thanh này chỉ vang lên một chút như vậy rồi lập tức im bặt. Điều này càng khiến cho Lạc Viêm Chi lo lắng hơn, trên tay cậu đã dồn ép năng lượng để chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Thịch.

Lại một tiếng động nữa vang lên, lần này cậu có thể nghe rõ là từ sau lưng của mình. Lạc Viêm Chi quay đầu, cắn môi từ từ di chuyển lại gần chỗ phát ra âm thanh kia.

Cậu cố gắng không phát ra tiếng bước chân, chậm rãi tiếp cận lại chỗ mà mình cảm nhận được. Trong đầu cậu bắt đầu phân tích, tiếng động này nghe kỹ thì hình như là tiếng thứ gì đó bị rơi xuống.

Là thứ gì đó, hay là người nào đó?

Lạc Viêm Chi không có biện pháp mở miệng hỏi, thế nên chỉ đành từng bước một mà đi qua. Càng tới gần, âm thanh lại càng được nghe rõ hơn. Là tiếng lạo xạo của xương bị giẫm lên. Có người thật sao?

Hay là Bạch Cẩm Thành?

Có điều cậu không tin giả thuyết này cho lắm.

Lạc Viêm Chi suy nghĩ chưa xong, bất chợt cảm giác sau lưng có một làn gió mỏng gây ớn lạnh, cậu lập tức phản ứng nhanh tung một cột lửa chuẩn bị từ nãy tới giờ ra.

"Ai?!" Lạc Viêm Chi kêu lên, nhân khi hoả cầu phát sáng, nhìn thấy được quả thất có một bóng người đang tránh công kích của cậu.

Gần trong gang tấc thế này nhưng vẫn tránh được, phản ứng còn nhanh hơn cả cậu.

"Khoan đã, bình tĩnh bình tĩnh." Người nọ vội vàng lên tiếng, giọng nói này khiến Lạc Viêm Chi có cảm giác hơi quen thuộc.

"Anh là ai?" Cậu hoài nghi hỏi lại, ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

"Cậu chiếu sáng một chút là nhận ra tôi ngay." Hắn ta cười khẽ nói với cậu.

Tuy rằng trong lòng đầy hoài nghi, thế nhưng Lạc Viêm Chi vẫn thắp một ngọn lửa nho nhỏ lên. Ánh sáng chiếu được một nửa sườn mặt của người nọ, nhìn gương mặt này, cậu mới nhận ra đây là ai.

Hoá ra là tên đã chỉ cho cậu về thành chủ ở chỗ này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi