KHÔNG CẦN TỰ TRỌNG

Thương như bừng tỉnh khỏi cơn say rượu, đem điện thoại bỏ vào túi xách, chống tay đứng lên đi ra khỏi cửa. Cô đứng ở sảnh chung cư hứng trọn một đợt gió lạnh, gai ốc cô nổi lên đồng loạt, chú taxi ngủ gục bên trong xe bị cô gọi dậy, vội vã mở cửa cho cô leo lên xe. Hiện tại còn chưa được bốn giờ rưỡi sáng.

"125 đường X."

Chú taxi ngáp dài một tiếng rồi cho xe lăn bánh, chưa tới mười phút đã chở cô đến nơi, cô cho chút thêm một ít tiền rồi đi bộ vào bên trong hẻm 125. Đây là loại con hẻm cô sẽ không bao giờ bước vào, một con đường toàn là nhà sụp xệ đến đáng thương, áo quần phơi hết ngoài ban công, đồ lót như chực rơi xuống đầu người đi bộ. Cô kéo áo khoát lại che cho bản thân mình, hệt như nơi này dơ bẩn đến cùng cực.

"Thương..."

Nghe giọng chị gọi nên cô đưa mắt tìm kiếm, cô thấy chị đang ngồi một góc ở tiệm cà phê còn sáng đèn, đây nói là tiệm cà phê cũng là nói quá, chỉ là một căn nhà có mấy cái ghế con màu đỏ, cùng một quầy cà phê. Chị Quyên ôm trong tay mình một ly bạc xỉu, ngước gương mặt bầm đen bầm đỏ lên nhìn cô, cười, nụ cười so với khóc còn tệ hơn.


Nước mắt của Thương ngay lập tức rịn ra bên mi, đã bao nhiêu lâu rồi cô không khóc? Có lẽ là từ ngày gia đình của cô chẳng còn ai nữa, nước mắt của cô tưởng như từ ngày đó đã không còn...

"Nhà chị ở đâu?"

Quyên không trả lời, nhưng bà chủ tiệm cà phê trả lời cô, chỉ tay cô về hướng xa xa nơi đó vài căn. Thương giẫm giày cao gót của mình thật mạnh, tức giận lao đến nhà Quyên, Quyên cũng cản cô lại, điều này cho cô biết là đã tìm đến đúng nhà rồi.

Chồng chị Quyên đang nằm trên giường ngủ, xung quanh là vỏ bia, bình đong rượu cồn, cả nhà toàn là mùi cồn nồng nặc. Thương nâng túi xách của mình lên, đập xuống trên mặt hắn một cái, hắn đau quá nên a một tiếng rồi tỉnh dậy, cô xông lên nắm lấy cổ áo của hắn, đấm vào mặt hắn vài cú thật đau.

Đánh một cái cho tuổi trẻ của cô, một cái cho tuổi trẻ của chị Quyên, một cái vì bản thân chị Quyên, một cái cho bản thân cô, đánh đến khi cô thấy mệt nhừ, đau cả tay.


"Mày là ai?" Hắn phun một ngụm máu trong miệng ra, khi hắn mở miệng nói cô còn thấy máu của hắn vương trên nướu răng, hả dạ, cô hả dạ vô cùng.

"Mày coi chừng tao!"

Thương đấm thêm một cú rồi nắm cổ tay Quyên dắt chị ấy đi ra khỏi nhà, ra khỏi con hẻm đáng thương này, Quyên đi theo cô, vẫn dịu dàng như ngày xưa. Trong khoảng khắc ấy cô thậm chí đã nghĩ rằng nếu năm xưa không như thế... mọi việc đã khác...

Hai người bắt một chiếc taxi đi về nhà, Thương lục lọi trong phòng mình một bộ đồ ngủ đưa cho Quyên, bảo chị ấy thay ra. Trong khi chị ấy đi tắm cô tranh thủ thay ga giường, cũng may nhà lúc nào cũng có phòng cho khách. Chị Quyên tắm, lẫn trong tiếng nước cô còn nghe được tiếng khóc nho nhỏ của chị, chị đã kiềm nén rất nhiều rồi, nhưng cô vẫn nghe, nhỏ, nhưng khiến tim cô đau như ai đấm, ai cắt vào.


Buổi sáng Thương có nói với chồng mình rằng sẽ có bạn ở chung nhà với hai vợ chồng một thời gian, chồng cô cũng quá quen với việc cô dắt bạn khó khăn về nhà, không trách móc gì vợ mà chỉ hôn lên má cô một cái, dẫn con đi học.

"Phiền... phiền em không? Chị ở nhờ một thời gian... chị..."

"Khờ ghê, chị thích ở đến chừng nào thì ở."

Nơi này giống hệt nhà trước kia của chị, vì hai người là hàng xóm chung cư, chị sống chung với ba mẹ ở căn bên cạnh nhà cô, có lẽ chị ở đây sẽ nhớ lại mình trước kia. Nhưng Thương cũng hết cách, nếu không ở đây thì chỉ có thể đến phòng thu ngủ, mà phòng thu thì chẳng sạch sẽ gì cho cam, cũng chẳng thể là nơi ngủ thật sự.

"Cám ơn em."

Quyên nở một nụ cười, lại là nụ cười so với khóc còn tệ hơn.

Buổi chiều Mây về sớm hơn mọi ngày, vừa mở cửa đã gọi: "Trang ơi."
Sủng vật tên Trang kia vừa nghe gọi Trang ơi một tiếng đã phóng ra từ phòng ngủ, nét mặt mang vẻ ngạc nhiên, nhưng vui mừng phần nhiều. Em ấy nhào vào người nàng, ôm chặt như một chú bạch tuộc nhỏ.

"Hôm nay chị về sớm thế."

Mây vuốt ve mái tóc mượt của Trang, để mặc cho em ấy ôm mình thêm một lúc: "Hôm nay muốn nấu cho em ăn, phòng khám hôm nay cũng không mở cửa."

"Vậy hả ta, sao hôm nay có phúc lợi dữ vậy ta?"

Sau khi ăn xong bữa cơm kia thì Trang đã biết vì sao có phúc lợi này, đúng là ăn khế trả vàng, ăn một quả khế trả một cục vàng. Cô trả quả khế này đến mỏi nhừ cả người, hai chân tê rần cũng chưa được tha.

"Chị này..."

"Hm?"

"Hai chúng mình... là người yêu hả?"

Mây cười nhẹ, không trả lời. Đương nhiên Mây không yêu con gái, chỉ là trong quãng thời gian này nàng bị ám ảnh bởi Trang, hai người chơi đùa nhau thành nghiện, nhưng nàng biết mình không yêu Trang, cũng không yêu con gái. Thèm muốn chẳng qua chỉ là nhất thời.
"Không phải?"

"Ừm, không phải, nhưng chị tuyệt đối chỉ ngủ với một mình em, chị cũng muốn em chỉ ngủ với một mình chị. Nếu em tìm được đối tác rồi thì nói chị, chúng mình bắt đầu vui vẻ, kết thúc vui vẻ."

Trang khịt mũi: "Em ghét nhất là câu bắt đầu vui vẻ, kết thúc vui vẻ."

Đương nhiên là chẳng có sự kết thúc nào vui vẻ, chia tay thường là đau đớn, buồn bã, thất vọng, trừ khi bản thân không đặt bất cứ sự kì vọng nào vào người kia, bằng không sẽ rất đau đớn, kết thúc vui vẻ họa may chỉ có trong tưởng tượng của những kẻ cô đơn.

"Nhưng nếu chị xác định như vậy thì là như vậy, em không ép chị, dù sao như vậy sau này dễ nói chuyện hơn nhiều."

Có lẽ một quãng thời gian sau cô sẽ lại đến với người khác, khi đó chắc hẳn cô cũng không còn tí vương vấn nào với Mây, cô chỉ sợ hai người chơi đùa thành nghiện, đến lúc đó Mây lại chẳng dứt cô ra được. Không xác định mối quan hệ tuy có hơi tủi thân nhưng dù sao cũng tốt, cô cũng không muốn vừa thoát ra khỏi hôn nhân lại rơi vào một mối quan hệ không rõ ràng như bây giờ.
"Ừm."

Trong lòng Mây cũng nghĩ như thế, hiện tại nàng rất thích cơ thể của Trang, rất thích cảm giác mới lạ do em ấy mang lại, sau này chưa chắc là nàng sẽ không lấy chồng sinh con. Không có gì là chắc chắn cho nên nàng không dám nói suông cùng Trang, nếu cảm xúc của nàng là yêu, nàng nhất định sẽ nói cho Trang biết nàng yêu Trang, nhưng không phải bây giờ, hiện tại tình cảm của hai người chỉ là một chút hứng thú.

Mặc dù sự hứng thú này làm Mây khá mê mệt, khi nàng đi làm nàng cũng sẽ nhớ đến Trang, khi nàng rảnh rỗi nàng cũng sẽ nghĩ về Trang, có lẽ hai người đã quá thân cận, sự cám dỗ từ việc làʍ ŧìиɦ với người cùng giới khiến Mây như bị lạc lối, nàng cảm thấy mình thật sự thích làm chuyện này cùng Trang. Nàng thật sự thích mỗi tối được ôm Trang, hôn Trang, chiều chuộng và được chiều chuộng.
Nhưng nàng không rõ cảm xúc đó là gì, yêu là như thế nào, thích là như thế nào, hứng thú là như thế nào.

Nàng không rõ nhưng lại không rảnh tìm hiểu xem những gì mình cảm nhận là gì. Chỉ biết rằng hiện tại nàng không hề yêu Trang, có lẽ là sau này cũng thế, yêu là một khái niệm lạ lẫm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi