KHÔNG DỄ BẮT NẠT


Người đàn ông một mình ngồi trong căn phòng giám sát, hai chân thon dài gác lên mặt bàn trông qua dường như có chút tùy tiện.

Anh thích thú xoay cây bút máy, nhìn chăm chăm vào màn hình, bàn tay đã nhấn tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần cảnh cô gái nhỏ cường ngạnh thị uy.
Bùi Nghiêu đưa ngón tay lên, khẽ khàng vuốt nhẹ gương mặt Tư Truy ở trong video.

Con thỏ nhỏ này cuối cùng cũng biết nhe nanh múa vuốt bảo vệ bản thân, xem ra sự lo lắng của anh trước đó là dư thừa rồi.
Anh tiếc nuối tắt máy tính đi, qua một lúc mới đứng dậy, bước ra cửa sổ ngồi lên trên bệ.

Co một chân lên, khuỷu tay hờ hững đặt đó, trong mắt anh bao phủ nỗi suy tư mơ hồ.
Tòa lâu đài này có một hệ thống giám sát vô cùng hiện đại, camera được trang bị hầu như ở khắp mọi nơi, không bỏ sót một ngõ ngách nào, kể cả nhà kho hay sân vườn.

Chính vì lý do đó cho nên mọi hành động diễn ra ở đây đều bị kiểm soát nghiêm ngặt.

Việc Trần Tiếp ra tay ức hiếp, sỉ nhục Tư Truy không phải bây giờ Bùi Nghiêu mới biết.

Nhưng sở dĩ anh không can thiệp ngay từ ban đầu bởi anh muốn xem cô đã và đang phải chịu đựng những điều gì.
Càng tìm hiểu Bùi Nghiêu mới càng rõ ràng, Tư Truy là một cô gái tốt, nhưng đôi lúc lại bị tự ti lấn át.


Cô mới 21 tuổi thôi nhưng thế giới quan đã chín chắn hơn những người cùng tuổi ở một số điểm, điều này được hình thành có lẽ do ảnh hưởng một phần của quá khứ không mấy tốt đẹp.

Dần dần, anh phát hiện ra mình ngày càng rung cảm mãnh liệt với cô, muốn bù đắp những vết thương lòng, cho cô một cuộc sống hạnh phúc, không trăn trở...
Song, giờ anh còn chưa hoàn toàn tiếp cận được cô để cô tin tưởng mình, vậy thì làm sao có thể khiến cô yêu anh? Mánh khóe trên thương trường đều không thể dùng với người đơn thuần như cô, huống hồ chuyện yêu đương đối với anh vốn rất khó nhằn.
Nghĩ ngợi một lát, nhìn đồng hồ mà đã gần trưa.

Bùi Nghiêu cầm điện thoại lên, trùng hợp thay lúc này nó bỗng đổ chuông.

Người gọi tới là Tô Đào, một trong những người phụ trách cuộc thi nấu ăn mà anh đã kí kết đầu tư.
"Bùi tổng, chào anh.

Bên tôi đã liên hệ với đạo diễn Phùng Khoan, và ông ấy đã đồng ý quay chương trình này.

Tôi nghĩ thứ ba tuần sau là thời điểm thích hợp nhất để tổ chức sàng lọc những đầu bếp có nền tảng cơ bản tham gia vào cuộc thi.

Nếu anh không có ý kiến gì thì 20 giờ tối nay chúng tôi sẽ mở cổng đăng kí thông tin ở cả hai hình thức trực tiếp và trực tuyến.

Căn cứ vào đó, anh có thể đưa ra quyết định dựa trên số lượng người tham gia...!Bùi tổng, không biết anh nghĩ thế nào?"
Tô Đào nói liên thoắng, giọng điệu muôn phần háo hức, quên mất cả việc phải chậm rãi, dè chừng.
Bùi Nghiêu cũng nghe ra được, anh không bày ra biểu cảm gì, chỉ nhẹ "ừm" một tiếng coi như đồng ý rồi cúp máy.

Anh nhếch môi, quay về phòng sách loay hoay làm gì đó.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Bùi Nghiêu rốt cuộc cũng đặt bút xuống.

Anh nhấc tờ giấy lên, đợi một chút cho ráo mực, cẩn thận soát lại lần nữa.

Nét chữ của anh cũng giống như con người anh vậy, cứng cáp, lạnh nhạt nhưng ẩn chứa ôn nhu vô hạn.
Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, Bùi Nghiêu lục lọi ngăn tủ, lấy ra một mảnh giấy nhớ màu vàng, bên trên có viết ghi chú do chính tay của Tư Truy dán vào nắp hộp lần trước, sau đó bị anh bí mật xé ra cất giữ.
Đặt hai nét chữ cạnh nhau so sánh, vậy mà không ngờ lại hòa hợp đến kì lạ.


Một bên mềm mại, tròn trịa đáng yêu, một bên còn lại thì rắn rỏi, nét nào ra nét đấy, khoảng cách giữa các chữ đều tăm tắp.

Nếu như đây là giấy chứng nhận kết hôn thì sao?
Vừa nghĩ đến Bùi Nghiêu đã không nhịn được bật cười, cơ mặt căng thẳng giãn ra trông vô cùng thoải mái.

Hình như anh đã biết chút mùi vị của yêu đương rồi...!Nói sao nhỉ? Quá ngọt ngào, hấp dẫn như thuốc phiện vậy, dính vào một lần thì không nỡ lòng bứt ra.
Bùi Nghiêu kẹp lại mảnh giấy nhớ, anh bấm điện thoại gọi cho cô em gái của mình.
Bấy giờ, Bùi Phưởng đang tung tăng lái xe dạo phố thì bất chợt bị anh trai gọi về nhà.

Cô nàng có chút không vui, đang lỡ dở cuộc vui, về là về thế nào? Tuy nhiên thời điểm nghe anh nhắc đến Tư Truy, cô nàng không nói hai lời lập tức quay đầu xe lại, cho vị Thiếu tướng mặt sắt là Lăng Cẩm Hạo leo cây.
Về đến nơi, cô nàng chạy hồng hộc vào, lúc nãy nếu không nhầm thì cô đã nghe từ miệng Bùi Nghiêu thốt ra hai từ "nhờ vả".

Đúng là chuyện trăm năm hiếm gặp mà!
Vẫn chưa đến giờ ăn cơm nhưng từ trong bếp mùi thơm ngào ngạt đã bốc ra, Bùi Phưởng kìm lòng không đặng, tiện đường muốn ghé qua chút song đã bị người đàn ông gọi lại.
Bùi Nghiêu tựa cửa nhìn em gái, Bùi Phưởng bất đắc dĩ phải theo anh vào.

Cô nàng không chờ được hỏi: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Đại nhân như anh còn biết nhờ vả cơ đấy."
"Sao hả? Chẳng lẽ anh không thể nhờ em giúp anh theo đuổi chị dâu em à?" Bùi Nghiêu không mấy để ý tới lời phàn nàn của Bùi Phưởng mà chỉ nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.
Nghe xong Bùi Phưởng mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, cô nàng lộ ra nụ cười đen tối: "Hạ quyết tâm rồi?"
"Ừm..."
Bùi Nghiêu gật đầu, cầm tờ giấy mà anh vừa viết đưa cho Bùi Phưởng.

Cô nàng ngờ vực đón lấy, đọc xong phải mất một hồi ngẫm nghĩ thì mới ngộ ra.

Cho Bùi Nghiêu một like bằng cách giơ ngón cái, cô nàng không khỏi cảm thán: "Lợi hại...!lợi hại..."
"Bây giờ anh muốn em đưa tờ giấy này cho Tư Truy.

Nói với cô ấy rằng đây là đơn đăng kí cuộc thi do một người bạn của em mời, em phải làm cách nào để cô ấy tham gia cuộc thi này."
Bùi Nghiêu gõ vài nhịp đều đặn lên bàn, dặn dò Bùi Phưởng phải nói như nào cho đúng.

"Em bảo cô ấy kí vào tờ đơn này rồi đưa nó cho anh.

Là em đưa cho anh chứ không phải cô ấy."
"Anh không định để Tư Truy biết sao?" Bùi Phưởng băn khoăn sờ lên bề mặt của tờ giấy, bởi vì là giấy thượng hạng sản xuất từ loại gỗ tốt cho nên dù đã bị viết lên nhưng vẫn có cảm giác mịn màng.

Lần này Bùi Nghiêu đủ cả tâm ý lẫn thành ý, không chỉ đích thân viết lời mời mà còn muốn dành những thứ tốt nhất cho người con gái anh yêu.
Bùi Phưởng có chút cảm động, bình thường trông anh đầu gỗ, cứng ngắc mà lúc này cũng biết linh động ra phết.
Thấy hai mắt cô nàng hoe đỏ, Bùi Nghiêu liền cười nhẹ: "Anh sẽ để cô ấy biết, nhưng không phải bây giờ.

Anh không muốn cô ấy bị áp lực tâm lý.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi