KHÔNG CHĂM CHỈ ĐÓNG PHIM LÀ PHẢI VỀ NHÀ SINH CON

Chương 106:  Kỳ lão gia

Tống Thanh Hàn chỉ vào màn hình: "Độ nhạy cảm trong diễn xuất của cậu ấy thật ra rất tốt, cậu ấy rất thích hợp đóng những vai chính diện, chỉ có điều trước đây cậu ấy chưa tìm ra đúng định vị của mình, thêm vào đó công ty của cậu ấy.... Nên mới luôn bỏ lỡ."

Trần An gật đầu: "Trước đây Lương Vinh thật ra phát triển rất tốt."

Anh vẫn cứ cho rằng Tống Thanh Hàn và Lương Vinh có quen biết từ trước, nhưng nếu như không có ảnh hưởng gì quá lớn, anh cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

"Phía đạo diễn Khương Lăng báo tin tới, đang trong giai đoạn sản xuất rồi, nếu như không có gì xảy ra thì ba tháng sau sẽ gửi đi kiểm duyệt, đợi định được ngày công chiếu rồi cậu có thể sẽ phải đi tham gia quảng bá."

Trần An suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm: "Có điều, đạo diễn Khương Lăng không hề thích mấy chuyện quảng bá này, nên đến lúc đó cùng lắm là tham gia một hai chương trình, sẽ không quá bận đâu."

"Dạ."

Tống Thanh Hàn lắng nghe sắp xếp của Trần An, gật đầu.

Những chuyện sau đó quả nhiên giống như Trần An đã nói, bản thân Khương Lăng vốn không thích làm quảng bá, trừ việc đăng video hậu trường lên khi vừa kết thúc ra, thời gian còn lại đều đắm chìm trong việc sản xuất phim, bất kể là ông hay ekip của ông đều không có động tĩnh gì.

Vì thế mà cảm giác thản nhiên, thần thần bí bí này, ngược lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính tò mò của cộng đồng mạng.

Đoạn hậu trường này kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá!

Trông giống như án hung sát vậy, lẽ nào lần này Tống Thanh Hàn lại nhận một bộ phim trinh thám giống như sao?

Nếu như hỏi cộng đồng mạng rằng ấn tượng sâu sắc nhất của họ trong năm 2021 là gì thì sẽ từ miệng rất nhiều người nghe được tên một bộ phim: Người thứ bảy.

Kỷ lục mà nó tạo ra năm đó thật sự quá huy hoàng, một bộ phim trinh thám tiểu chúng đạp lên trên những bộ phim bom tấn đầu tư khủng, thành công phá vỡ kỉ lục phòng vé trong mười năm gần nhất, cũng nhờ bộ phim này, Tống Thanh Hàn đã từ một diễn viên quần chúng bé nhỏ không ai biết đến, trở thành một ngôi sao mới đầy hào quang.

Có thể nói, nhìn lại con đường nghệ thuật chói lọi của Tống Thanh Hàn từ khi bắt đầu đến nay, cho dù là thủ vai Phương Du trong bộ điện ảnh này, thật ra vẫn có chút chưa tròn vai, nhưng trong lòng của rất nhiều fan trung thành, và cả Tống Thanh Hàn đều có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Nó đại diện cho điểm khởi đầu đầy khác biệt của Tống Thanh Hàn.

Nhưng sau khi Tống Thanh Hàn tham gia diễn xuất trong , cậu đã không còn nhận phim trinh thám nữa.

Mặc dù sau đó Tề Thiên rất đẹp trai, Vô Miểu Tiên Quân cũng đẹp không kém, Arthur cũng rất xuất sắc, nhưng dáng vẻ Hàn Hàn mặc tây trang lạnh lùng đứng đó thật sự quá mức hấp dẫn có được không hả!

Mọi người đều liếm mặt chờ Tống Thanh Hàn nhận một bộ phim trinh thám, bây giờ video hậu trường được đăng rồi, vừa nhìn đã thấy có mùi trinh thám!

Chắc chắn phải bấm vào xem thử!

Bấm vào... Xem thử....

ĐM!

Đây là ai vậy!

Các Tiểu Hàn Giả ôm tâm trạng thưởng thức cái đẹp bấm vào xem, kết quả bỗng nhiên bị nghẹn một cục tức, bị "Lý Đạt Căn" hiền lành chất phác dọa cho suýt chút nữa là suy tim luôn!

Đây, đây là Hàn Hàn của bọn họ sao!

Hàn Hàn, anh rốt cuộc là đóng cái gì vậy, đến ngay cả Arthur cũng không bằng luôn qaq

Các Tiểu Hàn Giả ban đầu bị dung nhan của Lý Đạt Căn dọa sợ, sau đó, khi định thần lại nhìn thật kĩ, không bao lâu sau liền suy ra được chủ đề của phim.

Cảnh hậu trường Khương Lăng đăng lên chính là cảnh hôm Tống Thanh Hàn bị thương, cảnh được cắt ra vừa khéo là cảnh Lý Đạt Căn đi ra khỏi tòa nhà.

Cả đầu hắn dơ bẩn, quần áo trên người còn dính vết máu, trên khuôn mặt hiền lành, chất phác là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta nhìn xong liền cảm thấy sợ hãi, lại có một linh cảm kì lạ rằng hắn sẽ không làm tổn thương mình.

Hắn bước ra từ tòa nhà, vết thương trên đầu rất nghiêm trọng, hắn nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm gì đó... Hắn đang tìm gì vậy?

"Cạch..." Khi sự tò mò của mọi người bị treo lên cao, trong video lại truyền đến một giọng nói, nghe thấy giọng nói này, Lý Đạt Căn trong nháy mắt dừng động tác lại.

Cậu lau máu trên mặt, nở một nụ cười, nụ cười này vừa dịu dàng, vừa khiêm tốn, hòa nhã, cho dù là trên khuôn mặt dơ bẩn thì các Tiểu Hàn Giả vẫn nhận ra đó là Tống Thanh Hàn, không sai.

Bọn họ vậy mà lại quên mất Lý Đạt Căn chính là Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn khi nghỉ ngơi vẫn mặc đồ diễn, cũng không tẩy trang, toàn thân hoàn toàn không còn loại cảm giác mâu thuẫn như vừa rồi nữa, ngược lại, các Tiểu Hàn Giả lại nhìn được ngũ quan sắc sảo của cậu qua lớp phấn nền đen không lối về và cả bộ quần áo lỗi thời trên người.

Thật ra, bản thân Tống Thanh Hàn có ngoại hình rất đẹp, đánh lớp phần nền tối, tạo hình thành một khuôn mặt có tuổi, cũng chỉ khiến nhan sắc của cậu tụt xuống vài level thôi, nhìn thật kĩ lại, vẫn có thể nhìn ra đường nét đẹp đẽ vốn có của cậu.

Nhưng vừa nãy khi xem video hậu trường, không một ai dư sức để chú ý xem cậu thật sự có đẹp hay không, mà cảm giác đầu tiên chính là, cậu đứng tuổi, bình thường, vừa hiền lạnh, lại chất phác.

Trên thực tế những từ này và Tống Thanh Hàn hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vì vậy mà cậu đã dựa hoàn toàn vào diễn xuất để gạt đi ấn tượng về mình trong đầu các Tiểu Hàn Giả, thay ấn tượng về "Lý Đạt Căn" vào đó.

.... Cứu mạng!

Bọn họ chỉ muốn ngắm trai đẹp, không muốn bị Hàn Hàn hiền hành, chất phác tẩy não đâu!

Miệng thì nói như vậy nhưng sự hưng phấn cực độ trong lòng các Tiểu Hàn Giả lại khiến họ điên cuồng dùng điện thoại, máy tính, con chuột trong tay điên cuồng chụp ảnh màn hình!

Đây là những tư liệu đầu tiên đó, những nhãn dán (trên mạng xã hội) sau này đều phải dựa vào những tấm hình chụp màn hình này hết đó!

Khi chụp màn hình, cũng có người đồng thời suy đoán hàm nghĩa trong video hậu trường này.

Phim của Tống Thanh Hàn lần này có lẽ là một bộ phim trinh thám, nhưng vai diễn đại khái không phải là chính diện.

Mặc dù có không ít đạo diễn sẽ tạo hình nhân vật chính thành hình tượng hiền lành, chất phác, nhưng loại khí chất đầy mâu thuẫn và kì lạ giống như Tống Thanh Hàn trong cảnh phim vừa rồi đã ít lại càng ít hơn.

Không giống một người đàn ông hiền lành, chất phác đơn thuần.

Vậy mới nói, Hàn Hàn biến mình thành như thế này rốt cuộc là muốn diễn nhân vật như thế nào đây?

Không thể không nói, năng lực đạo diễn của Khương Lăng rất mạnh, bất kể là ánh sáng hay các góc quay đặc tả, làm mờ, ông đều xử lý một cách vô cùng khéo léo, kết hợp với diễn xuất vừa rồi của Tống Thanh Hàn lại càng làm người ta phải rùng mình, cho dù tạo hình của Tống Thanh Hàn không hề đẹp chút nào cũng khiến cho trong lòng đa số những người xem video hậu trường này dâng lên cảm giác chờ mong.

Hàn Hàn vừa mới đem đến cho bọn họ một bữa tiệc hoành tráng, hoa lệ trong , bây giờ lại muốn đem đến cho bọn họ điều gì đây?

Các Tiểu Hàn Giả lũ lượt gõ phím, nhất thời high đến mức muốn bùng cháy, kéo độ hot weibo của Khương Lăng lên không ít.

Nhưng Tống Thanh Hàn lại không có thời gian đi xem náo nhiệt trên mạng.

Sau khi bàn bạc với Trần An, Tống Thanh Hàn ở nhà với Sở Minh vài ngày rồi lại gieo mình vào "bể khổ".

Bởi vì trong , bất kể là Lâu Y hay Lâu Y* đều là một diễn viên nổi tiếng, thân hình mềm mại, uyển chuyển, giọng hát hay, trong trẻo.

Tống Thanh Hàn nếu như muốn diễn cho ra cái thần của cả hai nhân vật này mà không biết chút nào về hí khúc trong phim thì căn bản là không thể nào diễn ra được.

Cậu thông qua Sở gia, tìm ra một vị được xưng tụng là Thái Sơn trong lĩnh vực hí kịch, được cả giới chuyên môn ngưỡng mộ.

"Kỳ lão."

Tống Thanh Hàn lịch sự gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông tinh thần phấn chấn bước ra.

"Cậu chính là Tống Thanh Hàn?"

Biểu cảm của Kỳ Liên rất cứng rắn, lạnh lùng, giọng nói lại sáng và trong, nghe vào cảm giác uyển chuyển và hay như giọng của một thiếu niên vậy.

"Đúng là vãn bối."

Tống Thanh Hàn khẽ cúi người, lễ phép cười nói.

Nụ cười của cậu vừa ngoan ngoãn, vừa đẹp, Kỳ Liên đánh giá cậu một lúc rồi mới né người ra: "Theo tôi vào trong đi."

Ông quay người đi vào trong nhà, bước chân vững vàng, dáng người thẳng tắp, trông không hề giống một người đã ở tuổi thất tuần chút nào.

Tống Thanh Hàn theo vào.

Kỳ Liên mạnh mẽ dứt khoát ngồi xuống sô pha, hất cằm: "Cậu ngồi xuống đi."

Tống Thanh Hàn ngồi xuống đối diện ông, dáng vẻ vai ngang eo thẳng đó khiến sắc mặt Kỳ Liên hiền hòa hơn một chút.

"Tôi nghe A Dương nói cậu muốn đến tìm tôi học hát hí khúc?"

Tống Thanh Hàn gật đầu, "Kỳ lão gia, không giấu gì ngài, vãn bối gần đây nhận một kịch bản có liên quan đến Côn khúc, nhưng tôi lại không biết gì về lĩnh vực này nên mới nhờ trưởng bối trong nhà giúp mình bắc cầu tìm đến ngài."

(Côn khúc: tuồng Côn Sơn, hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát)

"Trưởng bối trong nhà?"

Kỳ Liên nhướng mắt nhìn cậu, "Cậu và Hàm Nhi có quan hệ gì?"

Tống Thanh Hàn sửng sốt, sau đó có chút khóc không ra nước mắt nói: "Kỳ lão gia, ngài đừng hiểu lầm, tôi và chị Sở Hàm không phải kiểu quan hệ đó đâu."

"Vậy là có quan hệ với Minh Minh."

Kỳ Liên cười nhẹ.

Tống Thanh Hàn mỉm cười, cũng không phản bác.

Kỳ Liên lắc đầu, cũng không quấn lấy vấn đề này thêm nữa: "Tôi gặp cậu chỉ thuần túy là vì A Dương, tôi nói thật nhé, tuổi của cậu quá lớn rồi, rất khó học được thứ gì từ hí khúc, cậu về đi."

"Kỳ lão gia."

Tống Thanh Hàn dùng thái độ nghiêm túc nhìn Kỳ Liên, "Tôi vẫn muốn thử một chút."

"Thử gì mà thử?"

Kỳ Liên gõ gõ lên bàn, "Những thứ liên quan đến quay phim này, đạo diễn của các cậu không xử lý được sao?"

"Đạo diễn xử lý là chuyện của đạo diễn, nhưng tôi có dụng tâm hay không lại là chuyện của chính mình"

Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Là một diễn viên, nếu như đến ngay cả thân phận của vai mà mình sẽ diễn cũng chưa từng trải nghiệm qua, vậy thì khi tôi diễn vai đó chính là dùng tưởng tượng của mình để diễn, căn bản không thể nào diễn ra được cảm giác đó."

Kỳ Liên nhìn cậu thêm vài cái: "Câu này của cậu so với những gì tôi được nghe trước đó không hề giống nhau."

"Cậu nói không sai, nếu như người biểu diễn đến ngay cả nhân vật mà mình thủ vai rốt cuộc có những điểm đặc thù gì trong thân phận cũng không rõ, hắn chắc chắn sẽ không diễn ra được thứ gì hay ho."

Tống Thanh Hàn thở phào, ngước mắt lên nhìn Kỳ Liên một cách kiên định: "Kỳ lão gia, tôi thật sự rất muốn học hí khúc, mong ngài dạy tôi."

"Dạy cậu cũng được thôi."

Kỳ Liên nhìn thẳng ánh mắt sáng rực của cậu, tim khẽ rung động: "Nhưng cậu có thể chịu nổi hay không thì không phải chuyện của tôi."

Tống Thanh Hàn nghe vậy, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ cố gắng hết mình."

"Chỉ có cái miệng thôi thì không có ích gì đâu."

Kỳ Liên lạnh lùng nói, nhưng biểu cảm trên mặt lại ôn hòa hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi