KHÔNG CẨN THẬN NUÔI PHẢI NAM CHÍNH

"Người từ đâu tới, có thể dừng lại một chút hay không?"

Lạc Viêm Chi vừa nghe thấy liền quay đầu, tiếng hát kia đã dừng, cả ba cô gái cũng lần lượt nhìn về phía cậu. Cảnh tượng này có hơi dị, cậu giữ mặt lạnh rồi khẽ gật đầu với bọn họ.

Đến cũng lỡ đến rồi, cậu chỉ đành lớn giọng nói, "Xin lỗi, hôm nay có việc."

"Sẽ không lỡ việc đâu, đến chỗ của ta thì nể mặt ta một chút được không?" Cô gái kia đáp lại, tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng thế nhưng từng câu từng chữ đều hàm chứa ý uy hiếp rõ ràng.

Lạc Viêm Chi lập tức hối hận vì tính tò mò này của bản thân, cậu bất đắc dĩ phải nể mặt cô, tìm đường đi lại cái đình đó. Đò giờ Lạc Viêm Chi không giỏi nói chuyện với phụ nữ, vậy nên hôm nay xem như xui xẻo.

Mái đình này ở giữa mảnh đất hoa nên nhìn rất nên thơ, có điều Lạc Viêm Chi lại không có tâm tình thưởng thức cái đẹp. Càng đến gần càng nhìn rõ gương mặt của cô gái ngồi giữa đình, phải công nhận người này có một khí chất thoát tục rất phù hợp với nơi đây.

Nếu như Viên Dật là kiểu đẹp quyến rũ thì cô gái này lại là vẻ đẹp thần tiên thuần khiết, khiến người ta có cảm giác không dám chạm vào. Cũng may Lạc Viêm Chi không phải là người có đam mê mê đắm người đẹp, thế nên cậu chỉ thưởng thức một chút rồi thôi.

"Nhìn anh rất lạ, dường như chưa từng gặp bao giờ." Cô rót một ly trà, ra hiệu cho Lạc Viêm Chi ngồi xuống.

"Trà hoa." Đơn giản giới thiệu một câu.

Lạc Viêm Chi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà xem như nể mặt cô. Cậu lựa chọn câu trả lời an toàn nhưng vẫn đúng sự thật. "Hôm nay vừa mới tới."

"Vậy sao." Cô gái kia liếc mắt nhìn chiếc áo khoác trên người cậu, ánh mắt tràn đầy thâm ý.

Nương theo tầm mắt của cô, Lạc Viêm Chi mới chợt nhớ là mình vẫn đang mặc áo của Bạch Cẩm Thành. Đúng là muốn giấu cái gì thì cái đó liền lòi ra luôn, cậu chỉ có thể căng da đầu vờ như không biết gì.

"Vẫn chưa giới thiệu, ta là Y Tuyết, rất vui khi được gặp anh."

"Tôi là Lạc Viêm Chi." Cậu gật đầu.

Ngoài mặt bình tĩnh thưởng trà, thế nhưng trong lòng đã nổi bão. Cô gái Y Tuyết này là nữ phản diện duy nhất vì yêu mà sinh hận với Bạch Cẩm Thành. Nhìn bề ngoài có thể không đoán ra, thế nhưng nội tâm bên trong không biết đã đen tới mức độ nào rồi.

Phải nói thế nào nhỉ, cô ta yêu Bạch Cẩm Thành, thế nhưng tình yêu này lại quá biến chất, cho rằng hắn chỉ có thể thuộc về mình mà thôi. Tính cách chiếm hữu đến mức cực đoan này đã khiến cho rất nhiều người phải chịu đau khổ. Khi Bạch Cẩm Thành có thêm nhiều cô gái khác bên cạnh, Y Tuyết lập tức nảy sinh ra lòng ghen ghét đố kỵ.

Cũng vì bản tính này, đã có nhiều cô gái yếu ớt đã bị cô ta giết chết, thậm chí chỉ cần liếc mắt đưa tình với Bạch Cẩm Thành một chút thôi cũng bị móc mắt vứt ra ngoài đường. Cá tính đáng sợ này luôn được vẻ ngoài lừa tình kia che giấu, trong tiểu thuyết có không biết bao người bị bại dưới bàn tay này rồi.

Nhưng mà Y Tuyết này lại là quân đồng minh mạnh mẽ của Bạch Cẩm Thành, là một người có sức mạnh bằng một vị thành chủ. Bạch Cẩm Thành từ đầu đã hiểu rõ tính cách này của Y Tuyết, thế nên vẫn luôn âm thầm lợi dụng. Dù sao thứ cô ta muốn rất đơn giản, chỉ cần ở bên Bạch Cẩm Thành là đủ. Có điều Y Tuyết càng ngày càng đi quá giới hạn, tính ghen tuông mạnh tới nỗi chỉ cần là cô gái được Bạch Cẩm Thành để ý nhiều chút thì lập tức giết ngay. Cũng vì việc này mà hai người bọn họ lật mặt, cuối cùng Y Tuyết bước lên con đường vì yêu sinh hận không lối về.

Quá máu chó, quá điên rồi. Tình tiết rất quen thuộc nhưng vẫn khiến cho Lạc Viêm Chi phải đỡ trán.

Tính cách Y Tuyết thế này, vậy ban nãy chú ý tới cậu hẳn là nhờ chiếc áo đang khoác này. Ánh mắt cô ta hờ hững như thể không quan tâm, có điều với một người biết trước mọi chuyện như Lạc Viêm Chi thì lập tức cảm thấy nguy cơ.

Người này ghen với nữ, không biết với nam thì có ghen không nhỉ? Huống hồ quan hệ của cậu với Bạch Cẩm Thành không chỉ đơn giản là ba chữ "bạn bên gối".

Càng nghĩ càng thấy bản thân dễ rơi vào tầm ngắm, thế là Lạc Viêm Chi đành phải mượn cớ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

"Chắc cũng tới giờ ăn rồi, tôi phải đi trước." Lạc Viêm Chi giả vờ mình đang đói bụng, nói.

"Không vội, ở đây ta cũng có thức ăn." Y Tuyết mỉm cười ngăn cản.

Cậu thở dài trong lòng, người này rõ ràng là muốn làm khó đây mà.

"Anh với thành chủ có quan hệ như thế nào vậy?" Cô ta bắt đầu dò hỏi, nếu không phải biết mặt thật thì chắc cậu sẽ nghĩ người này chỉ đang tò mò đơn thuần mà thôi.

Lạc Viêm Chi nghĩ nhanh, sau đó mới tìm cớ đáp lời, "Tôi là thuộc hạ mới được thành chủ thu nhận."

"Thuộc hạ? Sao ta chưa thấy thành chủ thân thiết với thuộc hạ nào tới mức cho mượn áo khoác vậy?" Y Tuyết hơi nhíu mày tỏ rõ không tin.

Quả nhiên là để ý áo khoác.

"Tôi từng cứu thành chủ một mạng, chắc vì thế nên ngài mới đối xử tốt như vậy." Cậu cười không để lộ chút sơ hở nào.

"Hửm, thành chủ đổi tính từ khi nào vậy?" Đáy mắt cô ta loé ra cái nhìn soi mói, tựa như muốn đục lỗ lên người của cậu vậy.

Lạc Viêm Chi lắc đầu. "Tôi không biết, chỉ vừa quen ngài ấy thôi."

Hàm ý chính là muốn biết thì đi mà hỏi Bạch Cẩm Thành. Cậu biết chắc chắn cô ta sẽ không dám hỏi hắn thẳng thắn như vậy nên mới thoải mái đẩy cái nồi này sang cho hắn.

Quả thật Y Tuyết chỉ nhíu mày chứ không hỏi nữa. Cô ta đổi đề tài. "Ở chỗ này cũng có khá nhiều quy định, anh biết rồi chứ."

"Vẫn chưa biết hết." Lạc Viêm Chi trả lời, trong lòng không hiểu cô ta lại định bày trò gì đây.

"Có quy định là không được đi vào nơi khác khi chưa được phép nhỉ, đây chính là nơi không được phép đó." Y Tuyết híp mắt, thế nhưng cậu lại tinh ý phát hiện cô ta chẳng phải vui vẻ gì.

Lạc Viêm Chi đáp lời, giả thành bộ dáng của một thuộc hạ. "Tôi không biết chuyện này, lần sau sẽ chú ý hơn."

"Ừm, xem như lần này chỉ là cảnh cáo thôi." Y Tuyết gật đầu hờ hững liếc cậu một cái.

Lạc Viêm Chi cười lạnh trong lòng, cậu không muốn tính toán nhiều với phụ nữ làm gì, cũng không thích phải cãi nhau với một cô gái, thế nên chỉ gật đầu cho có còn những lời nói đều bỏ ngoài tai.

"Vậy tôi đi trước." Cậu đứng dậy nói một tiếng, sau đó liền quay đầu bước đi.

Y Tuyết không ngăn cản, chờ cho bóng dáng của Lạc Viêm Chi khuất đi thì ra hiệu cho người bên cạnh mình tới gần.

"Em thấy tên đó thế nào?"

Cô gái trùm mặt kia đáp lời, "Nói dối."

"Ừ, chỉ không biết người này với thành chủ quan hệ thân thiết tới mức nào thôi." Y Tuyết thu hồi toàn bộ vẻ mặt tốt đẹp giả vờ của mình lại, trở về với dáng vẻ thật sự.

Cô ta xoa chiếc vòng trên tay, trong lòng đã bắt đầu nảy ra nhiều tính toán. Lạc Viêm Chi, cái tên này đúng là cần được nhớ kỹ. Bởi vì đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Thành tự mình đem một người đàn ông về đây, hơn nữa còn để người này mặc quần áo của mình.

Cô gái trùm mặt còn lại liền nhỏ giọng, "Có cần em thăm dò không ạ?"

"Kín đáo một chút, đừng để bị phát hiện." Y Tuyết gật đầu, ánh mắt loé lên sự toan tính.

"Đã hiểu ạ." Cô gái trùm mặt kia gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi