KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Căn phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng ồn ào của chó mèo phòng bên cạnh, Thư Dao nắm lấy tay Lương Diễn, nhưng lại không thốt ra được lời nào. Hoa cẩm tú cầu trong bình nở rất đẹp, kết hợp với màu tường trông như một bức tranh sơn dầu.

Thư Dao vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt của mật ong trong miệng cô thứ cô vừa mới đút cho Lương Diễn được anh đã truyền cho cô qua nụ hôn.  

Nhưng bây giờ nghe Lương Diễn nói câu này, Thư Dao chỉ thấy buồn. 

“Dao Dao,” Lương Diễn nhẹ nhàng gọi tên cô, “Lại đây.”

Thư Dao chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề sinh ly tử biệt, cô vốn đã luôn là một cô gái thiếu cảm giác an toàn.

Khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô ra đi không báo trước để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô, Lương Diễn đột nhiên nhắc đến khả năng anh đi trước, Thư Dao chỉ cần nghĩ tới đó, trong ngực trào ra một cảm giác khó chịu. 

Lương Diễn ngồi dậy, dù say nhưng anh vẫn giữ được ý thức. 

Thư Dao ngồi ở mép giường, cởi giày ra, trèo lên ôm lấy anh.

Cô nghe rõ ràng nhịp tim của hai người, chấn động rất nhẹ bên tai, trong phòng yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng. 

Lương Diễn đưa tay ra, vuốt v e mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh không muốn bất cứ thứ gì làm rời đi sự chú ý của em, nên mới không muốn có con”.

Thư Dao biết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ba năm trước, Lương Diễn thậm chí không muốn cô nuôi một con mèo, mãi sau này mới thỏa hiệp với cô.

Thực ra, Lương Diễn vẫn luôn luôn chiều chuộng cô.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của anh có lẽ hơi ích kỷ”, Lương Diễn nói, “Anh không thể quyết định qua loa như thế này, càng không thể tước đi quyền lợi của em.”

“Dĩ nhiên,” Lương Diễn chuyển đề tài, “Hiện tại, chúng ta không thể có đứa bé này, ít nhất là chờ đến khi cơ thể của e bình phục hoàn toàn.”

Thư Dao thì thầm: “Bố mẹ có vội không?”

Bố Lương không giỏi thể hiện tình yêu thương của mình trước mặt các con. Ông ấy không thể hiện quá nhiều với con gái Lương Khước Quỳ và ông ấy cũng thận trọng từng li từng tívới Thư Dao, mẹ Lương cảm thấy thương cho cảnh ngộ trước đây của Thư Dao, cộng với cảm giác tội lỗi “con trai mình bắt nạt người khác”, bà chỉ hận không thể đối xử với cô tốt nhất có thể.

Kể từ khi đính hôn, Thư Dao luôn gọi hai người là bố và mẹ. 

“Họ sẽ không xen vào chuyện của chúng ta,” Lương Diễn bóp má cô, “Em chỉ cần cân nhắc xem khi nào thì cơ thể mới khỏe hẳn đây.”

Thư Dao ngoan ngoãn đáp lại. 

Lương Diễn kiểm soát cô hoàn toàn dựa trên sức khỏe thể chất của cô.

Khả năng kiểm soát bản thân của Thư Dao thực sự rất tệ, mà đây là vấn đề chung của các trạch nữ mà. Lương Diễn hạn chế nghiêm ngặt việc ăn uống, yêu cầu cô phải tập thể dục thường xuyên còn phải ngoan ngoãn tự giác đến gặp bác sĩ.

Nếu không có những yêu cầu vè d*c vọng của Lương Diễn, cuộc sống của Thư Dao còn tốt hơn cuộc sống của những người già sau khi nghỉ hưu. 

Sau khi đạt được chứng chỉ tốt nghiệp, Thư Dao vẫn hoạt động dưới danh nghĩa của ‘Dao Trụ Khuẩn’ hiện tại cô đã chính thức ký hợp đồng với 《 Hồng Hoang 》về mảng chịu trách nhiệm chính về việc phối nhạc của trò chơi. 

Nói chung, sự phổ biến của trò chơi trực tuyến, đặc biệt là trò chơi trên thiết bị di động, đến rồi đi một cách nhanh chóng.

Ví dụ, lúc trò《Lữ hành ếch xanh 》 đột nhiên trở nên phổ biến, hầu như mọi người đều hừng hừng nhiệt huyết chơi game, họ cắt cỏ để chuẩn bị bữa trưa cho ếch và háo hức chờ chúng gửi lại bưu thiếp. Tuy nhiên, chưa đầy nửa năm, trò chơi hệ Phật này lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại những chú ếch con trong game rong ruổi một mình, năm xưa “bố mẹ” nghiêm túc chuẩn bị bữa trưa cho nó sẽ không còn online nữa và sẽ không mở lại thêm lần nào để nhận bưu thiếp của chúng nữa.

Nhưng《 Hồng Hoang 》thì khác, nó có phương pháp thi đấu độc đáo riêng và một thế giới quan hùng vĩ và rộng mở, nó có tính tự do cao trong cách chơi và hoàn toàn tương thích với hai đối tượng là người chơi hẹ Phật giáo và người chơi hệ Chiến. 

Điểm quan trọng nhất là 《 Hồng Hoang 》cởi mở với mọi ủy quyền của người chơi, dù là free hay donate, tất cả đều nhận.

Đối với nhiều người sáng tạo, đây chỉ đơn giản là một sự kiện mang lại niềm vui. 

Việc người hâm mộ thu hút người chơi mới và người chơi mới đó có thể thúc đẩy nhiều người sáng tạo tham gia hơn.

Liên tục sáng tạo không ngừng càng khiến trò chơi thu hút hơn.

Với sự nổi tiếng ngày càng tăng của《Hồng Hoang》, sự chuẩn bị trước đó của Lương Diễn cho việc này về công viên thực tế ‘Paradise’  bắt đầu chính thức mở ra cho mọi người.

Vào ngày đầu tiên khai trương công viên, Thư Dao đội mũ và đeo khẩu trang, nắm tay Lương Diễn đi dạo một vòng.

Du khách đến đây rất nhiều nhưng nay là còn ít rồi đấy, không ai ngoài những người chơi đến đây,  mang theo con cái, gia đình cũng có cả những cặp đôi trẻ nữa.

Lương Diễn kí hộp đồng chuyển nhương cho Thư Dao cách đây rất lâu, bây giờ cả cái ‘thiên đường’ to như vậy hoàn toàn nằm trên danh nghĩa của Thư Dao.

Thư Dao kéo chặt áo của Lương Diễn, cảm khái nói: “Có nhiều người như vậy.”

Lương Diễn mua món kem yêu thích của cô từ xe kem bên cạnh. “Tiền vé vào cửa thu được đều là để cho Anh Đào nhỏ của chúng ta mua chút gì đó ăn.”

Kem lạnh, Thư Dao kéo khẩu trang xuống, cắn một miếng mà răng với lưỡi lạnh buốt.

Khóe môi hơi dính chút kem, Lương Diễn lấy khăn ra cẩn thận lau sạch sẽ cho cô.

Bên cạnh có một nhà ba người cũng tới ăn kem ly, đứa bé ngồi trên cổ ba, nhìn như còn chưa cai sữa mẹ.

Thư Dao đang ăn kem rồi đột nhiên hỏi: “Anh à, anh thích con gái hay con trai?”

Lương Diễn hỏi câu này hơi sững sờ, một lúc sau mới nói: “Đều như nhau”

Đối với Lương Diễn, dù là con gái hay con trai cũng không quan trọng.

Bản thân anh không thích trẻ con lắm, nhưng nếu là Dao Dao sinh ra, anh cũng sẽ chăm sóc cho nó lớn lên một cách cẩn thận và dạy dỗ nó chu đáo nhất. 

Thư Dao lại cắn thêm một miếng kem, chủ động nắm tay Lương Diễn, đột nhiên nói: “Nếu có em bé, em hy vọng em bé là con trai.”

“Tại sao?”

Thư Dao ngước nhìn anh: “Bởi vì em hy vọng người em yêu nhất chỉ có một người con gái duy nhất là em.”

Cô không giấu giếm sự ích kỷ của mình, Lương Diễn nghiêng người, cắn một miếng kem, chia sẻ sự ngọt ngào với cô. 

“Anh hứa”, Lương Diễn nói, “Dù là con trai hay con gái, anh chỉ yêu mình em”.

Trên đường trở về, Thư Dao nằm trên người Lương Diễn, nghịch điện thoại di động, bất ngờ thấy có ‘Sherlock Holmes’ đã phát hiện ra bí mật dưới gốc cây phù dung, đã đăng blog và trực tiếp vào hot search. 

#Thức ăn cao cấp cho chó ở Paradise Hồng Hoang#

Bấm vào để xem,  đúng như dự đoán, ai đó đã chụp ảnh viên đá khắc dưới gốc cây phù dung rồi.

Tìm hiểu ra thì cũng tự nhiên sẽ ra được chữ Thư Dao với Lương Diễn.

Cũng may, Lương Diễn với Thư Minh Quân bảo vệ Thư Dao rất tốt, không bao giờ công bố ảnh của cô  lên Internet.

Và các bạn cùng lớp của Thư Dao, cũng như các giáo viên đã dạy cô, đều chọn cách bảo vệ cô bạn cùng lớp vào lúc này. 

Cuối cùng chỉ có ảnh của Lương Diễn vì anh đã nhiều lần lên bìa các tạp chí lớn, không sợ bị làm sao vào thời điểm này. 

Ngay sau khi những bức ảnh của anh được tung ra, nhiều người ngay lập tức ‘đổ’ luôn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Được lan truyền rộng rãi nhất là bức ảnh chụp của Lương Diễn trong buổi phỏng vấn, người đàn ông mặc áo sơ mi được ủi phẳng phiu, nụ cười dịu dàng và đôi mắt đen như mực, như có hàng vạn vì sao ẩn hiện trong mắt. 

Nhiều người tò mò không biết “vợ yêu Anh Đào” trong miệng anh trông như thế nào, dù sao hôm nay tên cô cũng bại lộ trước công chúng, với lại hiện giờ cổ đông lớn nhất của công viên giải trí này có tên là Thư Dao, một số người nói rằng ‘Anh Đào’ là nhũ danh của Thư Dao.

Nhưng dù thế nào đi nữa, dưới sự tìm kiếm nóng hổi này, vẫn còn rất nhiều người chúc phúc cho bọn họ

Nhưng cũng có một số nhận xét không mấy thiện cảm, chẳng hạn như những suy đoán ác ý về việc mặt mũi Thư Dao ra sao, Lương Diễn đã khắc hình người vợ yêu dấu của mình lên đá, nhưng thông tin cho thấy anh vẫn còn độc thân.

Thậm chí, có người còn nói rằng ‘Anh Đào’ mà Lương Diễn khắc trên đó không phải là Thư Dao, mà là mối tình đầu của anh, hoặc bạn gái trẻ mất sớm của anh.  

Có nhiều ý kiến ​​khác nhau. Một số tài khoản marketing có đông đảo người chú ý đã bị hack rồi, còn lại, Thư Dao không quan tâm đ ến nữa. 

Dù họ nói gì thì dù sao bây giờ cô vẫn đang nằm trong vòng tay Lương Diễn đây này. 

- -----------------------------------------------------------------------------------

Sau khi nhìn thấy lượt tìm kiếm tăng vọt, ​​Ngải Lam đã thương tâm đ ến mức ăn cả tấn chanh chua: “Dao Dao, sau khi quen  cậu, mình mới biết thế nào là kẻ chiến thắng trong cuộc sống”

Thư Dao bật cười: “Có chuyện gì vậy?”

Ngải Lam nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt thở dài: “Cậu nói sao cuộc sống của cậu lại tốt như vậy, chị gái yêu thương cậu, còn có những người bạn tốt như mình và Tần Dương còn có một người chồng tuyệt vời như Lương Diễn chứ!”

Khi cô ấy nói điều này, Thư Dao đang thử từng chiếc váy cưới, trang sức và giày với sự giúp đỡ của Ngải Lam.  

Sa một tuần chờ đợi, cuối cùng cũng đến lễ cưới chính thức của cô với Lương Diễn rồi.

Ngày tổ chức đám cưới được họ chọn từ 4 năm trước, cô và Lương Diễn đã lựa chọn rất kỹ càng.

Dù có nhiều khúc mắc khó khăn ở giữa nhưng may mắn là cả hai đã đến được với nhau. 

Lương Diễn biết tính của Thư Dao vì vậy anh vẫn luôn ít xuất hiện, không thích công khai.

Nhưng trong vấn đề đám cưới, anh rất cố chấp, phải chắc chắn hôn lễ thật hoành tráng và long trọng.

Về vấn đề kết hôn, Lương Diễn rất có ngiêm túc, anh đã bắt đầu chuẩn bị cho nó từ một năm trước.

―― Nói cách khác, anh đã bắt đầu lập kế hoạch từ 4 năm trước.  

Trang phục cưới của Thư Dao rất tinh tế, đặc biệt là lớp vải, phần ren được sử dụng trên đó đều được người thợ dệt kim từng đường, tổng cộng mất hơn 9.000 giờ.

Thư Dao không thể mặc một mình, vì vậy cô chỉ có thể nhờ đến người bạn Ngải Lam của mình để được giúp đỡ. 

So với Thư Dao, Ngải Lam, người đã bước chân vào xã hội mới nếm mùi cay đắng đang muốn tâm sự với bạn bè: “Trước đây mình thực sự nhìn nhầm Hoắc Lâm Sâm. Mình nghĩ anh ấy với mình là tình bạn vô cùng bền chặt, không nghĩ tới anh ấy tạo phản, biến hóa khó lường trở thành một tên hút máu lạnh lùng, tên tư bản bóc lột.”

Nghe được tấm lòng đẫm máu của bạn bè, Thư Dao không khỏi hỏi: “Anh ấy làm gì vậy?”

“Mình hẹn Tần Dương cuối tuần đi câu cá, Hoắc Lâm Sâm nhất định bắt mình ở lại văn phòng làm thêm giờ!” Ngải Lam tức giận, “Hoắc Lâm Sâm thật không tốt với nhân viên tí nào! Anh ta còn nói làm thêm giờ ở lương gấp bốn lần, hứ, cậu nói mình là loại người bỏ một ngày cuối tuần thưởng thức những cuộc vui để làm thêm giờ kiếm vài đồng sao? “

Thư Dao trầm tư hồi lâu rồi nói, “Không phải.”

Ngải Lam giúp đỡ Thư Dao cài nút áo sau lưng, mỏ miệng nói: “Chỉ cậu hiểu mình.”

Nghiêm chỉnh đứng trước gương, Thư Dao mang váy cưới nhẹ nhàng xoay một vòng.

Ngải Lam gọi: “Tiểu tổ tông, xin cậu cẩn thận tí đi, đừng giẫm lên vạt váy.”

Phía sau váy chính là lớp voan dài, Ngải Lam giúp Thư Dao gạt qua một bên, sau đó đi lấy mạng che mặt rồi đưa nó cho cô. 

Thư Dao nói: “Mifh cảm thấy Hoắc Lâm Sâm có ý với cậu.” Ngải Lam chỉnh tốt mạng che mặt, nói: “Vì sao lại nói vậy?”

“Trực giác của một người phụ nữ.”

Thấy Ngải Lam không lên tiếng, Thư Dao đề nghị: “Vậy tại sao cậu không tỏ tình với anh ấy?”

“Công ty nghiêm cấm chuyện tình cảm công sở,” Ngải Lam thở dài, “Hơn nữa, hiện tại Hoắc Lâm Sâm là người lãnh đạo trực tiếp, mình lại làm việc hướng 9 muộn 5*, còn có ngày cuối tuần, còn duy trì năm bảo hiểm và hai quỹ **, đi làm quả thật không dễ dàng, mình thật không muốn cứ như vậy mà hỏng hết.”

*: Đề cập đến những nhân viên văn phòng, những người đi làm lúc 9 giờ sáng và tan làm lúc 5 giờ chiều (17 giờ). Thời gian làm việc theo tiêu chuẩn là 8 giờ. Điều đó cũng có nghĩa là công việc không có gì nổi bật, làm quần quật ngày này qua ngày khác.

**: nghĩa là “năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở” cộng với “niên kim doanh nghiệp”. Năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở bao gồm bảo hiểm tài sản, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và nhà ở quỹ dự phòng. Niên kim doanh nghiệp dựa trên cơ sở doanh nghiệp. Hệ thống lương hưu bổ sung cung cấp một mức độ đảm bảo thu nhập hưu trí nhất định cho nhân viên doanh nghiệp.

Thư Dao trước đó đã không yêu cầu Ngải Lam vào làm ở studio Dung Quang, nơi có 《 Hồng Hoang 》, nhưng Ngải Lam đã nghiêm túc xem xét lối sự nghiệp của mình và từ chối.

Ngải Lam nghiêm túc nói với Thư Dao: “Không phải ai cũng may mắn như cậu, không phải người đàn ông nào cũng có thể tốt và chịu khó như Lương Diễn.”

Thư Dao nghe nửa câu cuối đã tinh ý nhận ra vấn đề, cô quay sang hỏi Ngải Lam: “Hoắc Lâm Sâm thì tính sao?”

Ngải Lam vô cảm: “Hôm qua mình nói với anh ấy mình xem lại  “Titanic” rồi khóc mất hai tiếng nữa. Đoán xem anh ấy phản ứng lại với mình thế nào?”

Thư Dao tò mò: “Như thế nào?”

Ngải Lam phàn nàn: “Anh ấy thực sự hỏi mình tại saolại nhớ thời gian chính xác đến vậy. Tôi vừa khóc vừa nhìn đồng hồ hay bắt đầu khóc trước cả khi xem phim?”

Thư Dao thở dài: “Thật thẳng thắn.”

Ngải Lam nói: “Vì vậy, từ khi biết được gia đình của Hoắc Lâm Sâm vô cùng giàu có, lòng mình rung động mãi sau đó mới bình tĩnh lại. Cậu nghĩ xem, có tiền tài chống đỡ sau lưng, anh ta vẫn có thể duy trì suy nghĩ thẳng như vậy, rất nhiều tiền bạc với sắc đẹp đều không ăn mòn được anh ấy, là hiểu được người này không biết có nổi bao nhiêu phong tình!”

Nghĩ tới lời Đặng Giác từng nhắc, nhịn không được nói:” Nhưng mặt khác, chuyện này cũng rất tốt. Ít nhất, anh ấy không có tâm địa gian xảo, sự gian dối lươn lẹo của anh ấy sẽ giảm đi đáng kể. “

Nói đến đây thì đúng lúc Lương Khước Qùy gõ cửa hai lần và hỏi: “Dao Dao, chị có thể vào không?”

Sau khi được cho phép, cô ấy tươi cười bước vào thân thiện chào Ngải Lam. 

Mặc dù Thư Dao sắp kết hôn với Lương Diễn nhưng cô vẫn ít tuổi hơn Lương Khước Quỳ. Lương Khước Quỳ cảm thấy như một người chị than thiết với Thư Dao. 

Lần này Lương Khước Quỳ không đến một mình, cô ấy còn đưa Đường Dữu đến và mỉm cười giới thiệu với Thư Dao, đây là vợ của chú hai, lớn hơn Thư Dao một chút. 

Thư Dao nhận ra cô ấy. Cô từng xem một chương trình tạp kỹ xuyên không có Đường Dữu ghi hình, vẫn nhớ màn trình diễn của cô ấy trong hình phạt ở ngôi nhà ma.

Tuy nhiên, về sau Đường Dữu không còn ghi hình cho chương trình nữa. Trang phục của cô ấy mặc rất đẹp, nhưng đối với một trạch nữ như Thư Dao, trang phục thể thao thoải mái là số một

Hôm nay gặp lần đầu, Thư Dao thấy không có nhiều sự khác biệt giữa Đường Dữu với các bức ảnh. Nếu không phải Lương Khước Quỳ giới thiệu, cô thậm chí còn không nhận ra rằng Đường Dữu vừa mới sinh hai đứa bé.

Nhưng cô ấy vẫn duy trì dáng người vô cùng tốt. 

“Đây là hai anh em sinh đôi,”Đường Dữu hào hứng nói, “Bọn nhỏ dễ thương, nhưng chúng lại quá nhỏ nên không thể ôm đến đây khoe với em.”

Cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng và tự nhiên, điều này khiến Thư Dao cảm thấy thoải mái.

Bốn cô gái trò chuyện một lúc, rất nhanh chóng họ trở nên quen thuộc.

Đặc biệt là Thư Dao và Đường Dữu khi họ vô tình nói về một lệnh cấm nào đó, hai người vô thức liếc nhìn nhau, ngay lập tức bắt gặp từ ánh mắt của nhau, đấy, họ tìm thấy tình đồng chí đây rồi.

Mục đích của việc Lương Khước Quỳ đến đây hôm nay là đề cử người chụp ảnh cho Thư Dao: “Người chụp ảnh tên là A Mạch, anh ấy cũng hơi hướng tránh xã hội và không  thích nói chuyện với mọi người. Anh ấy là nhiếp ảnh gia chú chốt của Studio Dữu Dữu, giàu kinh nghiệm, đảm bảo sẽ làm em hài lòng.”

Thư Dao muốn chụp một bộ ảnh trước đám cưới.

Tuy nhiên, vẫn chưa xác định được chủ đề cho bộ ảnh và hiện tại, cô vẫn đang chọn lọc.

Lương Khước Quỳ đề cập đến Đường Dữu, Đường Dữu hiểu ý lấy ra tác phẩm được A Mạch chụp.

Bọn họ xem không được bao lâu thì Đường Dữu nhận được cuộc gọi sau khi nghe xong, cô ấy nói với bọn Thư Dao vẻ bất đắc dĩ: “Chị xin lỗi, Dao Dao, chồng chị đến đón rồi, chị về trước nhé.”

Thư Dao tiễn cô ấy ra ngoài, rốt cục cô cũng được nhìn tận mắt người chú hai.

Anh ấy và Lương Diễn giống nhau về hình thể, nhưng tính khí hoàn toàn khác nhau, nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng hơn một chút. 

Bên ngoài trời đang mưa, anh ấy cầm một chiếc ô đen và chào Thư Dao và Lương Khước Quỳ một cách đơn giản.

Đường Dữu chạy vào dưới chiếc ô của anh, anh đưa tay nhẹ nhàng gạt nước mưa trên mái tóc Đường Dữu, ánh mắt một mực nhìn cô ấy, giọng nói trầm thấp vang lên, vô cùng thân thiết.

Anh cúi người kéo cửa xe, đợi Đường Dữu lên xe rồi mới sang chỗ mình.

Lương Khước Quỳ tự hào nói: “Dao Dao, không phải chị chém đâu, nhưng mà đàn ông trong gia đình chị đều yêu vợ như mạng, đây là truyền thống rồi.”

Cô nghe Ngải Lam ghen tị: “Khước Quỳ, trong gia đình chị còn người đàn ông nào độc thân không? Anh zai hoặc em zai? Ông chú hoặc đại gia cũng được, em không ngại”

Lương Khước Quỳ lắc đầu cực kỳ nặng nề: “Mặc dù anh họ Tiêu Duy Cảnh vẫn còn độc thân, nhưng anh ấy thực sự không thể.”

“Sao không?”

Lương Khước Quỳ suy nghĩ một chút, tàn nhẫn phun ra: “Có thể nói như này, thà anh ấy bị yếu thận còn hơn đi có bạn gái rồi xxoo.”

“...”

Buổi tối, Ngải Lam từ chối sự ở lại ăn Thư Dao để về nhà. Nhưng Lương Khước Quỳ thì ở lại đây ăn tối.

Sau khi Lương Diễn trở về nhà, anh nhìn thấy Lương Khước Quỳ đang ôm vợ mình rồi nhìn vào ảnh chụp.

Nhìn tư thế như dính luôn vào một chỗ vậy.

Lương Khước Quỳ cao hơn Thư Dao một chút làm Thư Dao nổi bật phía dưới còn Thư Dao như chim non nép vào lòng người khác.

Lương Diễn hơi nhíu mày, yên lặng ngồi ở bên cạnh Thư Dao, ôn nhu nói: “Lương Khước Quỳ.”

Lương Khước Quỳ nhìn rõ mặt Chu Lương Diễn, phát hiện có gì đó không ổn, lập tức ngoan ngoãn buông tay ra, tự động ngồi lên sô pha, mỉm cười chào hỏi: “Đại ca.”

Lương Diễn đáp lại, cười hỏi Thư Dao: “Hôm nay em những gì?”

Thư Dao ngay lập tức báo cáo hành trình ngày hôm nay của cô.

Thực tế là không có gì để báo cáo, hôm nay cô toàn ở nhà, không đi chơi.

Cô chọn một vài điều thú vị để nói với Lương Diễn. Ví dụ, có một số khóa ngọc trai trong quá trình mặc hơi khó kéo, con mèo trong nhà quật vỡ một bình hoa, còn đánh nhau một trận inh ỏi với con chó, đàn tranh đứt mất một dây, mãi mới được nối lại...

Thư Dao rất giỏi trong việc tìm kiếm niềm vui trong những điều tầm thường như vậy.

Lương Diễn nghe xong mỉm cười, rồi gọi người mang sữa bò cho cô, ánh mắt anh rơi vào những bức ảnh mà Lương Khước Quỳ mang theo.

Tất cả chúng đều được trải ra trên bàn.

Anh nhìn rõ người phía trên: “Sao anh lại mang ảnh bà Tiêu đến đây?”

Không đợi Thư Dao nói, Lương Khước Quỳ nói thêm: “Em muốn chụp bộ chân dung cuối cùng với Dao Dao. Vừa hơi trong sáng vừa hơi quyến rũ, anh hiểu không? Chính là loại chụp ảnh vô cùng cao cấp, khỏa thân nhưng không lộ sắc dục.”

Nghe thấy hai chữ ‘khỏa thân’ ánh mắt Lương Diễn đột nhiên thay đổi.

“Muốn chụp ảnh khỏa thân, hở hang nhưng không s@c tình?” Lương Diễn ngắt lời, ngước mắt nhìn Lương Khước Quỳ với ánh mắt không tốt lắm “Chỉ có bác sĩ pháp y mới có thể tạo ra hiệu ứng này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi