KHÔNG CHỌC NỔI NGÀI

Ôn Nhã vểnh tai lên nghe, cầm cuốn sổ nhỏ ghi lại hết từng chỉ dẫn chi tiết của Lâm Tuyết Hà, trong quá trình còn bị nhắc nhở vô số lần vì tội bất cẩn lơ là, giám sát thi công không nghiêm túc, cuối cùng, một giờ sau thì cô lại vui vẻ đi theo anh ăn một bữa hoành tráng.

Là đồ Pháp, và tất nhiên là Lâm Tuyết Hà thanh toán.

Tuy vị trí đứng đầu của nền ẩm thực Trung Hoa là không thể lay chuyển được, nhưng Ôn Nhã cảm thấy, thỉnh thoảng ăn một bữa như vậy cũng là một thứ mỹ vị không gì sánh bằng.

Trông thì có vẻ ít nhưng vẫn có thể ăn no nê.

Nhớ lại lượng đồ ăn còn sót lại trên đĩa của người đối diện, Ôn Nhã làm như vô ý lướt xẹt qua vòng eo thon gầy của Lâm Tuyết Hà: “Anh Lâm cao như thế mả khẩu phần ăn có vẻ hơi ít nhỉ.”

Bàn tay đang mở cửa xe của Lâm Tuyết Hà hơi khựng lại, cửa xe mới hé ra một nửa, anh đưa mắt nhìn sang người đặt câu hỏi.

“Cô thấp như vậy…”

Không cần anh nói hết, Ôn Nhã lập tức làm động tác “tôi ngậm miệng” rồi co vai mở cửa xe phía đối diện.

Dạ dày bé như thế thì sau này không thể ăn quá nhiều đồ ăn còn thừa giúp bạn gái được, đây chắc chắn là một người không xứng với chức danh bạn trai.

Cô cứ oán thầm một mình, còn người đàn ông đang thắt dây an toàn ở bên cạnh thì như có linh cảm gì đó, anh phát ra một tiếng ho đầy nho nhã.

Đúng vậy, là ho đầy nho nhã.

Là kiểu ho mà có thể kịp đưa tay lên để che nửa dưới khuôn mặt hòng nén thanh âm xuống, hơn nữa, còn là tiếng ho phát ra từ người đẹp nên Ôn Nhã gọi đây là “nho nhã”.

Lâm Tuyết Hà nhíu mày, có vẻ như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, cuối cùng, anh khẽ lắc đầu rồi cụp mắt thắt lại dây an toàn.

Bấy giờ Ôn Nhã mới phát hiện ra khoé mắt đỏ hoe của Lâm Tuyết Hà, hô hấp cũng nặng nề hơn bình thường, giống như bị bệnh vậy.

Nhìn kỹ lại mới thấy, người này trông gầy hơn khá nhiều so với lần đầu gặp mặt, lẽ nào là do về nước sau nhiều năm xa cách nên lạ nước lạ cái ư?

“Anh…”

“Tôi hơi mệt… thắt chặt dây an toàn vào đi.”

“À.” Cô ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, anh chẳng buồn nói tiếp, mà Ôn Nhã cũng không có tư cách tiếp tục quan tâm, chỉ là, tầm mắt vốn dĩ luôn hướng ra ngoài cửa xe, mà nay lại không kìm được, cứ liếc nhìn hình bóng nửa gương mặt hắt lên trên cửa sổ xe của Lâm Tuyết Hà.

Ngại thật đấy, rõ ràng là anh bị bệnh nên mới không có cảm giác thèm ăn, thế mà lại bị mình nói năng vớ vẩn là dạ dày nhỏ.

Đường về nhà như gần mà cũng như xa.

Đợi đến lúc định thần lại thì cô nhận ra mình đã tháo dây an toàn, đặt một chân xuống đất rồi.

Ôn Nhã vừa trở về với thực tại, cô ngơ ngác xoay đầu, Lâm Tuyết Hà liếc nhìn cô đầy khó hiểu.

“Sao đấy?”

“Anh Lâm, anh nói phải, tôi đúng là rất lơ là.”

“… Cô đang tự kiểm điểm à?”

Ôn Nhã gật đầu, sau đó nhìn khoé mắt đỏ hoe của anh rồi nghiêm túc nói: “Cho nên ban nãy mới không nhận ra chi tiết đã bị bỏ sót, bây giờ tôi sẽ bổ sung thêm.”

“Anh bị bệnh như thế này, vậy anh đã uống thuốc chưa?”

Cô bất thình lình tung chiêu mà không theo lẽ thường khiến Lâm Tuyết Hà bất ngờ, anh trả lời theo phản xạ.

“Uống rồi.”

“Bị sốt à?”

“Sốt nhẹ.”

“Tối nay có ai chăm sóc anh không?”

“…Được rồi, không cần bổ sung thêm nữa.” Lâm Tuyết Hà ho nhẹ một tiếng: “Bổ sung theo kiểu hình thức như thế này không có hiệu quả, lãng phí thời gian.”

Ôn Nhã vỗ vào ngực mình, chau mày nói: “Đây là xuất phát từ tận đáy lòng đó.”

“Bởi vì bữa đồ ăn Pháp?”

Ôn Nhã nghẹn lời, cô là loại người thực dụng như vậy sao? Cô rõ ràng là vì… thôi được rồi, đây cũng là một trong số các nguyên nhân, nhưng hơn hết vẫn là xuất phát từ lòng quan tâm của người theo chủ nghĩa nhân đạo, không phải là cố ý, mà là sự quan tâm tự nhiên!

“Nói chung, bất luận thế nào, hy vọng anh sớm ngày bình phục.”

Lâm Tuyết Hà gật đầu, nhưng một giây sau lại quăng ra một câu: “Nếu nghĩ như vậy thật thì đi vào ngay lập tức đi, đừng chiếm dụng thời gian về nhà nghỉ ngơi của tôi.”

“…”

Trong vòng ba giây, Ôn Nhã xuống xe kiêm đóng cửa xe lại, động tác thoăn thoắt nhanh nhẹn như tia chớp.

Mắt thấy xe của Lâm Tuyết Hà đã rời đi, cô ấn thật mạnh vào bụng mình.

Tức đến nỗi đau cả bụng a a a a!

Cô lê lết tấm thân mệt mỏi trở về nhà, tối nay vẫn còn sớm, chưa đến chín giờ.

Quần áo bẩn thay ra lúc chập tối đã được bà mẹ cần mẫn của cô giặt sạch rồi treo ở ban công, cô quăng balo đi, cầm quần áo lên để thay, lết dép lê đi vào nhà tắm mở vòi hoa sen.

Tắm nước nóng rất thư giãn, nhất là sau khi sấy khô tóc, cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cô nằm uể oải trên giường, cuộn chăn lăn lộn.

Lâm Tuyết Hà bị bệnh lần này, chắc chắn là do ông trời có mắt.

Cốc cốc.

“Vào đi ạ…”

Cửa mở ra, Ôn Nhã ngọ ngoạy nghển cổ lên, là mẹ Ôn.

Cô thấy lạ: “Mẹ, mẹ cũng học được cách gõ cửa rồi cơ à?”

“Xuỳ xuỳ xuỳ.” Mẹ Ôn cười như tú bà, bà sáp lại gần cô: “Nhã Nhã à ~”

Ôn Nhã hãi hùng rợn cả da gà bởi cách xưng hô lâu lắm rồi không được nghe thấy này, cô bò lăn long lóc đến góc giường, nhìn bà đầy cảnh giác: “Có gì mẹ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa, nghiêm túc như thế này con sợ lắm.”

“Hê hê hê hê thế mẹ nói thẳng nhé ~”

Mẹ Ôn âu yếm nhoài người về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Con đoán xem cô giáo Hàn hàng xóm đã nói gì với mẹ?”

Ôn Nhã chật vật cố lùi về phía sau nhưng cuối cùng vẫn bị tóm chặt rồi lôi ra ngoài, thế là cô càng khiếp vía: “Con không đoán, rốt cuộc mẹ muốn làm cái gì!”

Mẹ Ôn cười khanh khách nói: “Nói cái gì chứ cái con bé này, mẹ thì làm gì cơ chứ, chỉ là muốn hỏi con có bạn trai từ khi nào thôi!”

“Thôi cái quỷ ấy mà thôi. Con thì đào đâu ra bạn trai.” Ôn Nhã dùng sức rút tay ra, cầm chăn chắn ngang giữa mình và bà mẹ đang cười tươi như hoa của mình: “Cô giáo Hàn là tấm gương sáng của mọi người mà cũng nói ra mấy lời vô trách nhiệm như vậy á?”

“Cái gì mà vô trách nhiệm, người ta đã nói rồi, lúc bắt gặp lần đầu tiên còn sợ hiểu nhầm nên không dám nói với mẹ, cho đến khi nhìn thấy tận mấy lần, xác định xong xuôi hết rồi mới dám nói với mẹ đấy.”

Thấy vẻ mặt chắc nịch “con đừng giấu mẹ nữa” của mẹ, Ôn Nhã trợn tròn mắt: “Ngày nào con cũng tăng ca thì lấy đâu ra mà nhìn thấy tận mấy lần?”

“Chậc.” Mẹ Ôn vỗ vào chăn: “Thì vấn đề chẳng phải ở chỗ đó hay sao? Cứ bảo con tăng ca, kết quả là lại có chàng trai xêm xêm tuổi đưa con về? Con tăng ca với nó à? Lại còn đi ăn cơm chung với nó nữa á?”

Ôn Nhã hiểu ra, cô phì cười.

“Mẹ nghĩ đấy là bạn trai con á?”

“Không phải à?”

“Mẹ nằm mơ à, đấy là em họ của sếp lớn bọn con.”

Mẹ Ôn vỗ đùi cái đét: “Thế chẳng phải càng đúng à? Con nghĩ thử mà xem, con đã tìm được nhà cho người ta rồi, mắc mớ gì người ta vẫn liên lạc với con, lại còn hẹn con ra ngoài ăn cơm? Rõ ràng là có ý với con đấy.”

“… Nhà là đi mua, thế chẳng phải là vẫn cần lắp đặt sửa sang lại sao?”

“Lắp đặt?” Mẹ Ôn ngớ người, sau đó lại tìm ra lý do khác ngay: “Thế mắc mớ gì cứ phải là con đi lắp đặt cho người ta, công ty lắp đặt thời nay nhanh gọn biết bao nhiêu, cậu ta cũng chẳng thiếu gì mấy cắc bạc lẻ đó, thế chẳng phải có ý với con thì là gì.”

“… Đỉnh, đỉnh đỉnh đỉnh.” Ôn Nhã chắp tay bái phục trí tưởng tượng của mẹ mình: “Mẹ, mẹ còn nhớ con rùa biển mẹ xin xỏ cho con không?”

Mẹ Ôn gật đầu: “Nhớ chứ, cái nhà đấy vô văn hoá.”

Ôn Nhã cũng gật đầu, cô dùng tay vẽ một đoạn dài tầm mười xăng-ti-mét: “Nếu khoảng cách giữa con và tên rùa biển kia bằng từng này, thì khoảng cách giữa con và Lâm Tuyết Hà chính là chiều cao từ mặt đất lên đến trần nhà, mẹ tự cảm nhận một chút đi.”

Mẹ Ôn sững sờ: “Ghê thế á?”

“Nói chung là mẹ từ bỏ đi.” Ôn Nhã đuổi người: “Mẹ cũng phải giải thích rõ với cô giáo Hàn đi, tránh mấy lời đồn thổi truyền đến tai người ta lại khiến bầu không khí khó xử, công việc của con cũng khó khăn… thôi, mẹ đi ra ngoài đi, con mệt chết mất, muốn ngủ rồi.”

Mẹ Ôn nhăn mày nhìn chằm chằm vào cô một lúc, cuối cùng mới nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài.

Ôn Nhã thở hắt ra một hơi, cô lầm bầm một câu “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”, sau đó xoay người lần mò móc điện thoại ở dưới chăn ra, ấn mở WeChat.

Ảnh đại diện hình mặt cười màu vàng của Lâm Tuyết Hà rất chói mắt, cho dù nằm ở vị trí cuối trang thì vẫn là sự tồn tại nổi bật nhất.

Cái ảnh đại diện này rất hợp với hoàn cảnh.

Cô mân mê chiếc cằm mới mọc một cục mụn nhỏ, cũng không biết bạn bè trên WeChat của Lâm Tuyết Hà mà nhìn thấy ảnh đại diện này sẽ cảm thấy thế nào.

Sau khi dán mắt nhìn ảnh mặt cười cả phút đồng hồ, cuối cùng Ôn Nhã cũng cân nhắc xong xuôi, cô nhấp vào một ảnh đại diện WeChat khác.

Sự quan tâm của cô, là nghiêm túc đấy nhé.

Mười giờ đúng.

Lâm Tuyết Hà ngồi trước bàn đọc sách, ho đến quặn thắt ruột gan.

Mấy hôm trước vẫn chỉ là cơn đau đầu âm ỉ và ho khan thôi, tối nay đột nhiên lại bùng phát, sau khi mầm vi khuẩn gây bệnh đang ngủ yên trong cơ thể bị đánh thức, chúng lũ lượt kéo đến từng cơn dữ dội.

Điện thoại chỉ rung lên một hồi đã được chủ nhân nhấc máy.

“A lô…”

Người ở đầu dây bên kia hết hồn bởi giọng nói khản đặc của anh: “Giọng khàn nặng vậy rồi à?”

Lâm Tuyết Hà thiếu sức sống âm ừ một tiếng.

“Cũng may mà anh tới rồi, ra mở cửa đi.”

Lâm Tuyết Hà lập tức dựng thẳng lưng lên: “Anh tới rồi?”

Sếp lớn đứng ngoài cổng bật cười: “Ờ đấy, cậu bị bệnh rồi mà, tốt xấu gì anh đây cũng là anh họ cậu, đương nhiên phải đến thăm rồi.”

Lâm Tuyết Hà vừa đi ra vừa hỏi: “Sao anh biết em bị bệnh?”

“Ha ha ha ha…” Đi kèm với tiếng cười vang lên cả trong điện thoại lẫn ngoài cổng, một cái tên được thốt ra: “Ôn Nhã nói với anh đấy.”

Khóe miệng Lâm Tuyết Hà khẽ giật giật.

Muộn như vậy rồi mà còn cất công nói với cấp trên chút chuyện vặt vãnh này, khá lắm.

E là đồ ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi