KHỐNG CHẾ TUYỆT ĐỐI - ĐA LÊ

Edit: AI & Vic

Thư Dao tiếp lời ngay, nghiêm túc nói với cậu con trai nhỏ nhà mình: “Lời ba con nói đều là sự thật.”

Trước đó không lâu lão sư Thiên Dã vẫn luôn hợp tác với bọn họ có đưa vợ đến nhà thăm hỏi, vợ của ông ta đúng là kiểu mẫu “Yamato Nadeshiko” điển hình, lúc cười rộ lên vô cùng dịu dàng.

Về điểm này thì đúng là Lương Diễn đã không nói sai.

Bạn nhỏ Lương Phỉ lập tức bày ra biểu cảm như đã nhìn thấu sự đời: “Thì ra là như vậy.”

“Bất quá,” Đột nhiên Lương Diễn lên tiếng, “Dù sao đây cũng là tập tục của Nhật Bản bên kia, thường ngày chúng ta sẽ không dùng cách nói này.”

Lương Phỉ trịnh trọng gật đầu.

Một hồi xưng hô đầy sóng gió cứ trôi qua một cách hữu kinh vô diễm như vậy, Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, cô tiện tay rút tờ khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán.

Cô vừa nghĩ lại đã cảm thấy sợ, quá nguy hiểm rồi. Cũng may là Lương Phỉ suy nghĩ đơn giản, cậu bé hoàn toàn không hiểu được sự hiểm ác trong thế giới người lớn này. 

Cậu chỉ cho rằng đây là một cái xưng hô vô cùng đơn giản.

Sau cơm chiều, Lương Diễn phụ trách nghiệm thu thành quả học tập hôm nay của Lương Phỉ, mà Thư Dao sau khi tắm sau thì xỏ dép lê lóc cóc chạy lên giường, chuyên tâm xem phần truyện mới ra hôm nay.

Cuộc sống hiện tại của cô vô cùng tự tại, chính xác mà nói chính là cuộc sống trong mơ mà trước đây cô hằng ao ước. Vì tính chất công việc mà cô rất ít khi ra khỏi cửa nhà -- Lương Diễn con vì cô mà lắp đặt một phòng thu âm cá nhân chuyên nghiệp ở trong nhà, còn có các nhân viên chuyên nghiệp đến nhà hỗ trợ cô ghi âm.

Kể từ khi sing Lương Phỉ đến bây giờ thì chuyện giáo dục của con đều do Lương Diễn và các giáo viên chuyên nghiệp chịu trách nhiệm. Thậm chi Thư Dao con chưa từng đút cho cậu bé ăn lần nào. Mà Lương Diễn vào lúc Lương Phỉ ra đời cũng đã tiến hành một tiểu phẫu nhỏ.

Anh nói với Thư Dao: “Có một đứa ngoài ý muốn là đủ rồi, anh không muốn có đứa thứ hai.”

Thư Dao đồng ý hai tay hai chân.

Cô vắt chéo đôi chân trắng mịn nằm dài trên giường chăm chú đọc truyện tranh, vừa đọc được một nửa thì cửa phòng mở ra. Thư Dao không ngẩng đầu cũng cảm nhận được hương vị nhàn nhạt trên người Lương Diễn, anh cúi người hôn lên sườn mặt, cổ, xương quai xanh của cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay em dùng sữa tắm nào? Sao lại thơm như vậy?”

Thư Dao thử đẩy anh ra: “Thì là loại anh mới mua đó.”

Nghĩ thế nào Thư Dao cũng không hiểu được Lương Diễn lấy tinh lực ở đâu mà tràn trề như vậy, hôm qua vừa mới một lần, buổi chiều còn ở thư phòng một lần, bây giờ còn có tinh lực đi trêu chọc cô.

Thư Dao ngẩng cổ, ngón tay luồn sâu vào mái tóc của anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mùi nước hoa trên người anh càng trở nên nồng nàn hơn, Thư Dao híp mắt lại, cố gắng kiềm nén âm thanh phát ra từ cổ họng.

Lương Diễn li3m m*t cổ cô: “Ngoan nào, sau này chúng ta chỉ nói mấy lời này ở trên giường, chuyện làm trò ở trước mặt con như vậy sau này chúng ta phải tém tém lại bớt, có được không?”

Một câu nói đã làm cho Thư Dao mặt đỏ tai hồng, cô vội vàng phản bác: “Em đâu có cố ý, còn không phải do thuận miệng sao?”

Lương Diễn ôm cô bước thẳng đến trước khung cửa sổ sát sàn, anh cười nói: “Được, đều nghe Dao Dao.”

Anh nhẹ nhàng mổ một cái lên cổ Thư Dao: “Hôm nay thử tư thế đứng.”

Thư Dao nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn này của Lương Diễn.

Ở một bên khác, bạn nhỏ Lương Phỉ sau khi trả bài cho ba của mình xong thì vẫn chưa buồn ngủ, dùng điện thoại buôn chuyện với bạn bè.

Luận về vai vế thì Tiêu Hoài Tín và Tiêu Lệnh Nghi đều lớn hơn cậu một vai nhưng trên thực tế thì bọn họ cũng chỉ lớn hơn Lương Phỉ 4 tuổi mà thôi. Quan hệ của Lương Phỉ và đôi trai gái song sinh này rất tốt, thường xuyên tìm bọn họ tán dóc bông đùa.

Lương Phỉ đánh chữ: [Hoài Tin, chú Duy Cảnh lại cầu hôn thất bại sao?]

Tiêu Hoài Tin: [Ừ]

Lương Phỉ: [Không phải dì Ninh đã mang thai rồi sao?]

Cậu nhóc không hiểu được, Tiêu Duy Cảnh là em họ của ba, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Tuy rằng Lương Diễn đã dạy con mình từ sớm rằng chuyện có kết hôn hay không hoàn toàn là tự do của con người. Có người có thể lựa chọn kết hôn nhưng cũng có thể lựa chọn không kết hộn.

Nhưng Tiêu Duy Cảnh lại không giống, chú ấy là bị bắt không kết hôn. Chú ấy đã có bạn gái, tình cảm giữa hai người họ đã kéo dài mấy năm nay nhưng hiện tại cho dù bạn gái đã mang thai vẫn không chịu gả cho chú ấy.

Tiêu Lệnh Nghi: [Cho nên mới nói anh Duy Cảnh đúng là rất đáng thương, đã già đến nơi, có con luôn rồi mà không thể ba quý nhờ con]

Tiêu Lệnh Nghi: [Thứ hai tuần sau có đến chơi không?]

Lương Phỉ: [Để hỏi ba đã]

Nghĩ đến điều này, Lương Phỉ đã chia sẻ những kiến ​​thức lạ lùng mà cậu nghe được vào buổi chiều với hai người bạn tốt, rồi hỏi một cách khó hiểu: [Ba mẹ của các cậu có hay gọi nhau thế này ở nhà à? ]

Lương Phỉ biết rằng mẹ thường thích gọi ba là “anh trai”.

Cậu không có ý kiến ​​gì về xưng hô này, dù sao thì trong 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》, Hoàng Dung cũng gọi Quách Tĩnh là Anh Tĩnh.

Đây chỉ là một thuật ngữ dành cho những người yêu nhau. 

Nhưng cái tên này đêm nay lại khiến bọn Lương Phỉ mở mang tầm mắt.

Tiêu Lệnh Nghi không quan tâm: [Cái này gọi là gì? Mẹ mình cũng gọi ba là chú hai]

Tiêu Hoài Tín: [Đó là sở thích đặc biệt của những người trưởng thành]

Tiêu Hoài Tín: [Khi lớn lên con sẽ hiểu!]

Lương Phỉ nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Tiêu Hoài Tín một lúc lâu, và đột nhiên tỉnh ngộ.

Thế giới của người lớn rất phức tạp, cậu thực sự phải mất nhiều thời gian nữa mới hiểu ra được. 

Cậu cũng không hiểu, tại sao thỉnh thoảng trên cổ và cổ tay của mẹ lại xuất hiện một số vết kì lạ. 

Ba rất yêu mẹ, tình yêu này vượt lên tất cả không để yêu thêm bất cứ ai. Lương Phỉ trước đây từng ghen tị với những người bạn cùng lứa có em trai hoặc em gái, nhưng ba đã nói với cậu rằng sẽ không có thêm em nữa. 

Nghĩ đến đây, Lương Phỉ thở dài một hơi, cầm bút lên, bắt đầu viết nhật ký của ngày hôm nay. 

Cậu có một xấp những quyển nhật kí, có quyển là do Thư Dao và Lương Diễn viết cho cậu.

Viết lúc Thư Dao mang thai.

Lương Phỉ nghiêm túc mở cuốn nhật ký. 

Trang đầu tiên là nét chữ xinh đẹp của Thư Dao.

“Gửi bé con sắp chào đời của mẹ” 

Cậu đã học được rất nhiều từ, đủ để cậu có thể đọc trơn tru. 

Cuốn nhật ký đầu tiên được Thư Dao kiên nhẫn viết ra, sau khi bác sĩ xác nhận cô có thai, đêm đó Lương Diễn hầu như không ngủ, thậm chí còn áp tai vào bụng dưới của cô để lắng nghe âm thanh.

Tất nhiên là bị Thư Dao cười nói vài câu. 

Đứa trẻ còn quá nhỏ, chỉ có tiếng bụng kêu ùng ục, còn lại không có tiếng nào khác đâu. 

Lần đầu tiên khi bé con cử động trong bụng, Thư Dao đã bày tỏ cảm xúc của mình, một chút sợ hãi và một chút lo lắng. 

Thư Dao đã chia sẻ nhiều điều thú vị trong cuốn nhật ký này. Ví dụ, cô tin chắc rằng ăn nho sẽ giúp mắt con mình to và sáng hơn. Vì lý do này, cô đã ăn rất nhiều nho và nho cho đến khi Lương Diễn dở khóc dở cười ngăn cô lại, anh giải thích điều này vẫn phụ thuộc vào gen.

Trong số đó, có một số cuốn nhật ký, không phải là chữ viết tay của Thư Dao. 

Mà nó được viết bởi Lương Diễn. 

Trong những cuốn nhật ký đó, Lương Diễn đã đề cập đến tình trạng thể chất của Thư Dao.

Việc mang thai không mang lại nhiều tác động tiêu cực cho cô, nhưng vô tình bị cảm lạnh khiến cô phát sốt cao. 

Phụ nữ mang thai phải hết sức thận trọng khi uống thuốc sau khi sốt cao, Thư Dao không chịu uống thuốc, sau khi trao đổi với bác sĩ, cô chỉ dùng miếng dán hạ sốt và dựa vào việc hạ nhiệt cơ thể để qua khỏi.

Cô không thể viết nhật ký đợt đấy, nhưng cố chấp không muốn cuốn nhật ký bị cắt đứt, cô mới giao cho Lương Diễn viết. 

Rất nhiều điểm khác biệt khi viết của hai người, Lương Diễn viết rất ngắn gọn, ít cảm xúc để mô tả vấn đề, nhưng có tăng thêm vào một vài câu ở cuối.

“Cho đứa con chưa chào đời, không biết con là trai hay gái, mẹ con để sinh ra con đã phải trả giá rất nhiều. Mẹ là người không chịu được đau, nhưng mẹ sẵn sàng chịu đau vì con.”

“Ba hy vọng con có thể hiểu được nỗi đau của mẹ.”

Có một vài dòng phía sau nhưng bị gạch đen mất rồi. 

Nhưng không sao, Lương Phỉ đã đọc được tình thương sâu sắc của Ba từ đó. 

Mỗi khi đọc những trang này, từ tận đáy lòng Lương Phỉ sẽ nghĩ rằng sau này nhất định phải nghe lời mẹ, đừng để mẹ thất vọng.

Cậu đóng cuốn nhật ký lại, bò lên giường nằm nghỉ ngơi một cách mãn nguyện. 

Trong phòng tắm, Lương Diễn đang ngồi trong bồn tắm, còn Thư Dao thì ngồi trên người anh, ngáp ngủ.

Cô nói: “Hiện tại A Phỉ có lẽ đang viết nhật ký trước khi đi ngủ.”

Lương Diễn đánh đầy bọt trên tay, cẩn thận gội đầu cho Thư Dao.

Dầu gội được sử dụng có mùi cam ngọt ngào, vô tình che mất mái tóc của cô. 

Lương Diễn thản nhiên đáp. 

Thư Dao nhớ tới những trang nhật ký mà Lương Diễn đã viết cho cô lúc trước, không khỏi bất mãn: “Lúc trước anh cũng quá tùy tiện đấy. Làm sao có thể viết những thứ như vậy vào nhật ký? Thằng bé sẽ buồn khi nào khi nhìn thấy cơ chứ?”

Khi Thư Dao bị ốm, Lương Diễn chỉ có thể viết nhật ký thay cho cô. 

Lương Diễn nhớ rất rõ, nhưng trang cuối cùng đã viết gì.

“Mẹ mong con có thể hiểu được những nỗ lực cực nhọc của mẹ.”

“Suy cho cùng, con chỉ là ngoài ý muốn.”

Lương Diễn bất lực: “Không phải do thằng nhỏ dày vò em từ trong bụng hay sao?”

Thư Dao cố hết sức áp mặt cô vào ngực anh: “Đó là con của anh.”

Lương Diễn dội sạch bọt trên tóc cô: “Anh kiên quyết vì em vất vả mãi mới sinh ra nó, còn mang theo mạch máu của em.”

Thư Dao bất bình thay cho Lương Phỉ: “Người khác nói tình Ba như núi, đến với con mình thì tình Ba như long trời lở đất, sóng thần ập tới vậy!”

“Học không sai thành ngữ!” Lương Diễn chậm rãi nói xoa xoa mái tóc của cô, “Anh cho em cả tình yêu của cha, như vậy chưa đủ sao?”

Mùi cam ngọt ngào bao quanh Thư Dao, cô nắm lấy tay của Lương Diễn và áp má mình, nhắm mắt lại thở dài hài lòng.

”Đủ rồi,” Thư Dao nói, “Không cần gì nữa.”

Cô không biết các cặp đôi bình thường hòa hợp với nhau như thế nào, nhưng Lương Diễn đã tốn không ít tâm tư cho cô.

Trong mắt Thư Dao, anh giống như một người cha, như một người anh và một người chồng mà cô có thể tin tưởng và dựa vào.

Còn Lương Diễn thì đối xử với cô như vợ, đi đâu cũng chăm sóc cô một cách tận tình, chu đáo.

Quả thực, như anh đã nói trước đó, tất cả tâm tư đều dồn hết cho Thư Dao, nên không chia quá nhiều cho Lương Phỉ. 

- ---------------------------------------------------------------

Về đồ ăn, Lương Diễn có một kiêng kỵ kỳ lạ.

Anh không thích ăn dưa chuột chín. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lương Diễn nhận nó như một loại hoa quả, nhưng anh sẽ không bao giờ ăn nó, một miếng cũng không. 

Còn anh bạn nhỏ Lương Phỉ, trên cơ sở đó là điều cấm kỵ của Lương Diễn, thì càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nó không thích ăn dưa chuột, dù sống hay nấu chín, đều không ăn. 

Bất kể nhà bếp xử lý dưa chuột như thế nào, Lương Phỉ nhât quyết không bao giờ chạm vào chúng. 

Tuân thủ nguyên tắc cân bằng dinh dưỡng, Thư Dao đã phải nói chuyện nghiêm túc với con trai. 

“Mẹ hiểu cái khó của con,” Thư Dao nói trịnh trọng, “Cũng giống như mẹ, mẹ không thích cà rốt, nhưng ba vẫn luôn kiên trì thêm cà rốt vào thực đơn ăn của mẹ”

Cô tận tình khuyên nhủ: “Vì vậy, ngay cả mẹ còn đang khỏe mạnh vẫn kiên trì ăn những món mình không thích, vậy con lấy lí do gì để tránh không ăn dưa leo hả?”

Lương Phỉ nói trúng tim đen: “Đó là vì ba đã hứa với mẹ rằng mỗi lần mẹ ăn sẽ được thưởng đồ ăn vặt còn con không có phần thưởng đồ ăn vặt.”

Thư Dao: “…..”

Giao dịch mặc định giữa cô và Lương Diễn đã bị Lương Phỉ chỉ ra. 

Thư Dao chỉ có thể nói theo cách khác: “Vậy thì con có thể nhìn ba con, ba con không bao giờ kén chọn.”

Lương Phỉ: “Bởi vì ba là người có tiếng nói cuối cùng trong cả gia đình, bao gồm cả việc bếp núc. Ba đều chọn những món mình yêu thích. Tất nhiên, không có món nào kén người ăn. Những món ba không thích sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn cơm.”

Thư Dao hoàn toàn bị đánh bại bởi logic của con trai mình.

Cô không thể phản bác thêm một lời nào cả. 

Lương Phỉ thẳng lưng, ngẩng mặt lên: “Vậy nên con cũng nên có quyền lựa chọn.”

”Vậy con cần phải cố gắng hơn”, Lương Diễn không từ chối đề nghị của con trai, “Cho dù là đồ ăn hay những thứ khác, chỉ có khi có đủ năng lực mới có quyền lựa chọn.”

Lương Phỉ nhìn Lương Diễn chăm chú. 

Cậu luôn ngưỡng mộ Ba mình, trong mắt những đứa trẻ, không có gì có thể sánh bằng cha. 

“Bây giờ, ba trả tiền ăn và quần áo cho con”, Lương Diễn nhìn anh, “Vậy con phải nghe lời ba.”

Lương Phỉ: “... Mẹ cũng tiêu tiền của ba nha, nhưng sao lại có thể không nghe lời ba nói”

“Bởi vì mẹ con là vợ ba”, Lương Diễn bình tĩnh, “Mẹ con được hưởng quyền lợi ngang ba.”

Lương Phỉ bị ba phản bác, á khẩu không nói nên lời.

Mới rồi còn cãi mẹ chem chẻm…. giờ một câu cũng không nói được.

Vấn đề kén ăn của cậu bé Lương Phỉ như vậy đã được giải quyết êm đẹp, cậu phải ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của bố, nhịn cay đắng ăn những món mình không thích. 

Vào ngày sinh nhật của Thư Dao, Lương Diễn bỏ thời điểm nghỉ đông của mình để đưa vợ con đến ‘Paradise Hồng Hoang’.

Dù đã lâu như vậy nhưng trước sự nổi tiếng của nền tảng Doujin và các loại game khác nhau,《 Hồng Hoang 》vẫn giữ được sức sống mãnh liệt và ngày càng đi lên. Cùng với cơ chế trò chơi đặc biệt, đồ họa đẹp và hỗ trợ tài chính mạnh mẽ từ tập đoàn Diễn Mộ đằng sau nó, trò chơi này vẫn dẫn đầu về lượt tải xuống trên các nền tảng lớn trong nhiều năm. 

Mức độ phổ biến của trò chơi vẫn ở mức cao và số lượng du khách đến các công viên giải trí của trò chơi tiếp tục tăng. Không chỉ đối với những người hâm mộ trò chơi, mà vì cơ sở vật chất hoàn chỉnh trong công viên, và các hoạt động lớn nhỏ khác nhau được lên kế hoạch bài bản, nó đã trở thành điểm thu hút du lịch số một ở Tây Kinh. 

Thư Dao không bao giờ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông trong những năm gần đây, ít ai có thể liên tưởng ‘Dao Trụ Khuẩn’ và vợ của Lương Diễn có liên quan với nhau, với lại Thư Dao cũng thích lối sống không bị quấy rầy bởi quá nhiều người.

Bốn năm qua có rất nhiều thứ đã thay đổi. Ví dụ, giải trí Hoa Lam khét tiếng đã bị tẩy chay vì dính líu đến vấn đề của ông chủ. Giờ đây, tập đoàn được coi như một khối u ác tính trong ngành và danh tiếng đã giảm sút, tập đoàn đã bị phá sản cách đây hai năm.

Mà Lục Tuế Tuế một thời làm mưa làm gió cũng đã bị phơi bày theo nhiều cách khác nhau, kể cả không giới hạn việc bị người khác bao nuôi, còn dính líu đến hôn nhân của người khác. 

Đặng Giới chưa từng kết hôn, vòng vo quay lại, anh ta vẫn như trước, bao nuôi Lục Tuế Tuế. Có thể do mấy năm gần đây gặp nhiều biến cố, anh ta vẫn ế chổng chơ, rất khó tìm được nửa kia của mình.

Bây giờ tiếng xấu vang xa, phàm là người có địa vị ắt sẽ không gả con gái cho anh ta.

Thư Minh Quân đã có một cuộc đấu tranh với gia đình của mình, chị ấy sẽ không kết hôn chứ đừng nói đến việc có con. Chị ấy thích sống một mình, tập trung cho sự nghiệp, không cần đàn ông hay bạn đời.

Sau hai lần khóc thảm, cuối cùng người dì cũng tôn trọng sự lựa chọn của con gái. 

Và người chú Thư Thế Minh cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của con gái mình. Sau khi thảo luận chặt chẽ, ông và Thư Minh Quân quyết định rằng sau khi Thư Thế Minh nghỉ hưu, sẽ để lại tất cả tài sản của cho Thư Dao và Lương Phỉ. 

Thư Dao không biết điều này, cô ấy chỉ rất vui vì chị gái mình có thể chọn cuộc sống mà chị ấy muốn. 

Hiện nay công viên có quá nhiều khách du lịch, nhiều chỗ vui chơi giải trí cũng đặt ra quy định xếp hàng mua vé. Đương nhiên, đối với Thư Dao, chủ nhân của ‘paradise’ này, cô có thể ưu tiên cho những trường hợp đặc biệt.

Khi chơi trò phiêu lưu trên thuyền, Thư Dao nhiệt tình chỉ vào cây phù dung nói với Lương Phỉ: “Lần thứ hai mẹ động tâm với ba chính là ở đây. Lúc đó hoa phù dung nở rộ thật đẹp. Qua hẻm núi phía trước, mẹ thấy ba con đang đọc sách trong đình cơ.”

Lương Phỉ nghe xong vô cùng thích thú. 

Cậu rất thích nghe kể chuyện quá khứ giữa Ba mẹ mình, nhưng ba cậu hiếm khi nói với cậu những điều như vậy. 

Lương Diễn phụ trách lái mái chèo, nghe Thư Dao nói xong, anh nói: “Em biết không, anh đã đợi em ở cái đình trong hai giờ đấy?”

Thư Dao mở to mắt kinh ngạc: “Gì cơ?”

“Vé mời vào 《 Hồng Hoang 》cũng là anh đưa cho em, sự kiện này cũng trong sắp xếp của anh đấy.”, Lương Diễn nói một cách chậm rãi, “Ngay từ đầu, anh đã lên kế hoạch làm sao để em thấy được anh.”

Thư Dao im lặng.

Giọt nước văng tung tóe, váy áo ướt sũng, làn da hơi mát lạnh, cô cảm thấy gì đó hơi khác lạ. 

Lương Phỉ kêu lên: “Ba, hành động này của ba có phải kế ôm cây đợi thỏ không?”

Lương Diễn sửa chữa: “Con có thể thay đổi một câu tốt hơn, chẳng hạn như tầm nhìn xa trông rộng!”

Thư Dao từ từ hồi hồn lại: “Lần gặp nhau là ở trường là khi em l@m tình nguyện viên.”

“Anh cũng đã hỏi trước xem em đang ở đâu, nên mới cố ý đến đó”, Lương Diễn nhìn cô chằm chằm, “Anh vẫn luôn chờ em.” 

Đầu óc Thư Dao có chút rối bời.

Như vậy, những tình cờ đó đều do anh sắp đặt ngay từ đầu? 

“Chuyện của Triệu Thăng Bình nằm ngoài dự đoán của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ dùng điểm của em để áp chế em”, Lương Diễn nói, “nhưng anh rất vui vì em đã chủ động nhờ anh giúp đỡ.”

Anh nói một cách bình tĩnh và điềm đạm nói về một phía khác mà Thư Dao không biết. 

Thư Dao đưa tay ra, chạm xuống dòng suối, chạm vào làn nước trong veo. 

Lương Phỉ không hiểu nổi nữa: “Mẹ ơi, mẹ biết ba từ khi đi học à?”

Thư Dao gật đầu. 

Lương Phỉ không nhịn được hỏi: “Mẹ gặp ba như thế nào?”

Thư Dao không biết trả lời như thế nào, Lương Diễn nói: “Hoạt đ ộng tình nguyện của trường, ban đầu ba đã yêu mẹ của con rồi, vất vả theo đuổi mãi mới nhận được sự đồng ý của mẹ con.”

Lương Phỉ cảm thán: “Thật lãng mạn.”

Thư Dao nhìn Lương Diễn lên án. 

Này này?

Đây là đang lừa con đấy? 

Chạm phải ánh mắt của Thư Dao, Lương Diễn nói: “Anh nghĩ cuộc gặp gỡ này phù hợp với chúng ta hơn.” 

Làm sao Lương Phỉ biết được mình bị Ba mẹ lừa dối hết lần này đến lần khác? Có thể nghe một câu chuyện tình yêu lãng mạn của Ba mẹ như vậy đã là một điều rất tốt rồi. 

Thằng bé vui vẻ hỏi rất nhiều câu hỏi, bao gồm cả việc Thư Dao đồng ý với Lương Diễn như nào, ai là người cầu hôn trước, v.v. 

Lương Diễn kiên nhẫn trả lời cậu mãi đến khi xuống thuyền, Lương Phỉ theo nhân viên đi tắm rửa thay quần áo, Thư Dao hỏi Lương Diễn: “Nói dối thằng bé như thế không tốt lắm nha.”

Lương Diễn đang thản nhiên cởi từng cúc áochiếc áo sơ mi bị thấm nước: “Chẳng lẽ em định nói cho nó biết là Tiểu Anh Đào gặp sắc nảy lòng tham lam nên bị anh bế về nhà sao?”

Thư Dao vỗ lưng anh: “Anh trai!”

Lương Diễn nắm hai tay cô kéo xuống không cho cô nhúc nhích, mỉm cười nhìn cô: “Được rồi, được rồi, không náo nữa, là anh thấy Anh Đào nên nảy lòng tham. Chuyện này không thích hợp kể cho trẻ nhỏ nghe hiểu không?”

Thư Dao giãy dụa cổ tay trong bàn tay anh: “Cũng có chút chút.”

Giữa Lương Diễn với cô ngay từ đầu đã tràn đầy sắc dục.

Thư Dao than thở: “Vì sao mối tình đầu của mọi người đều trẻ trung trong sáng còn chúng ta nhuốm toàn sắc dục!”

Lương Diễn cởi hẳn áo: “Nhưng anh chỉ có h@m muốn với em.”

Lương Diễn không nói dối.

Trước khi gặp Thư Dao, anh vẫn sẽ có nhu cầu s1nh lý vào ban đêm, mà anh luôn tự giải quyết,  khi ba mẹ bóng gió hỏi anh xem anh có người yêu chưa, Lương Diễn phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ có bất kỳ h@m muốn nào với người khác, ngay cả một suy nghĩ ngắn ngủi cũng chưa từng.

Chỉ có Thư Dao khiến anh phá lệ mà mất kiểm soát. 

Thư Dao không nhận ra cô hấp dẫn anh như thế nào.

Cô  quả thực là chất xúc tác của h@m muốn sâu trong anh. 

Lương Phỉ vẫn đợi ở bên ngoài, hai người đương nhiên sẽ không lộn xộn thêm trong phòng thay đồ. 

Bữa trưa được phục vụ trong phòng riêng của Thư Dao. 

Lương Diễn bận rộn công việc, Thư Dao không thích ra ngoài, Lương Phỉ hiếm khi có cơ hội cùng ba mẹ đi chơi, rất cao hứng. 

Bữa trưa kết thúc, Thư Dao và Lương Diễn đi ngủ trưa, cậu vẫn ngồi trên ghế sô pha êm ái, nhiệt tình chơi đùa với mấy con rối hình nộm. 

Những con rối ở đây cũng là series nhân vật《 Hồng Hoang 》, từng con một được làm rất tinh xảo. Lương Phỉ loay hoay một hồi thì nghe thấy có người gõ cửa. 

Cậu mở cửa, là trợ lý Lâm. 

Lương Phỉ rất lễ phép: “Chú Lâm, cháu có thể hỏi chú một chuyện được không?”

Trợ lý Lâm đã theo ba mình nhiều năm,  Lương Phỉ rất kính trọng chú. 

Không đợi chú Lâm nói nói giúp, Hứa Thế Sở ở phía sau nghiêng nửa người ra trước, cười chào Lương Phỉ: “Này, nhóc thối, cháu có khỏe không.” 

Lương Phỉ nhìn Hứa Thế Sở.

Cậu rất thông minh, không cần tốn nhiều thời gian đã nhận ra người này là ai.

Trước đó Hứa Thế Sở từng theo đuổi mẹ mình, đúng là đồ ngốc mà. 

Tình cảm chưa kịp nảy sinh đã bị bóp ch3t trong bụng.

Lương Phỉ không bao giờ không nghi ngờ tình cảm giữa ba mẹ mình. 

Trong mắt cậu, mẹ rất dịu dàng, luôn kiên nhẫn nấu canh cho bà khi say, một lần ba bị cảm, mẹ không đi đâu, ở nhà hai ngày chăm ba. 

Lương Phỉ cũng đã nhìn thấy trong phòng làm việc, mẹ ngồi trên ghế sofa đọc manga, còn ba đang nằm trên ghế sofa, gối đầu trên chân mẹ nghỉ ngơi.

Về phần ba đối với mẹ--

Tất cả mọi người trong gia đình này đều biết rằng ba yêu mẹ vô cùng, tình yêu này thậm chí còn đạt đến mức độ tỉ mỉ. 

Mọi món ăn, thậm chí mọi món ăn vặt mẹ ăn sẽ do ba chọn; mẹ không thích giao du với người khác, ba sẽ từ chối rất cuộc xã giao vì điều này. Những đứa trẻ bên cạnh cậu sẽ tự hào nói rằng chúng là người mà ba mẹ chúng yêu thương nhất, nhưng Lương Phỉ biết rằng ba mẹ cậu mới là hai người yêu nhau nhất,  trong lòng bọn họ chỉ có đối phương. 

Khi đến nhà ông bà để ăn tối sum họp, cậu có thể nghe thấy dì Khước Quỳ trêu chọc mẹ, nói rằng ba thương mẹ đến thấu xương, thậm chí còn không cho Lương Phỉ bú sữa mẹ.

Lương Phỉ sẽ không bất công về việc này, dù sao,  ba mẹ cậu yêu cậu là thật. 

Nhưng đối với những người muốn chen chân vào tình cảm ba mẹ thì điều đó mới không đáng được tha thứ. 

Lương Phỉ lễ phép chào hỏi: “ Anh Sở, chào.”

Hứa Thế Sở xoa xoa tóc Lương Phỉ cười: “Anh trai gì chứ, gọi ba nuôi.”

Lương Phỉ: “...”

Anh  ta bước vào như thể bên trong không có ai khác, hỏi: “Ba của em đang ở đâu? Anh có chuyện tìm anh ấy.”

Lương Phỉ nói, “Ba đang ngủ trưa.”

Trợ lý Lâm ngăn Thế Sở lại: “Anh Hứa, xin hãy chờ bên ngoài trước.”

Hứa Thế Sở ngồi trên sô pha, dùng ngón tay chống trán: “Vì đại ca vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên tôi sẽ đợi anh ấy ở đây.”

Anh ta không dám quấy rầy Lương Diễn đang ngủ.

Nếu không, khi Lương Diễn tỉnh lại, anh ta vẫn không biết phải Lương Diễn sẽ xử anh ta như nào.

Trợ lý Lâm bảo ‘được’, bắt đầu pha trà.

Anh ấy không thể để Lương Phỉ và Hứa Thế Sở một mình ở chung. 

Lương Phỉ nhìn chằm chằm trợ lý Lâm bỏ trà vào ấm, chợt nhớ tới thuật ngữ ‘trà xanh’.

Ngoài Hứa Thế Sở, Lương Phỉ còn biết chị gái của Hứa Thế Sở, Hứa Thuần Vi.

Đây là do dì Khước Quỳ nói với cậu, cậu nhíu mày nghĩ lại, dì nói rằng Hứa Thuần Vi hồi đó thích ba cậu nên đã làm mấy chuyện xấu xa. 

Nhưng dì Quỳ tính tình hiền lành, không hay chửi mắng ai, dì Ngải Lam thì khác thẳng thắn hơn, dì nói Hứa Thế Sở và Hứa Thuần Vi là một cặp chị em trà xanh, loại trà xanh này cách ngàn dặm vẫn có thể đánh hơi được.

Lương Phỉ không biết trà xanh có nghĩa là gì, nhưng mẹ cậu nói với cậu rằng từ này thường được dùng để miêu tả những kẻ bề ngoài đơn giản, vô hại nhưng thực chất trong bụng lại có ý nghĩ xấu xa. 

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Thế Sở một lúc lâu. 

Hứa Thế Sở đã cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh chàng nhỏ bé này. 

Ngón tay chống cằm, Hứa Thế Sở mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt giống như tạc với Lương Diễn.

Ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng giống y hệt. 

Phải nói rằng Hứa Thế Sở rất hưởng thụ cái nhìn của cậu, điều này sẽ khiến anh ta cảm thấy như có thẻ bắt nạt được phiên bản nhỏ của Lương Diễn.

Cũng vì Lương Diễn ngày thường quá cao cao tại thượng, cho nên Hứa Thế Sở chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, không dám phản bác. 

Hứa Thế Sở hỏi: “Sao vậy A Phỉ? Sao em cứ nhìn anh vậy?”

Lương Phỉ nói: “Bởi vì anh nhìn được mắt nha.”

Hứa Thế Sở mắc bệnh tự ái, cộng với điều này được nói từ phiên bản nhỏ của Lương Diễn, điều này chắc chắn làm tăng gaaso bộ thêm tính tự ảo của anh ta. 

Hứa Thế Sở như mở cờ trong bụng: “Em thấy anh đẹp ở chỗ nào?”

“Anh lớn lên rất giống trà xanh ạ”, Lương Phỉ nghiêm túc nói, “Chỉ nhìn mặt thôi, em cũng không thể tưởng tượng được annh là loại thích chen chân vào tình cảm người khác.”

Hứa Thế Sở: “………”

Anh ta cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị quả bóng nhỏ trước mặt dùng sức đâm vào. 

Bây giờ trái tim tuyệt vọng chảy máu không ngừng. 

Hứa Thế Sở chưa kịp phản ứng, Lương Phỉ đã tiếp tục thở dài: “Nghe nói bây giờ anh vẫn độc thân? Anh hát rất hay đúng không? Nghề của anh là thần tượng? Nghề này rất hợp với anh, nó được thiết kế riêng cho anh đấy!”

Với những bài học kinh nghiệm vừa xong, Hứa Thế Sở tin rằng anh ta không nên hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. 

Từ miệng của đứa trẻ này, không bao giờ có thể nghe thấy loại câu mà anh ta muốn nghe. 

Nhưng bị thúc đẩy bởi sự tò mò chết tiệt, Hứa Thế Sở không thể không hỏi: “Tại sao?”

“Không phải thần tượng sẽ sống độc thân sao?” Lương Phỉ mỉm cười nhìn anh, “Anh là loại trà xanh, vậy chắc chắn anh không thể tìm được bạn gái đúng không? Độc thân cả đời là tốt nhất, hoàn toàn đáp ứng các tiêu chuẩn của giới showbiz”

Hứa Thế Sở: “…..”

Trợ lý Lâm bên cạnh nhịn cười rất vất vả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vai anh ấy cứ run lên, phải cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân khỏi bật cười. 

Rót trà vào cốc,  trợ lý Lâm đưa cốc cho Hứa Thế Sở: “Anh Hứa, trà xanh của anh đã sẵn sàng.”

Hứa Thế Sở không cầm cốc lên, đứng dậy và bỏ đi. 

Trợ lý Lâm: “Anh Hứa?”

Hứa Thế Sở nhìn Lương Phỉ, gian nan nói với trợ lý Lâm: “Khi đại ca tỉnh thay lời nói dùm tôi….”

Anh ta không thể tiếp tục dây dưa với Lương Phỉ, sớm muộn gì cũng bị tổn thương nội tâm.

- -----Anh ta không lầm.

- -----Lương Phỉ là bản sao của Lương Diễn! Giống nhau như đúc!

...

Một giờ sau, Lương Diễn đã ngủ trưa xong, vừa mở cửa, Lương Phỉ đã bước tới, vui vẻ nói với anh rằng Hứa Thế Sở vừa đến.

Nhưng anh  ta tức quá nên bỏ đi. 

Lương Diễn kiên nhẫn nghe Lương Phỉ nói, sờ sờ đầu cậu: “Khá lắm.”

Lương Phỉ muốn nhìn về phía sau Lương Diễn, nhưng lại bị ba chặn lại.

Cậu chỉ thấy trên giường hơi phồng lên, lưng Thư Dao hướng về phía cậu, trên cánh tay còn có chút vết đỏ. 

Lương Phỉ vô cùng bối rối: “Mẹ chưa dậy ạ?”

“Mẹ con mệt vì ‘ngủ’ trưa rồi,” Lương Diễn nói không chớp mắt, “Để mẹ ngủ nhiều chút.”

Lương Phỉ tò mò hỏi: “Sao ngủ trưa xong lại mệt?”

”Bởi vì gặp ác mộng, ác mộng sẽ khiến người ta càng ngủ càng mệt”, Lương Diễn nhẹ nhàng lừa bọn trẻ, nắm tay cậu, nhẹ nhàng đóng lại cửa, “Nào, nói cho ba biết, vừa rồi con làm gì để Hứa Thế Sở rời đi vậy?”

Bên trong cửa, Thư Dao ngủ ngon lành, ngón tay đặt lên má cô ngửi thấy hương hoa cam ngọt ngào.

Ngoài cửa, Lương Diễn hài lòng đang uống trà, kiên nhẫn nghe con trai vui vẻ kể về quá trình “Đấu trí trà xanh” của mình, thỉnh thoảng lại tán thưởng một câu. 

Ánh sáng mặt trời sáng tỏ, cảnh vật tươi đẹp. 

Về phần Hứa Thế Sở-

Anh ta gọi cho Đặng Giới một cách tuyệt vọng: “Anh Giới, anh thực sự cho rằng em là trà xanh sao?”

- ------Hoàn chính văn-----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi