Chương 74: Lần đầu tiên
Nụ hôn lần này triền miên và quyến luyến, Tống Thanh Hàn bị Sở Minh từ từ đặt lên sô pha, dường như cả cơ thể đều ở trong lòng Sở Minh, bị Sở Minh ôm chặt eo, cúi xuống hôn.
Môi của Sở Minh từ từ hôn xuống dưới, sau khi lưu luyến trên hầu kết xinh đẹp kia một lúc, lại mở cổ áo của Tống Thanh Hàn ra, nhẹ nhàng liếm lên xương quai xanh xinh đẹp.
Cảm giác ấm nóng không ngừng từ trên da truyền đến, eo của Tống Thanh Hàn run lên, hơi thở rối loạn, không nhịn được mà đẩy trán Sở Minh.
Sở Minh hôn nhẹ lên xương quai xanh của cậu một cái, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy, sâu thẳm, tựa như một ngọn lửa đen tối đang bốc cháy mãnh liệt, làm cho tai của Tống Thanh Hàn nóng lên.
Sở Minh giơ tay lên vuốt vẻ khuôn mặt của Tống Thanh Hàn, ngón tay cái vân vê môi của Tống Thanh Hàn.
Lông mi Tống Thanh Hàn rũ xuống, há miệng ra cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh.
Trên đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ và ấm nóng, khiến lí trí của Sở Minh bị thiêu đốt, chỉ sót lại một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, tựa như đang hỏi ý kiến của cậu.
Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi anh, hai tay vuốt ve nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước trên từng đường nét khuôn mặt anh rồi hướng xuống dưới, cuối cùng dừng trên hầu kết đầy gợi cảm của anh: "Cần em dạy anh hả?"
Khóe miệng cậu nở một nụ cười, lông mi rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, trông vừa thờ ơ, cấm dục, lại vừa dụ người.
Sở Minh lại nghe ra ý nghĩa trong câu nói của cậu.
Nhận được sự đồng ý, anh ngược lại không còn nôn nóng như vậy nữa, đưa tay quấn lấy eo tống Thanh Hàn, ôm cậu như ôm em bé vào vòng tay mình, bước từng bước lớn lên lầu.
Cũng may mà khoảng thời gian này Tống Thanh Hàn không ở đây, Sở Minh cũng không thường tới, người giúp việc trước đó tới quét dọn cũng đã về rồi, nếu không lại nhìn thấy chủ nhà ban ngày ban mặt chơi lớn như vậy thì....
Chỉ sợ là phải uống vài li nước đường đỏ mất thôi.
(Đường đỏ bổ máu hahaha)
Sở Minh nhấc chân đạp cửa ra, cánh cửa phòng bị đối xử không chút lưu tình nào phát ra một tiếng "ầm" vô cùng tủi thân.
Mà cái người đạp nó mở ra lại không hề quan tâm đến sự bất mãn của nó, ôm chặt người thanh niên trong lòng đi đến giường mình.
Vẫn là người thanh niên tóc đen kia tốt bụng, chú ý đến kẻ đáng thương như nó, bảo tên đàn ông bạo lực kia,
"Đóng cửa lại..." Trong giọng nói trong trẻo của Tống Thanh Hàn còn xen lẫn một chút âm mũi, nghe vào không những không có cảm giác lạnh lùng làm người ta muốn tránh xa, ngược lại còn tăng thêm vài triền miên của kẻ động tình, làm người ta không khống chế nổi ngọn lửa trong lòng.
Sở Minh hôn vào nơi cổ áo đã mở rộng của cậu, sau đó đặt cậu lên giường, quay người đóng cửa, cởϊ áσ khoác ngoài của tây trang trên người.
Áo sơ mi trên người anh được cài nút rất kĩ, phác họa từng đường cơ bắp dẻo dai mà không hề khoa trương của anh.
Một chân của Tống Thanh Hàn rơi xuống mép giường, một chân khác lại đặt trước mặt, tóc tai rối loạn, hô hấp dồn dập.
Sở Minh chầm chậm cởi cavat ra, bước nhanh qua.
"Hàn Hàn..." Anh vừa trân trọng, vừa nghiêm túc đặt một nụ hôn nóng bỏng vào giữa trán cậu, "Em có biết tiếp theo anh muốn làm gì không?"
Tống Thanh Hàn nhíu mày, đầu ngón chân chọc chọc vào chân anh: "Anh muốn để em làm hả?"
Sở Minh ngược lại chỉ thấp giọng cười, giơ tay mò mò trong tủ đầu giường, rồi lấy ra một chiếc hộp màu xanh ngọc.
"Mặc dù thời điểm không đúng lắm, nhưng mà..." Anh chầm chậm mở chiếc hộp ra, "Em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Anh không dùng mấy chữ "gả" hay "cưới", bởi vì trong mắt anh, giữa hai người họ không tồn tại vấn đề ai cưới ai gả.
Bọn họ là một.
Bên trong hộp có hai chiếc nhẫn bạch kim, một lớn một nhỏ, đều là kiểu dáng đơn giản, mạnh mẽ, mặt trong của nhẫn còn khắc chữ cái tiếng Anh tên của họ.
Con ngươi của Tống Thanh Hàn co lại, sau đó từ từ nở một nụ cười: "Em đồng ý."
Mắt Sở đại cẩu sáng lên, không nhịn được mà cười một cách ngốc nghếch, lấy chiếc nhẫn bạch kim nhỏ hơn từ trong hộp ra, nắm lấy tay trái của Tống Thanh Hàn, chầm chậm và trân trọng mà đeo lên ngón áp út của cậu.
Vô cùng vừa vặn.
Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, cũng cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo lên tay Sở Minh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Sở tiên sinh."
(Bên Trung có những trường hợp người ta sẽ gọi chồng là tiên sinh)
Cách xưng hô này so với khi mới quen biết, ngữ cảnh hoàn toàn khác.
Hai bàn tay đeo trên đó chiếc nhẫn kiểu dáng y hệt đang đan vào nhau.
Một đêm nồng cháy.
Ngày hôm sau, chuông báo thức vang lên rất nhiều lần, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh, Sở Minh đưa tay với lấy điện thoại cậu nhấn nhấn, cũng không biết Tống Thanh Hàn đã thêm dấu vân tay của anh vào lúc nào, vậy mà điện thoại lại theo đó mà mở ra.
Sở Minh tắt báo thức đi rồi ngắm nhìn khuôn mặt yên tĩnh say giấc nồng của Tống Thanh Hàn.
Anh tay chân khẽ khàng vén chăn lên, lấy một bộ đồ mới trong tủ mặc lên, sau đó quay người lại, ngồi trên mép giường nhìn Tống Thanh Hàn, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến vô cùng mà ngay chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Nhiệt độ máy lạnh hơi thấp, cánh tay lộ ra bên ngoài của Tống Thanh Hàn khi sờ vào có hơi lạnh, bên trên còn lưu lại những dấu vết của sự mất khống chế của tối qua.
Sở Minh nhìn chằm chằm vào những vết đỏ đó một lúc rồi nắm lấy cánh tay của Tống Thanh Hàn, bỏ nó lại vào trong chăn.
Anh vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó khi ra ngoài liền hôn lên mặt Tống Thanh Hàn rồi mở cửa, đi xuống lầu.
Khi Tống Thanh Hàn tỉnh giấc, tấm rèm cửa dày dặn kia vẫn đang khép chặt, không một tia sáng chói mắt nào có thể lọt qua.
Trong căn phòng mờ tối, hình như chỉ có mình cậu.
"Tỉnh rồi?"
Sở Minh ngồi kế bên nghe thấy động tĩnh trên giường liền vội vàng đóng laptop lại, mở đèn lên, rót một ly nước đi về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Vừa phát ra tiếng, cậu liền bị giọng nói của chính mình dọa sợ.
Sở Minh đút cho cậu một ngụm nước: "Đã 12h rồi, anh thấy em mệt quá nên không gọi em dậy."
Tống Thanh Hàn im lặng trừng mắt với anh một cái.
Sở đại cẩu ăn con người ta đến tận xương, không đau không ngứa, thậm chí còn vui vẻ khỏe mạnh.
"Hàn Hàn, em đói rồi chưa?"
Sở Minh để nước qua một bên, đứng dậy, "Em đi đánh răng, anh đi bưng cháo lên đây cho em."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn khàn giọng đáp lại.
Sở Minh xuống lầu, bưng bát cháo mà hôm nay anh phải lăn qua lộn lại mấy vòng để nấu mới có thể tạm gọi là ăn được lên lầu.
Tống Thanh Hàn ngồi trên giường một lúc, sau đó vén chăn xuống giường.
Giữa hai chân vẫn còn sót lại cái cảm giác kì dị của tối qua, Tống Thanh Hàn đặt một chân lên thảm, vừa mới đứng dậy, hai chân bủn rủn mà ngã xuống.
"..... Sở Minh"
Tống Thanh Hàn mím mím môi, quyết định sẽ mua cái chăn nhỏ giống kiếp trước mình mua cho Đại Minh về, để cho Sở đại tổng tài đắp nó mà ngủ ghế sô pha.
Hôm qua sau khi cậu ngủ, Sở Minh có lẽ đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi, cơ thể sạch sẽ, khoan khoái, không có chút cảm giác bết dính sau khi ngủ dậy.
Tống Thanh Hàn mặc một bộ đồ rộng lên người rồi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
"Hàn Hàn," Sở Minh bưng bát cháo nóng hôi hổi lên, đẩy cửa ra, ".... Em thử xem."
Tống Thanh Hàn ngồi trên giường, nhận lấy bát cháo, cầm thìa ăn một miếng.
"Thấy sao?"
Sở đại cẩu trông như một giống chó lớn nào đó đang lấy lòng chủ nhân, sấn tới trước mặt Tống Thanh Hàn, nhỏ giọng hỏi.
"Khá ổn."
Tống Thanh Hàn nhìn điệu bộ này của anh, không nhịn được mà giơ tay xoa đầu anh, nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh giấc.
Sở Minh cũng cười, trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng rơi xuống đất.
Mấy ngày nay Tống Thanh Hàn không có họp báo gì, mỗi ngày đều làm ổ trong biệt thự, thỉnh thoảng lại rủ Sở Minh xem mấy bộ phim kinh điển, có khi lại làm một chút vận động có lợi cho cả sức khỏe và tinh thần. Đợi đến khi Trần An lần nữa tìm đến cửa, trạng thái tinh thần của Tống Thanh Hàn đã tốt lên trông thấy so với lần trước khi anh gặp cậu, cả người như đang phát sáng, vừa lạnh lùng, vừa tuấn mĩ.
".... Khụ."
Trần An không biết tại sao lại có chút ngại ngùng mà nhìn Tống Thanh Hàn, anh ho nhẹ một tiếng, đưa cái túi đang cầm trong tay cho Tống Thanh Hàn: "Cái này là do Aozesi gửi đến."
Lông mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch, nhận lấy chiếc túi, liếc sơ qua. Bên trong là một bộ tây trang hai màu đen trắng, kiểu dáng không giống lắm so với những bộ mà trước đây Aozesi từng ra mắt.
Sở Minh đứng lúc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Trần An, mới giật mình nhớ ra hôm nay Tống Thanh Hàn hình như phải đến Aozesi một chuyến.
Anh bước đến, nhìn lướt qua chiếc túi trong tay Tống Thanh Hàn, vỗ vỗ vào eo cậu: "Đi thay đi, lát nữa anh chở em đi."
"Anh hôm nay không đi làm hả?"
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày.
"Ừm..." Ánh mắt Sở Minh hóa dịu dàng, "Đến lúc đó em sẽ biết thôi."
Trần An: "....."
Tống Thanh Hàn cười với Trần An, sau đó xách chiếc túi kia lên lầu.
Sở Minh ngồi xuống sô pha, Trần An liếc qua chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay, tim run lên, không hiểu sao lại có một loại cảm giác như trần ai lạc định.
(Trần ai lạc định: trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả)
"Hàn Hàn sắp tới sẽ có công việc gì?"
Sở Minh rót một li trà, cầm lên, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
Trần An có chút kinh sợ ngồi xuống đối diện Sở Minh, cười nói: "Trừ lời mời từ Aozesi ra, tạm thời chưa nhận cho Tiểu Hàn công việc nào khác."
Địa vị của Tống Thanh Hàn hiện tại chó chút lấn cấn, xét về độ nổi tiếng, cậu coi như là đứng nhất trong lớp tiểu sinh, xét về kĩ năng diễn xuất, cậu lại không thua kém gì những tay gạo cội lăn lộn nhiều năm trong nghề, nhưng danh tiếng vẫn chưa thể nào hoàn toàn theo kịp, dẫn đến việc những đoàn phim hiện tại tìm đến cậu, về cơ bản đều không được bao nhiêu kịch bản phù hợp cả.
Nếu như Tống Thanh Hàn có thể nhận vai nam chính trong một bộ phim nào đó thì tốt rồi.
Tống Thanh Hàn bây giờ đã có độ nổi tiếng rồi, diễn xuất cũng có, cái còn thiếu là một "tác phẩm tiêu biểu" giúp cậu có thể chân chính đứng vững trong top sao hạng A.
và cả , nghiêm túc mà nói, Tống Thanh Hàn chỉ là vai phụ trong đó mà thôi.
Mà lại chỉ là một bộ phim truyền hình lên sóng trên màn ảnh nhỏ, không thể mang ra xếp hạng được.
Vẫn nên có một vai chính phim điện ảnh vừa hay, vừa có doanh thu mới có thể thể hiện được giá trị thương mại của Tống Thanh Hàn.
Sở Minh nghe câu trả lời của anh, rũ mắt cân nhắc, vì không có Tống Thanh Hàn ở đây nên khí thế trên người toát ra không chút che giấu, trực tiếp trấn áp Trần An đến mức không dám phát ra một chút âm thanh gây quấy nhiễu nào.
"Sở Minh," Tống Thanh Hàn từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy khung cảnh 'ỷ mạnh hiếp yếu' kia, "Anh Trần."
Trên người cậu mặc một bộ tây trang phong cách Anh quốc cổ điển, nhưng bên trên lại được thêm vào một chút phong cách hiện đại, thời thượng đang thịnh hành, đường cắt may tinh tế, sắc sảo hoàn hoàn đều được dựa vào dáng người cậu, chiếc áo gi lê cùng màu với áo khoác tây trang bên ngoài được cài rất kĩ, trên cổ áo lại không thắt cavat, thay vào đó là một chiếc nơ cài áo màu đen đơn giản, che đi làn da dưới cổ, chỉ để lộ ra hầu kết nhỏ nhắn, gợi cảm, giống như đang dụ người ta đến cắn thử một miếng vậy.
Tràn An vừa nhìn cậu một cái, từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là "lịch thiệp", mà lại là "yêu mị".
Rõ ràng là trông thì vô cùng cấm dục, cẩn trọng, nhưng trong từng chi tiết lại cứ tràn đầy vẻ đẹp của sự yêu nghiệt, làm tôn lên sự nho nhã và tuấn tú của cậu, đồng thời lại ngập tràn hơi thở yêu mị.
Khí thế của Sở Minh vào lúc Tống Thanh Hàn cất tiếng thì đã được thu liễm lại, trong mắt lại lộ nét dịu dàng, làm cho ánh mắt của Trần An di chuyển khỏi trang phục trên người Tống Thanh Hàn, sau đó phát hiện ra một chiếc nhẫn có kiểu dáng y hệt Sở Minh trên tay Tống Thanh Hàn.
"...." Nếu bây giờ anh bảo Tống Thanh Hàn tháo nhẫn ra, thì không biết có bị Sở Minh sa thải, cho về quê làm ruộng không nhỉ?
Nhưng xem xét lại tình huống của Tống Thanh Hàn hiện tại, anh vẫn bất chấp nguy cơ mất đi chén cơm của mình, căng cứng da đầu nhắc nhở: "Khụ, Tiểu Hàn à, chiếc nhẫn này..."
Tống Thanh Hàn trong nháy mắt liền phản ứng lại, nhíu mày, nhìn Sở Minh với ánh mắt áy náy.
Sở Minh bước đến, xoa xoa đầu cậu: "Chờ anh một chút."
Anh quay người lên lầu, Trần An thở phào một cái rồi có chút lo lắng: "Sở tiên sinh, cậu ấy..."
Tống Thanh Hàn không trực tiếp tháo nhẫn ra, chỉ lắc đầu: "Sở Minh không trách anh đâu."
Cậu cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, mạnh mẽ dưới ánh đèn lóe lên một luồng ánh sáng bạc.
"Dùng cái này."
Sở Minh từ trên lầu đi xuống, trong tay là một sợi dây chuyền mảnh.
Tống Thanh Hàn ngây người, cầm lấy sợi dây chuyền, tháo nhẫn ra, luồn nó vào dây chuyền, đeo lên cổ, nhét vào trong áo.
Sở Minh chỉnh tóc lại cho cậu.
"Đi thôi."
Trần An lặng lẽ theo sau họ, nhìn Tống Thanh Hàn và Sở Minh lên xe liền mở cửa chiếc xe màu bạc rõ ràng là rất tốt của mình, nhưng khi so với xe của Sở tiên sinh thì hiển nhiên không khác gì đống sắt vụn.
Công ty đại lý của Aozesi tại Trung Quốc vẫn kế thừa được gu thẩm mỹ của thương hiệu mình, vừa bước vào, đã thấy những đóa bỉ ngạn dịu dàng nở rộ trên tường.
Hai màu đen trắng là màu chủ đạo của cả công ty, nhưng trông không hề đơn điệu chút nào, ngược lại, nhờ vào vô vàn những thiết kế tinh xảo mà tạo ra được một ý vị trang trọng, tao nhã, đầy chất phục cổ.
"Hey, Sở, Tống."
Kiều Trị mặc trên mình một bộ đồ hoa, từ ngã rẽ bước ra, nhiều màu sắc sặc sỡ như vậy được đắp lên người, vậy mà lại không làm hắn biến thành thảm họa, ngược lại còn thể hiện được một gu thẩm mĩ vô cùng tinh tế.
Hắn bắt tay với Sở Minh trước, sau đó quay qua nhìn Tống Thanh Hàn mà ngẩn người, hai mắt như bừng sáng.
"Cậu quả nhiên là nàng thơ của tôi đó, Tống!"
Kiều Trị ngạc nhiên mừng rỡ nói với Tống Thanh Hàn, "Lần trước gặp mặt, tôi cảm thấy ý vị trên người cậu còn chưa đủ, không ngờ rằng cậu bây giờ, vậy mà lại hoàn hảo hết chỗ chê."
"Nhìn bộ "khúc hát tiên cá" này được mặc trên người cậu, ừm, rất có cảm giác."
Kiều Trị thậm chí còn muốn giơ tay sờ hầu kết của Tống Thanh Hàn một chút.
Sở Minh giơ tay ra cản động tác của hắn lại.
"Khụ, Sở, cậu biết mà, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Kiều Trị hậm hực mà thu tay về.
Sở Minh lạnh nhạt nhìn hắn một cái, Kiều Trị giả vờ như không thấy, trực tiếp chạy qua chỗ Trần An, bắt tay với anh, giống như đang muốn hôn lên vậy: "Xin chào!"
Trần An: "?????"
"Xin chào, Kiều Trị tiên sinh."
Trần An lịch sự trả lời.
"Đi thôi, ma nữ đang đợi mọi người trong phòng làm việc đó."
Kiều Trị nhún nhún vai, nhỏ giọng nói.
"Kiều Trị, cậu lại nói xấu gì tôi?"
Một giọng nói bằng tiếng Trung mang âm điệu ngoại quốc vang lên cách đó không xa, một người phụ nữ khí chất nho nhã đang bước từ trong phòng làm việc ra.
Tóc của cô đã được nhuộm lên màu xám trắng, nhưng màu sắc già nua này khi đặt lên người cô lại nhiều thêm một chút thờ ơ, trầm tính như được lắng đọng lại qua năm tháng.
Trên mặt cô là một nụ cười nho nhã, từng bước đi tới, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Tống Thanh Hàn.
"Cậu còn đẹp hơn trong ảnh đó, cậu trai trẻ."
Một lúc sau, cô mới mở miệng nói, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, "Chẳng trách Kiều Trị cứ khăng khăng đề cử cậu cho tôi."
Tống Thanh Hàn cũng cười với cô, làm một động tác chào theo lễ nghi phương tây: "Chào cô Tela."
Tela Aozesi, là người nắm quyền hiện tại của Aozesi, cũng chính là người phụ nữ mạnh mẽ đầu tiên trong gia tộc Aozesi dám đi ngược lại số đông, đưa Kiều Trị lên làm nhà thiết kế chính của Aozesi.
Thái độ của Tela càng nhu hòa hơn.
"Vào đi, tôi rất kì vọng vào hợp tác sắp tới giữa chúng ta."
Tela đẩy cửa phòng làm việc của mình ra.
Không giống như trong tưởng tượng của Tống Thanh Hàn, trong phòng làm việc của Tela có rất nhiều mannequin, trang phục mặc trên đó trông có vẻ là bán thành phẩm, nhưng đều đã được cắt may khéo léo, đã lộ ra những đường nét và hình dáng lập thể.
Mọi chuyện sau đó đều rất thuận lợi, sau khi Tống Thanh Hàn và Tela kí hợp đồng, Sở Minh vậy mà lại ngồi trò chuyện với Tela.
Tela dường như cũng rất thân thiết với anh, trong lời nói nhiều hơn chút thân mật, ánh mắt nhìn về phía Sở Minh cũng tràn đầy thưởng thức.
Trong mắt cô, Sở Minh không còn nghi ngờ gì nữa sẽ là một người mẫu rất tuyệt.
Có điều vì thân phận của anh, Tela không nghĩ là anh sẽ gia nhập giới thời trang.
Cho dù là vậy thì gu thẩm mỹ của anh cho tới nay vẫn luôn làm cho giới thời trang bàn tán xôn xao.
Mà trên người chàng trai tên Tống Thanh Hàn này, cũng có một gu thẩm mỹ cao như vậy.
Hoặc có thể nói, cậu sẽ là một chiêu bài rất tuyệt vời.
Aozesi đã không còn đủ sức cạnh tranh một cách tuyệt đối trên phạm vi Âu Mỹ, thậm chí là thế giới như trước kia nữa. Người trong gia tộc vẫn chưa hiểu được, nhưng cô lại nhìn thấy một cách rõ ràng, tốc độ tăng trưởng kinh tế của trung Quốc hiện tại càng ngày càng nhanh, nó chắc chắn sẽ trở thành một thị trường vô cùng lớn.
Từ một năm trước, ORV- một thương hiệu xa xỉ phẩm giống Aozesi đã nhờ vào một minh tinh Trung Quốc mà thuận lợi tiến vào thị trường Trung Quốc.
Theo như cô biết, trong một năm đó, chỉ một mình doanh số tiêu thụ tại quốc gia này, đã chiếm 30% tổng doanh số của ORV.
Đây là một con số lớn đến nhường nào chứ.
Aozesi đã lặc hậu hơn một năm so với OVR rồi, cũng nên gạt bỏ sự kiêu ngạo của mình đi.
Chọn chàng trai tên Tống Thanh Hàn này làm đại sứ thương hiệu mới của mình nghe có vẻ rất mạo hiểm, dù sao thì theo cô biết, chàng trai này cũng không phải là một trong những người đứng đầu trong giới giải trí của quốc gia này.
Nhưng lựa chọn cậu cũng có một điểm tốt.
Hành trình mà cậu đi trước nay chưa từng thất bại.
Trước khi cô quyết định kí hợp đồng với Tống Thanh Hàn thì đã xem lại toàn bộ những tác phẩm của cậu trước đây.
Tốc độ tiến bộ của cậu nhanh đến kinh người.
Hơn nữa cô còn biết rằng, học vấn của chàng trai này có thể nói là xuất sắc tại đất nước này.
Nghe nói sắp tới cậu còn có một chương trình truyền hình tạp kĩ có tỉ suất người xem top1 sắp lên sóng, đến lúc đó cũng sẽ nâng cao được độ nổi tiếng lên.
Còn có đại sứ thương hiệu nào hoàn hảo hơn vậy sao?"
Tela tươi cười nhìn Tống Thanh Hàn một cái rồi lại quay qua bàn hợp đồng với Sở Minh.
"Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Sở Minh bắt tay với cô, sau đó đi về phía Tống Thanh Hàn, chỉnh cổ áo lại cho cậu.
Mắt Tela lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó liền hiểu được hàm ý trong động tác của Sở Minh.
Đây là đang nâng đỡ cho cậu nhóc này sao?
Thật sự... Không hổ danh là Sở.
Thái độ phía Aozesi rất chân thành, sau khi bàn hợp đồng xong, thì đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ cho việc tuyên bố rồi.
Tống Thanh Hàn với tư cách là đại sứ thương hiệu, cũng phải phối hợp với việc tuyên truyền của Aozesi, tiếp theo đó chỉ cần còn trong thời hạn hợp đồng, trang phục được mặc trên người cậu cũng đều phải là sản phẩm của Aozesi.
"Đúng rồi, Tống, tôi muốn cậu xoay người qua một chút... Ừm, tốt nhất là làm ra vẻ mặt bad boy một chút."
Một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của Aozesi Trung Quốc đang cầm một chiếc máy ảnh chĩa vào Tống Thanh Hàn, không ngừng chụp tới chụp lui, hắn liên tiếp đưa ra yêu cầu với Tống Thanh Hàn, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự hưng phấn.
Tống Thanh Hàn theo yêu cầu của anh ta mà khẽ nhếch mép, ánh mắt đột nhiên trở nên bất cần, rõ ràng đang mặc một bộ tây trang vô cùng nghiêm cẩn, nhưng trên người lại toát lên vẻ "không chính phái."
"Đúng, chính là như vậy!"
Nhiếp ảnh gia liên tục bấm máy, "perfect!"
Chụp mãi cho đến khi trợ lí kế bên lại nhắc nhở, hắn mới đầy tiếc nuối mà thả máy ảnh trong tay xuống.
"Tôi cuối cùng cũng hiểu, tại sao Tela lại chọn cậu làm đại sứ thương hiệu cho Aozesi rồi."
Hắn bước đến, vỗ nhẹ lên vai Tống Thanh Hàn, "Tên người cậu có một khí chất rất đặc biệt, rất phù hợp với tư tưởng của Aozesi."
"Biến hóa đa dạng, trong sáng, phục cổ, xa hoa..." Hắn như điên cuồng mà thốt lên, "Nhan sắc của cậu chính là món quà của thượng đế."
"Cảm ơn lời khen của anh, Mr Maison."
Tống Thanh Hàn cảm nhận được xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến trên vai, sắc mặt không đổi, nhưng vai lại trong vô hình mà né ra.
Maison có chút tiếc nuối mà thu tay về.
Hắn còn nghĩ sẽ có một hồi ức tốt đẹp với mỹ nhân, nhưng lại không ngờ rắng khí chất của mỹ nhân giống như Aozesi, còn về bản chất vẫn bảo thủ như người Trung Quốc.
Có điều, có thể chụp được những bức hình đẹp như vậy, cũng đủ để bù đắp cho sự tiếc nuối này.
Sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, Maison mang máy ảnh quay về phòng làm việc của mình, xuất những tấm ảnh đó ra.
Có lẽ lần này, khi hắn xử lí những bức hình này, phải càng thêm tỉ mỉ một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- ăn sạch tận xương- đại cẩu- Minh: 〃v〃
Tống- ngon từ thịt ngọt từ xương- Thanh Hàn: .... Tối nay ngủ đất hay ngủ sô pha, tự chọn đi.