KHÔNG CHỌC NỔI NGÀI

Ôn Nhã kết hôn.

Cô nhìn bức ảnh của mình và Lâm Tuyết Hà mặc âu phục trong cuốn sổ đỏ, cảm thấy đây là một giấc mơ trong một giấc mơ trong một giấc mơ trong một giấc mơ.

Không thể như vậy được, từ khi họ yêu nhau đến giờ còn chưa được nửa năm nữa, quen nhau còn chưa đến một năm, sao lại đi nhận giấy chứng nhận rồi?

Nhưng mà, họ cứ vậy mà đi nhận giấy chứng nhận thật rồi.

“Anh sẽ gọi điện cho bố mẹ anh, đợi họ đến rồi sẽ cùng bác… bố mẹ ăn một bữa cơm, sau đó bàn chuyện tiến hành lễ cưới.”

Lâm Tuyết Hà cầm điện thoại lên, đang định rời đi thì Ôn Nhã đã mạnh mẽ ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt ngốc nghếch: “Không được, bố em sẽ đánh chết em mất.”

Lâm Tuyết Hà lạnh lùng rút tay ra: “Yên tâm đi, ông ấy chỉ đánh anh thôi.”

Tâm Ôn Nhã lạnh như tro tàn, cô co quắp người lại rồi ngã xuống ghế sô pha.

Bây giờ là giờ thứ mười bảy kể từ khi cuộc phong ba kia xảy ra, đại não vốn dĩ nên bình tĩnh trở lại vẫn còn đang hưng phấn như thế, vẫn luôn duy trì trạng thái phấn khích này.

Vẫn nên xin nghỉ đi thôi…

Trạng thái hôn nhân của cô, cuối cùng cũng không quay về trạng thái độc thân được nữa rồi.

“Ừm, mời bố để trống thời gian, đúng vậy, bố yên tâm đi, con không sử dụng bất kỳ thủ đoạn không nghiêm chỉnh nào, là cô ấy tự nguyện, trạng thái ý thức…” Lâm Tuyết Hà nhìn Ôn Nhã một cái, dừng lại một cách đầy kỳ lạ: “Rất tỉnh táo.”

“…Được, con sẽ nói cô ấy trả lời tin nhắn của bố.”

Lâm Tuyết Hà cúp điện thoại, trở lại bên cạnh cô: “Bố nói em trả lời WeChat của ông ấy đi.”

Ôn Nhã cầm lấy điện thoại, cửa sổ trò chuyện hiện lên.

Ông chú không chọc nổi: Ha ha, hối hận đi.

Ha ha.

Ôn Nhã cười nhạo, nhanh chóng gõ gõ chữ.

Ôn Váng Đầu: Ngàn năm một thuở không được bỏ lỡ.

Ông chú không chọc nổi: Ngày mai hai bác sẽ bay sang, mẹ thằng bé đã đặt vé xong luôn rồi.

Lạch cạch.

Điện thoại bị ném trên ghế sô pha, móp vào một góc.

Lâm Tuyết Hà nhìn về phía cô đúng ngay lúc này: “Điện thoại nhà em để anh gọi hay tự em gọi?”

Ôn Nhã mặc kệ hết, cô ném điện thoại xuống, leo xuống sô pha, cô đi chân trần lao về phòng mình, không nghe không nhìn không muốn biết.

Một lúc lâu sau, cô kéo chăn xuống khỏi mặt, trong đầu rối loạn.

Không đúng, sao lại bỏ qua giai đoạn cầu hôn lãng mạn rồi, chuyện tình cảm của cô cứ vô duyên vô cớ như thế mà hổng mất một đoạn. Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, thứ đồ chơi này còn là do cô mua nữa chứ…

Cửa phòng mở ra, một cái đầu ló ra từ sau cửa.

Lâm Tuyết Hà vắt chéo chân ngồi trên sô pha, tivi trước mặt anh đang chiếu một tiết mục cuối năm ở một đài nào đó, nữ ca sĩ trang điểm lộng lẫy cầm micro, giọng ca trong trẻo nhẹ nhàng.

“Anh Lâm…”

Lâm Tuyết Hà quay đầu lại nhìn cô.

Ôn Nhã vội vã chạy tới, cô ngồi bên cạnh anh một lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em cảm thấy như thế này không được, hơi vội vàng quá, cơ bản là chúng ta chưa chuẩn bị xong gì cả, thế mà bỗng dưng lại chuyển thành mối quan hệ như thế này, sẽ không quen thuộc cho lắm đâu, rồi sẽ bộc lộ rõ bản tính và tự hại lẫn nhau mất thôi.”

“Chưa chuẩn bị xong cái gì cơ?”

Ôn Nhã nghiêm túc: “Chiếc nhẫn.”

Lâm Tuyết Hà hạ ánh mắt xuống, nâng tay trái của cô lên: “Nhẫn anh tự tay làm cho em mà, không hài lòng à?”

“…”

Cô biết ngay là cô không thể qua ải dễ dàng như vậy được mà! Xem đi, đây chính là quả báo, đây chính là tính cách hẹp hòi của Mr. Không Chọc Nổi!

Ôn Nhã đuối lý nên chỉ đành nén giận, cười làm lành: “Em chỉ sợ anh uất ức thôi mà.”

Lâm Tuyết Hà buông tay cô ra: “Không uất ức, em cũng tự tay làm một cái cho anh là được, công cụ tương tự như những gì anh đã nói trợ lý chuẩn bị, dựa theo hiệu quả làm việc của cô ấy, chậm nhất chiều nay sẽ có đủ. Đến lúc đó phải dựa vào em rồi.”

Ôn Nhã hoảng sợ: “Đừng mà… Em sợ đến lúc đó trông quá xấu, sẽ gây ảnh hưởng đến thân phận của anh.”

Lâm Tuyết Hà dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô: “Mài sắt thành kim.”

“Tập nhiều chút là được mà.”

Mắt Ôn Nhã tối sầm lại, cảm thấy những ngày tháng tương lai tối tăm quá.

Chưa nói đến chuyện ngày bố mẹ hai bên gặp nhau gà bay chó chạy thế nào, chưa nói đến chuyện miệng lưỡi chặt đẹp đối phương của ba Ôn và ba Lâm rồi làm thế nào để ngăn ông lại, chỉ nói đến hành trình mài nhẫn của Ôn Nhã thôi là đã thấy khó khăn đủ đường.

Cho dù đã có nền tảng thủ công nhiều năm trước đó, nhưng Ôn Nhã vẫn luống cuống tay chân như vậy, cô tìm đủ các mẫu hết cả ngày lẫn đêm, cuối tuần thì đi theo thợ thủ công để học, sau một tháng chăm chỉ miệt mài, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhờ vào sự giúp đỡ của thợ thủ công.

Ôn Nhã cẩn thận bỏ chiếc nhẫn vào hộp nhung màu đỏ đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, không đủ tinh xảo cũng được, sang năm cô có thể làm một cái khác cho anh Lâm, không chừng là cô có thể học được cách khảm kim cương luôn ấy chứ.

Cô không bất kỳ một tế bào thiết kế nào, thể hiện suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn nhất.

Kiểu chữ Angel được khắc trên nhẫn, Ôn Nhã khắc tên viết tắt của mình bên trong nhẫn, trái phải còn khắc thêm hai cái cánh nhỏ, trông vô cùng ngây thơ.

Ký tên, mặc dù ở trong không ai nhìn thấy, ôi chao, ha ha ha.

Lễ kết hôn được quyết định vào tháng ba năm sau – mùa có chim bay, có cỏ mọc tươi tốt, còn trước đó thì họ vẫn phải trải qua mùa đông giá rét dưới danh nghĩa vợ chồng.

Ôn Nhã bỏ tay vào túi áo khoác, thưởng thức hộp nhẫn đã giấu vài ngày nay, vừa nghe Lưu Vân luyên thuyên kể chuyện hai đứa bé nhà chị ấy đã làm ầm ĩ như thế nào, lão chồng mặt non choẹt nhà chị ấy có làm gì thì cũng không sao giải quyết được, vừa lướt qua cái bàn vắng vẻ trước mặt.

Ngày hôm sau Kiều Mộc đã từ chức, trước khi đi còn khách khách sáo sáo với cô, như thể là tất cả mọi sự khinh thường và lục đục với nhau ngày trước không hề tồn tại.

“Chị Ôn Nhã, cảm ơn chị đã chăm sóc em trong khoảng thời gian này, chúc chị hạnh phúc, có duyên gặp lại.”

Ôn Nhã nhìn cô gái đang cúi đầu với mình, cười khẽ: “Chị cũng chúc em tương lai thuận buồm xuôi gió, có duyên gặp lại.”

Cô nhìn thấy mắt Kiều Mộc ửng đỏ ngay sau câu nói ấy, cũng nhìn thấy bả vai run run của cô ta khi cô ta ôm cái thùng rời đi, đi càng ngày càng nhanh.

Cũng không biết kiểu con gái có tính công kích như Kiều Mộc thì hợp với người đàn ông như thế nào nữa.

“Ôn Nhã!”

“Có ạ!” Ôn Nhã hoàn hồn, nở nụ cười tiêu chuẩn để lộ ra ngoài tám cái răng: “Gần đây em không muốn ăn cho lắm, tinh thần cũng không tốt, xin chị tha thứ cho em nhé.”

Lưu Vân trợn mắt: “Mang thai à?”

“Ai, ai biết được?” Ôn Nhã bày ra dáng vẻ của người phụ nữ đã kết hôn, không thẹn thùng quá nhiều nữa.

“Đừng có mà không biết xấu hổ như thế, trạng thái kia của hai người, nhiều nhất là chỉ đến cổ thôi.”

Ôn Nhã lầu bầu: “Đúng vậy á, cổ chân.”

“Vậy sao…”

Một giọng nam đột ngột vang lên, khiến Ôn Nhã giật mình thon thót, cô quay đầu lại, khi đối mặt với khuôn mặt to đùng của sếp lớn thì cô càng bị dọa dữ hơn, đến mức tim suýt ngừng đập: “Ôi chao mẹ ơi dọa chết lão…”

Cuối cùng, lý trí mạnh mẽ kéo cô về kịp lúc, cô nở nụ cười: “Sếp ạ, không dọa anh chứ ạ?”

Sếp lớn cũng giống như Lưu Vân vậy, cũng thích nhìn khuôn mặt không chút sức sống này của cô: “Phản ứng rất nhanh nhạy, Tiểu Lưu, cuối năm thưởng thêm cho cô ấy mười tệ.”

Lưu Vân chân chó: “Vâng thưa sếp.”

Tuyệt đối không thêm một đồng, một đồng cũng không thiếu!

“Bây giờ là cuối tháng mười một, anh đã đọc kế hoạch du lịch cuối năm mà mọi người gửi, năm nay anh không đi được, người ở lại công ty đổi sang là anh đi, gần đây giám đốc không vô tình thì cũng cố ý nói đến chuyện đường chân tóc với anh, lần này thì coi như là cho cậu ấy ra ngoài chơi một chút, phí đưa người nhà đi cùng của cậu ấy do công ty chi trả, những nhân viên khác thì cứ như mọi năm, công ty thanh toán vé vào cổng cho người nhà đi cùng, còn lại thì tự trả.”

Ôn Nhã gật đầu: “Được ạ.”

“Vậy cứ quyết định như thế đi, thời gian đi năm nay hơi muộn.” Sếp lớn nói đến đây, ánh mắt bỗng khóa chặt Ôn Nhã: “Nếu như người nhà của em muốn đi cùng thì chi phí của cậu ấy anh bao hết…”

Ôn Nhã vô cùng chắc chắn và khẳng định: “Cuối năm là lúc anh ấy bận nhất, không rảnh.”

Sếp lớn cười, mang ý tứ sâu xa mà nói: “Em có thể hỏi cậu ấy trước rồi báo lại sau.”

Ôn Nhã là đứa bé thẳng thắn, đêm đó cô đã thật sự hỏi chuyện này vào lúc Lâm Tuyết Hà bôi kem dưỡng da tay sau khi rửa bát cho cô.

“Du lịch à?”

Tay Lâm Tuyết Hà lạnh hơn tay Ôn Nhã nhiều, giống như một quả cầu tuyết đang lăn trong lòng bàn tay cô vậy, từ từ chen vào giữa kẽ tay rồi lại trượt ra mu bàn tay.

“Đúng ạ, đây là lần đầu tiên em tham gia đi du lịch do công ty tổ chức, mặc dù nói là có thể dẫn theo người nhà nhưng gần đây anh Lâm bận rất nhiều việc đúng không?”

Lâm Tuyết Hà không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đi đâu, lúc nào đi, đi bao lâu, đi với ai?”

“Đi đến phía Bắc xem tượng điêu khắc bằng băng và ngồi giường đất [*], hai tuần sau, ba ngày hai đêm, cùng với đồng nghiệp… Gần đây anh rất bận đúng không?”

[*] Giường đất: giường lò đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Vậy nên anh kiến nghị em không nên đi.”

“…Vì sao?” Ôn Nhã khiêm tốn xin chỉ dạy.

Lâm Tuyết Hà xoa xong một tay thì lại đổi sang tay khác cho cô, giọng nói lạnh lùng: “Vừa kết hôn xong mà em lại không đi du lịch với chồng, vậy thì sao mà được.”

Ôn Nhã cảm thấy anh đang muốn cãi nhau sau khi cưới thì đúng hơn.

Lâm Tuyết Hà như đã đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của cô, anh lại nói tiếp: “Anh kiến nghị em không nên đi không có nghĩa là không cho em đi, em có quyền tự do của riêng em, anh không thể can thiệp vào được.”

“Nhưng…”

Ôn Nhã cảm thấy lời này của anh nghe có vẻ khá lạnh nhạt, cô hơi xụ mặt xuống: “Nhưng mà?”

“Nếu như em quyết định đi, anh sẽ tăng ca mỗi ngày một tiếng trước ngày đi thì mới có thời gian rảnh, trước ngày đi du lịch, chưa chắc là em đã gặp được anh thường xuyên.”

Cổ họng Ôn Nhã như siết lại, ánh mắt sáng bừng: “Anh, anh đi với em đi!”

Lâm Tuyết Hà hơi nhíu mày, buông tay cô ra, đóng nắp lọ kem dưỡng da tay lại.

“Vẫn là câu nói kia, sau khi kết hôn mà em lại không đi du lịch với chồng, không ra thể thống gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi