KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

Tiêu Đường không lừa cậu, quả thật đi một lát đã nhìn thấy được lối ra. Lối ra này rất tỉ mỉ, phải quan sát rất kỹ mới hòng nhìn thấy được nó. Đây có lẽ là cái buff nho nhỏ của hố sâu này.

Cũng may mà gặp hắn ta, nếu không cậu sẽ như cái vòng lặp vòng đi vòng lại ở trong đó cho tới lúc chết. Tuy rằng người này hành động đáng ngờ, thế nhưng hắn ta cứu cậu là thật, vậy nên vừa ra được bên ngoài Lạc Viêm Chi liền nói.

"Cảm ơn anh."

Tiêu Đường nhướn mày, phẩy phẩy tay coi như đáp lại lời cảm ơn này. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn trời một lúc, tiếp đó mới nói một chuyện rất hệ trọng cho Lạc Viêm Chi nghe.

"Tôi nghĩ cậu nên rời đi ngay bây giờ, sắp tới trăng tròn rồi."

Nghe thấy thế cậu kinh ngạc mà ngẩng phắt đầu lên nhìn trời, Mặt Trăng từ bao giờ đã lặng lẽ nhô lên. Vẫn chưa lên tới vị trí cao nhất, chỉ lấp ló như thế thôi đã đủ thấy tình hình nguy hiểm rồi.

Cậu không ngờ là mình đã loanh quanh ở trong kia lâu như thế, chỉ còn một ít thời gian nữa là Lạc An quay trở về toà thành của mình, phải nhanh chóng tụ họp với Bạch Cẩm Thành càng sớm càng tốt.

"Tôi đi trước." Bỏ lại Tiêu Đường một câu, Lạc Viêm Chi vội vàng chạy vào trong toà thành.

Tiêu Đường nhìn theo bóng dáng của cậu, lắc đầu cười rồi lập tức hoá thành một làn khói màu đen biến mất không còn dấu vết.

Ánh trăng không bị mây che khuất lập tức rọi sáng qua ô cửa sổ. Đã qua một đêm, không biết Bạch Cẩm Thành đã lấy được thanh kiếm đó hay chưa. Cậu tăng tốc tới chỗ cánh cửa kia, cánh cửa đã bị một lực nào đó đập nát đổ ập xuống dưới sàn. Động tĩnh lớn như thế này, cậu không tin là Lạc An không cảm nhận được.

Vội vàng chạy vào trong căn phòng kia, Lạc Viêm Chi chỉ phát hiện trong đó có một viên đá, còn lại không còn thứ gì nữa.

Thế này là như thế nào? Bạch Cẩm Thành đang ở đâu?

Trong góc phòng đột nhiên truyền tới một âm thanh nho nhỏ, Lạc Viêm Chi vội vàng cảnh giác mà nhìn sang bên đó. Hình như chỗ kia có người, do đá sập đè xuống nên chỉ thấy được mỗi một góc áo.

"Là ai?" Cậu cẩn thận dò hỏi.

Có lẽ bị đè như vậy nên không thể đáp lời được, vậy nên Lạc Viêm Chi liền tiến tới đẩy tảng đá nặng trịch kia sang một bên. Cuối cùng cũng lòi ra một cái đầu người, người kia cử động có phần khó khăn, thế nhưng vẫn cố gắng lật mình nằm thẳng.

Gương mặt người đó hoàn toàn lộ ra, nhìn thấy gương mặt này, Lạc Viêm Chi lập tức sửng sốt. Không ngờ lại là Lăng Chi, anh ta đang làm gì ở đây cơ chứ?

Trong đầu thoáng nghĩ tới người mang áo choàng trắng, có lẽ bọn họ có nhiệm vụ tuyệt mật liên quan tới thành chủ ở chỗ này rồi. Có điều trực tiếp đụng phải người như thế này đúng là có hơi nguy hiểm, dù sao cậu cũng đang là đối tượng bị người này truy bắt. Không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà một người mạnh như Lăng Chi lại có dáng vẻ thê thảm như vậy.

Thấy Lăng Chi cử động như có dấu hiệu tỉnh lại, Lạc Viêm Chi vội vàng vươn tay hạ một nhát xuống cổ của anh ta khiến anh ta rơi vào hôn mê thêm lần nữa. Trong lòng cậu âm thầm xin lỗi, bây giờ tránh được hoạ nào hay hoạ đó, trước mắt nên để cho Lăng Chi ngủ một giấc.

Lạc Viêm Chi dịch chuyển Lăng Chi tới một vị trí kín đáo an toàn, tiếp theo che lấp anh ta lại một chút. Sau khi xong xuôi mọi việc thì lập tức chạy đi kiếm Bạch Cẩm Thành.

Theo như suy đoán của cậu, có lẽ Bạch Cẩm Thành không còn ở trong này nữa. Hơn một đêm, chắc chắn hắn sẽ lục soát toàn bộ, nếu như không tìm được cậu trong này thì có lẽ đã ra bên ngoài tìm rồi.

Nghĩ thế, Lạc Viêm Chi bèn quay trở lại. Có điều thật không may cho cậu, vừa rẽ qua một lối, đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng cao lớn đang thong thả bước đi.

Đôi chân thẳng tắp, dáng đi rất tùy ý nhưng không mất đi khí thế vốn có của mình. Trong ánh sáng mờ ảo, tiếng bước chân lại càng rõ ràng.

Lạc Viêm Chi khựng lại, trong lòng lập tức nảy ra một suy đoán. Cậu phản ứng nhanh, nhìn thấy một căn phòng trống sau lưng, lập tức trốn vào bên trong. Vào trong rồi, cậu khẩn thiết đi tìm chỗ để nấp. Thấy có một cái tủ lớn, Lạc Viêm Chi vội mở ra chui vào.

Cậu nghe được âm thanh tim mình đập thình thịch, mím môi nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Dựa vào thính giác nhạy bén của mình, cậu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.

Trực giác mách bảo Lạc Viêm Chi rằng người này rất mạnh, hơn nữa xuất hiện ngay lúc này, tỉ lệ cao nhất chính là Lạc An. Lạc Viêm Chi kiềm chế hô hấp của bản thân, cố giảm nhỏ độ tồn tại xuống.

Đột nhiên tiếng bước chân ngừng lại, sau đó âm thanh mở cửa lập tức vang lên.

Lạc Viêm Chi giật mình, không thể nghĩ tới mình lại xui xẻo tới vậy. Người đàn ông kia vậy mà lại vào trong phòng này!

Âm thanh vang tới ngày một gần, hình như người nọ khép cửa lại, tiếp đó có một ít ánh sáng hắt vào trong chỗ mà cậu ẩn nấp. Lạc Viêm Chi nín thở không dám hành động, chỉ thầm mong người kia nhanh chóng rời đi.

Qua khe cửa nho nhỏ, cậu chỉ có thể nhìn thấy một vạt áo màu tím đang đặt ở trên giường, hẳn là hắn ta đang ngồi xuống. Thế này khiến cho cậu cảm thấy hơi áp lực, nhất là cậu không thể đánh bại được người này.

"Vị ở đằng kia, có thể bước ra được chưa?"

Bỗng nhiên hắn ta nói lớn một tiếng, âm thanh nhàn nhã bình thản nhưng lại khiến Lạc Viêm Chi chấn động. Cậu không biết hắn ta đang ám chỉ điều gì thế nên không dám hành động một cách liều lĩnh.

"Ta đã thấy cậu ban nãy rồi." Hắn ta bật cười.

Âm thanh này sao mà quen thế, tựa như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Lạc Viêm Chi không có thời gian nghĩ cái này, cậu thử ngó đầu ra một chút xem xem tên kia đang nói cái gì.

Vừa mới nhìn Lạc Viêm Chi liền giật mình, ánh mắt hắn ta nhìn qua kẽ hở thẳng vào người cậu. Đã thế gương mặt này, chẳng phải là Tiêu Đường sao?

Đến nước này rồi, cậu biết bản thân đã bị bại lộ thế nên cũng không trốn nữa, hít sâu một hơi đẩy cửa bước ra ngoài.

"Hoá ra lại là một vật nhỏ đáng yêu tới vậy." Hắn ta nhìn thấy diện mạo của cậu thì tầm mắt sáng lên, giọng điệu cực kỳ ngả ngớn.

"Anh có ý gì, không phải chúng ta vừa gặp nhau sao?" Lạc Viêm Chi cau mày trước thái độ này.

"Tức giận cũng xinh đẹp như vậy, vật nhỏ có muốn đi theo ta không?" Hắn ta không hề che giấu hứng thú của mình đối với cậu.

Bị tầm mắt soi xét như vậy Lạc Viêm Chi liền rùng mình lùi lại hai bước. Cậu có phần khó hiểu trước điệu bộ không nhận ra người quen của hắn ta, thế nên đành phải mở miệng hỏi.

"Tiêu Đường, anh nói vậy là sao?"

"Tiêu Đường?" Hắn ta nhướn mày.

"Chẳng phải anh vừa giới thiệu tên cho tôi sao, quên nhanh vậy?" Nhìn biểu hiện này của hắn ta, chợt Lạc Viêm Chi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Dáng vẻ lẫn cách nói chuyện của người này có hơi khác lạ, không giống với cái người lúc nào cũng cười thần thần bí bí ban nãy.

Thấy vẻ khó hiểu trên mặt của Lạc Viêm Chi, hắn ta ồ lên như vừa nghĩ ra điều gì.

"Cậu gặp em trai ta rồi sao?"

"Em trai?" Cậu càng khó hiểu hơn.

"Đúng thế, em trai sinh đôi của ta, Lạc Tiêu Được." Hắn ta gật đầu.

"Lạc Tiêu Đường..." Lạc Viêm Chi lẩm bẩm trong miệng, sau đó liền kinh ngạc, "Vậy anh là...!"

"Chưa từng thấy ta sao, ta là Lạc An, thành chủ của nơi này." Lạc An nhếch môi giới thiệu.

Thảo nào Tiêu Đường bảo mình không phải thành chủ nhưng lại quen thuộc chỗ này tới vậy. Hoá ra hai người bọn họ là anh em sinh đôi. Trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới chi tiết này, thế nhưng lại không đề cập rõ mà chỉ nói sơ lược qua mà thôi. Em trai Lạc An là một người bí ẩn ít xuất hiện, thế nên không mấy ai chú ý tới hắn cả.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, là người mới sao?" Lạc An nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi, tựa như con sói đang nhăm nhe con mồi của mình vậy.

Da gà da vịt cậu nổi lên, cậu biết tên này nguy hiểm, thế nhưng không ngờ còn là một gã biến thái. Chợt trong đầu Lạc Viêm Chi nghĩ tới đống sách xxx trong căn phòng kia, có khả năng là của cái tên Lạc An này cũng nên.

"Nào nào đừng sợ thế chứ, gương mặt cậu hợp khẩu vị của ta lắm đó." Lạc An đứng dậy, từ từ tiến lại gần vị trí Lạc Viêm Chi đang đứng.

"Tôi không có hứng thú với anh." Cậu lạnh lùng nói lời cự tuyệt.

Có điều Lạc An không phải là người nói lý. "Nhưng ta thì có."

Mắt thấy nguy hiểm gần kề, Lạc Viêm Chi tính sử dụng Thần Mị của mình để đánh hắn ta, tạo một đường để chạy. Thế nhưng sức mạnh đi được phân nửa liền ngưng lại, nếu như cậu bại lộ thân phận ngay bây giờ thì Bạch Cẩm Thành cũng sẽ không an toàn.

Nhưng mà cũng không thể để cho hắn ta muốn làm gì thì làm được. Nên làm sao bây giờ?

Lạc Viêm Chi cau mày lùi lại, cậu đang nghĩ có nên thử làm liều lấy máu của Lạc An hay không. Thân thủ người này tốt như vậy, muốn lấy cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lạc An từng bước từng bước ép sát, cho đến khi Lạc Viêm Chi không còn chỗ lùi lại nữa mới thôi. Hắn ta nhếch môi cười khẩy, dùng tay ép cằm cậu lên.

"Vật nhỏ này không cần hoảng sợ, ta đảm bảo sẽ đưa cưng đạt tới khoái cảm."

Lời nói thô tục như vậy khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, dùng cái khuôn mặt của Tiêu Đường nói những lời này lại càng khiến cậu muốn đánh hắn ta ngay lập tức. Từ bây giờ có lẽ cậu nhìn thấy Tiêu Đường là sẽ nghĩ tới cảnh này mất.

"Buông!" Lạc Viêm Chi hất văng cánh tay hắn ta ra.

Có điều Lạc An nào dễ tha cho con mồi của mình như vậy, hắn ta bắt đầu toả ra một làn khói đen, áp bức cậu đến mức khó thở. Lạc Viêm Chi cảm thấy mình sắp tiêu rồi, chuẩn bị vận động năng lượng trong cơ thể, bất chấp việc bại lộ thân phận.

Đúng lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng nổ lớn, âm thanh cách căn phòng này rất gần. Lạc An nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, miếng ăn dâng tới miệng còn bị ngăn cản.

"Kẻ nào vậy, muốn chết sao?" Hắn ta nghiến răng, trước khi lao ra ngoài tìm kẻ đầu sỏ còn không quên dùng năng lực khống chế Lạc Viêm Chi lại.

"Vật nhỏ, ta giải quyết chuyện này xong sẽ về chơi với cưng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi