KHÔNG CHỌC NỔI NGÀI

Ôn Nhã bị dọa đến nỗi hồn vía lên mây, cũng không biết hai người đã trao đổi phương thức liên lạc từ lúc nào, đến lúc chợt nhận ra thì trong danh bạ đã có thêm một người nữa rồi.

Cô ngồi trước bàn máy tính, bộ não sập nguồn đã hoạt động trở lại.

Không đúng lắm.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, rõ ràng là dì Lâm nhắm thẳng về phía cô.

Chẳng lẽ là vì mình và anh Lâm tiếp xúc với nhau quá nhiều, khiến bà ấy đứng ngồi không yên muốn qua đây ngó xem bộ dạng mình trông như thế nào, có xứng với con trai bà ấy hay không sao?

Nghĩ tới đây, cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tuyết Hà.

“Có chuyện gì?”

Ôn Nhã che điện thoại đi ra ngoài, hạ thấp giọng xuống rồi mới nói: “Anh Lâm, tôi có chuyện muốn báo cáo…”

Ánh mắt của Kiều Mộc dõi theo sau lưng cô, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa mới thôi.

Trong thời gian làm việc mà Ôn Nhã lại đi gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà, cô đang muốn làm cái gì đây?

Cạnh những chậu cây xanh mướt, Ôn Nhã đưa tay ngắt một phiến lá, bấm vài dấu móng tay lên đó: “Tôi suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với anh, vừa nãy tôi đã tiếp đón mẹ của anh, hơn nữa, tôi cứ ngờ ngợ thấy hình như bà ấy cố ý đến tìm tôi hay sao đó.”

“…” Lâm Tuyết Hà vỗ trán, anh biết ngay là mẹ mình không thể nén nổi lòng hiếu kỳ của bà mà, quả nhiên chẳng lệch đi đâu được.

Ôn Nhã lại bấm vào lá cây: “Có phải mẹ anh đã đến nước bụng đói ăn quàng rồi không?”

Nghe thấy cách dùng từ “bụng đói ăn quàng”, Lâm Tuyết Hà day day mi tâm.

“Bà ấy chỉ đến chào hỏi trước một tiếng thôi, cô đừng để trong lòng.”

“Ồ.” Ôn Nhã gật đầu theo, trong lòng lại nghĩ, đằng nào cô cũng báo cáo rồi, đến lúc đó mẹ Lâm chạy đến trước mặt anh Lâm làm mối loạn cào cào cả lên thì cũng chẳng phải trách nhiệm của cô. “Vậy lát nữa tan làm tôi có cần phải đón anh nữa không?”

“Như cũ.”

Hai chữ này tựa như viên thuốc an thần, nhanh chóng vỗ về tâm hồn bé bỏng đang bất an của Ôn Nhã, cô cười rộ lên: “Tuân lệnh ~”

Bước chân chậm rãi quay về phòng làm việc, Ôn Nhã thoải mái thở phào một hơi, sau đó thấy một tập báo cáo trong máy tính, cô bắt tay vào chỉnh sửa. Kiều Mộc ở phía đối diện đưa tay gõ nhẹ lên màn hình, cô ngẩng đầu lên.

Kiều Mộc muốn nói lại thôi, ngực Ôn Nhã như muốn đánh trống liên hồi, nhưng ngoài mặt thì vẫn nhướng môi mỉm cười: “Sao thế?”

“Vừa nãy… người vừa nãy là người thân của anh Lâm ạ? Em thấy hơi quen mắt…”

Cô đã đoán ngay liệu có phải chuyện này hay không rồi mà!

Ôn Nhã cũng đã ngầm hiểu, nhưng từ lúc biết Kiều Mộc có ý với Lâm Tuyết Hà, cô luôn cố gắng tránh nhắc đến Lâm Tuyết Hà ở trước mặt người ta, thế là Ôn Nhã chỉ biết cười cười trước câu hỏi này, sau đó trả lời thế này: “Chị cũng không biết nữa, bà ấy và chủ tịch không nói rõ.”

“Thôi được rồi.” Kiều Mộc thu hồi ánh mắt, tâm tư rối bời.

Ôn Nhã, chị ấy, có phải là chị ấy không muốn nói cho mình biết hay không?

Sau khi tan làm, Ôn Nhã lái xe đến đón Lâm Tuyết Hà như đã hẹn, hai người nói chuyện phiếm dọc đường như bình thường, không hề nhắc một câu nào về mẹ Lâm, chỉ là, lúc đến dưới lầu, Lâm Tuyết Hà nhìn cô kiểu cười như không cười.

“Lên ăn bữa cơm không?”

“Thôi khỏi thôi khỏi thôi khỏi!” Ôn Nhã lắc đầu như trống bỏi, nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ: “Áp lực lớn quá nuốt không trôi.”

Lâm Tuyết Hà “dịu dàng” nhìn cô: “Ăn thêm vài lần là quen thôi.”

Lần này Ôn Nhã giơ cả tay lên, muốn khóc không ra nước mắt: “Vì để sống lâu trăm tuổi…”

“Không có bản lĩnh." Lâm Tuyết Hà đẩy cửa bước xuống, đóng cửa xe "rầm" một cái rõ là mạnh tay.

Ôn Nhã nhìn bóng lưng anh bĩu môi, cô cần cái bản lĩnh này làm quái gì!

Không được hưởng bữa ăn thịnh soạn của Lâm Tuyết Hà, Ôn Nhã đành về căn nhà cho thuê nhỏ bé của mình, cô lục được hộp mì ăn liền trong tủ bếp, sau đó đổ nước sôi vào pha mì. Năm phút sau cô mở nắp ra, làn khói nghi ngút che mờ cả hũ bò khô đặt trên bàn.

“Haiz…”

Ôn Nhã chống cằm ngẩn người một lúc, sau đó đưa tay mót hai miếng bò khô ra ăn.

Mẹ Lâm cũng lợi hại hệt như anh Lâm vậy, tuy cả hai đều khoác lên mình dáng vẻ “mười ngón tay không dính nước xuân” [*], nhưng thật ra lại có bản lĩnh vượt qua trăm ngàn gian khó, khiến người đời ngước nhìn.

[*] Nguyên văn: 十指不沾阳春水 hay mười ngón tay không dính nước xuân, nước xuân ở đây chỉ nước tháng ba, là thời điểm nguồn nước rất lạnh, cả câu mang ý nghĩa chỉ những gia đình có gia cảnh và điều kiện tốt, không phải mó tay làm bất cứ việc gì.

Ding doong…

Ôn Nhã nuốt mì xuống một cách đầy khó nhọc, cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhìn.

Người dì không chọc nổi: Nhã Nhã [hôn hôn]

Xì.

Ôn Nhã lạnh sống lưng, rợn hết cả người, cảm thấy gần như mình không thể chịu nổi.

Người dì không chọc nổi: Ngày mai đưa dì đi loanh quanh thăm thú thành phố H có được không nè [Đáng yêu]

Từ chối!

Ôn Nhã đang gào thét trong lòng, từ chối, nhất định phải từ chối!

Người dì không chọc nổi: Sếp bảo sẽ trả lương gấp ba cho cháu đấy nhé ~

Ôn Mùa Xuân: Vâng, được ạ.

A a a a a thôi chết rồi, thôi chết rồi, phải thu hồi lại ngay mới được! Ôn Nhã phản xạ theo bản năng, tay nhanh hơn não, lúc bừng tỉnh thì chỉ muốn khóc không ra nước mắt, cô vội ấn ngón tay lên tin nhắn cuối cùng, định thu hồi, ai ngờ tin nhắn của mẹ Lâm đã gửi đến.

Người dì không chọc nổi: Cứ quyết định vậy nhé, tám giờ sáng ngày mai, không gặp không về.

Muộn rồi, tiêu đời rồi.

Ngón tay của Ôn Nhã chỉ còn thiếu đúng một bước nữa thôi, nhưng cuối cùng vẫn không kịp ấn xuống.

Một giây sau, cô đặt hộp mì xuống, cầm điện thoại nằm bò ra bệ cửa sổ gọi điện thoại: “Không xong rồi anh Lâm…”

Trên bàn ăn, hai người phụ nữ lần lượt đưa mắt liếc nhìn Lâm Tuyết Hà vừa đặt đũa xuống.

Sau khi liếc nhìn bà mẹ đang muốn hóng hớt của mình một cái, Lâm Tuyết Hà đứng dậy đi ra ngoài: “Đừng hoảng, sao thế?”

“Chậc.” Mẹ Lâm trợn mắt nhìn anh một cái: “Chẳng phải chỉ là nghe điện thoại thôi sao, mẹ còn chẳng thèm nghe ấy chứ, chẳng thà nói chuyện với cô gái nhỏ còn hơn.”

Lâm Tuyết Tình chớp chớp mắt: “Mẹ hai, mẹ đang nói chuyện với cô gái anh thích ạ?”

Mẹ Lâm cào tóc mái, ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt ngầm hiểu: “Chẳng phải đến cùng cũng phải dựa cả vào mẹ đấy sao.”

Lâm Tuyết Tình mím môi cười trộm, anh họ xuất sắc như vậy mà mẹ hai còn phải lo lắng gì nữa chứ.

Ôn Nhã ~

Ngày mai cháu đến chỗ dì ăn sáng nha.

Cháu thích ăn gì nè.

Gửi một tin nhắn, Ôn Nhã không trả lời, gửi hai tin nhắn, cũng không trả lời, gửi ba tin nhắn, vẫn y như thế, mẹ Lâm chau mày, vân vê cằm đầy ngờ vực, không phải đấy chứ, chẳng lẽ là có chuyện đi ra ngoài rồi?

Ánh mắt liếc ra ngoài nhà hàng, vẻ mặt mẹ Lâm chợt đăm chiêu, như có điều gì suy nghĩ.

Thấy mẹ Lâm đứng dậy, rón rén đi về phía Lâm Tuyết Hà vừa đi ra ban nãy, Lâm Tuyết Tình trợn tròn mắt: “Mẹ hai, mẹ…”

Mẹ Lâm giơ một ngón tay lên, suỵt…

Lâm Tuyết Hà hướng mặt ra ngoài cửa sổ, hơi cụp mắt lắng nghe tiếng “quỷ khóc sói gào” của người ở đầu dây bên kia.

“Anh Lâm à, là tại tôi tham lam tiền tài đến bất chấp lý lẽ, lần này anh nhất định phải giúp tôi đó, kỹ năng làm hướng dẫn viên du lịch tôi không đảm đương nổi đâu!”

“Không giúp.”

“Thế thì tôi chỉ còn một con đường chết thôi… EQ của tôi thấp như thế, căn bản là không thể khiến cho mẹ anh có một trải nghiệm du lịch tốt đẹp được, rồi lại thành ra khiến bà ấy không vui vẻ, dù anh không giúp tôi thì cũng nên nghĩ cho bà ấy chứ!” Ôn Nhã nói liến thoắng một hơi, hơi tiếp theo, cô thở hổn hển đến nỗi đau hết cả lồng ngực.

Cô thụi vào ngực mình, nước mắt giàn giụa.

Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng quá rồi.

Bất lực chẳng biết làm sao khi mà Lâm Tuyết Hà vẫn thờ ơ, thậm chí còn cười nữa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế thì cũng đáng đời bà ấy.”

Ôn Nhã kinh hãi, bất hiếu, Lâm Tuyết Hà đúng là đứa con trai bất hiếu.

“Đừng như vậy mà anh Lâm…” Cô đau khổ cầu xin: “Tôi sẽ phá hỏng hết mọi thứ đó, sau một thời gian dài như vậy thì chắc là anh cũng biết rồi đấy, tôi chính là đồ bỏ đi.”

“Tôi sẽ nhắc trước với mẹ chuyện cô là đồ bỏ đi.”

“Ơ, đừng mà!” Ôn Nhã cuống lên, cô cũng cần mặt mũi chứ!

“Thôi bỏ đi, thế anh nói cho tôi biết sở thích của dì đi để tôi cố gắng giãy giụa một chút vậy.”

Cô gái ở đầu dây bên kia chán chường nhường nào, anh đều có thể nghe thấy hết thông qua sóng điện thoại, Lâm Tuyết Hà tưởng tượng ra gương mặt cau có không thiết sống của cô, khoé môi không tự chủ được mà cong lên.

“Bà ấy thích kiểu con gái xinh đẹp rạng ngời phơi phới.”

Ôn Nhã bất giác lùi lại một bước, soi ngắm bản thân qua lớp kính cửa sổ, mình… cũng khá phơi phới đấy chứ nhỉ? Qua!

“Còn gì nữa?”

“Bà ấy thích nhộn nhịp.”

“Tôi nhớ kỹ rồi!”

“Cực kì thích ăn cay nhưng không ăn cay được, bà ấy bị viêm họng.”

“Được!”

“Bà ấy thích đùa giỡn, có lúc đùa hơi quá trớn, nhưng không có ý xấu.”

Ôn Nhã vô thức gật gật đầu, điều này cô đã được lĩnh hội sâu sắc rồi.

“Về cơ bản bà ấy là người rất tùy hứng, chắc là sẽ hợp cạ với cô đấy, cô đừng thấy áp lực, cứ đưa bà ấy đi dạo bừa một vòng để giết thời gian là được.”

“Làm sao mà đối phó qua loa cho được…” Ôn Nhã nhỏ giọng lầu bầu, chắc là cô dám đấy.

Lâm Tuyết Hà không nghe rõ nhưng thừa sức đoán được, anh cũng không nói gì nhiều ngoài câu: “Trời còn chưa sập đâu, yên tâm nghỉ ngơi đi.”

“Ồ.”

Ôn Nhã biết điều cúp máy, quay lại bàn ăn ăn xì xụp hộp mì vẫn còn hơi ấm.

Không mạnh mẽ, thiếu một chút mềm mỏng, không thể hiện ra được giá trị.

Ôn Nhã ngẫm nghĩ, cuối cùng, cô đưa ra kết luận.

Ừm, nhúm mì này, là một nhúm mì không có chí tiến thủ.

Ôn Nhã nhìn chằm chằm vào chỗ thịt bò khô trong nửa phút rồi thu dọn hộp mì, sau đó quay về bàn mở laptop lên, mười ngón tay múa như bay trên bàn phím, trang web hết mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, duy chỉ có bản đồ ở trang web thứ hai là “vững như Thái Sơn”, cô lấy nhà của Lâm Tuyết Hà làm điểm xuất phát, tuyến đường vắt qua toàn thành phố như một loài dây leo.

Lúc Lâm Tuyết Hà buông điện thoại xuống thì bắt gặp mẹ Lâm chưa kịp rút lui.

Mẹ Lâm đảo mắt nhìn xung quanh, cố ra vẻ đường hoàng ngay thẳng: “Gọi điện với ai thế?”

“Chuyện này mà cũng thuộc phạm vi quản lý của mẹ à?” Lâm Tuyết Hà cười như không cười: “Vả lại, mẹ đã biết thừa rồi mà còn cố hỏi làm gì.”

Thậm chí, nụ cười sến rện trên mặt còn không giấu nổi kia kìa.

Mẹ Lâm vỗ vai anh, cố gắng nói thật nghiêm túc, chân thành: “Thích lề mà lề mề phải không, thế thì mẹ phải củng cố khái niệm về năng lực hành động cho con mới được.”

Lâm Tuyết Hà lại bỏ tay bà ra, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ Lâm, ánh mắt chất chứa chút cảnh cáo không dễ phát giác ra: “Con người cô ấy rất dễ tưởng thật.”

“Hả?” Mẹ Lâm khoanh tay trước ngực: “Là ý gì, nói rõ ra xem nào.”

Lâm Tuyết Hà cười, giữa hàng lông mày đượm chút lạnh lẽo.

“Đừng bắt nạt cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi