KHÔNG DỄ BẮT NẠT


Mới sáng sớm, khắp các mặt báo đã rầm rộ đưa tin về sự hào phóng của vị Chủ tịch trẻ tuổi Bùi Nghiêu khi chi tiền mua hẳn một trang viên ngoài ngoại ô chỉ để tổ chức lễ mừng thọ tám mươi cho bà ngoại mình.
Trên dưới Bùi gia, hai bên nội ngoại hòa chung không khí chúc mừng bà, các loại quà từ sang đến đắt, các chậu cảnh bon sai, tranh mừng thọ được đưa tới không ngừng nghỉ.
Mùa xuân, những con én lặng lẽ đậu trên cành phỉ, chúng rỉa bộ lông màu xanh đen rồi lại kêu lên như thích thú.
Tiệc được tổ chức ngoài trời, mỗi một bàn sẽ cắm một giỏ hoa thiên điểu, loài hoa lạ, mang vẻ đẹp hoang dại và lôi cuốn.

Hoa thiên điểu với đôi cánh hoa dang rộng ví như sự che chở, bao bọc của chim mẹ với đàn con.

Chính bởi vậy người ta thường chọn hoa thiên điểu là loại hoa mừng thọ kính dâng lên các bậc trưởng bối có công sinh thành.
Căn bếp đông người với mùi thức ăn, dầu và khói, cô gái trẻ chăm chú lóc từng miếng da thừa trên thân con cá, đôi mắt to tròn đen láy linh động.

Trang phục dành cho đầu bếp trên người khiến cô trông càng điêu luyện, thành thục, tóc được buộc gọn ẩn giấu dưới mũ, từng đường dao đưa đi dứt khoát mà chuẩn xác, miếng cá được lọc ra thật mỏng rồi bày lên trên đĩa.
Tư Truy xếp lên nhanh chóng cho người bưng ra ngoài, tiếp tục xử trí đống cá còn lại.
Ba, bốn người đầu bếp khác ai cũng có việc của mình, tự giác thay phiên nhau canh chừng độ lửa để cho ra những món ăn xuất sắc nhất.


Vẻ mặt người nào người nấy đều chăm chú, không dám mảy may lơ là, động tác dù nhanh nhưng rất chuyên nghiệp sợ làm hỏng đồ.
Tư Truy gác dao, sau đó cặp chân thon dài di chuyển, chảo thịt xào được đun trên bếp, cô đeo bao tay rồi cầm chảo lên xóc đều.

Ngọn lửa mang theo hơi nóng ngùn ngụt không làm cô sợ hãi mà ngược lại còn khiến cô có thể thỏa sức trổ tài.
Đảo qua lửa vài lần, thấy thịt đã nhuộm lên một màu đẹp mắt, óng ánh, Tư Truy liền trút ra đĩa.
Cố Man Châu thấy cô tất bật như vậy, tỏ ý muốn giúp đỡ.
"Tiểu Truy, chị đã xong rồi, có cần chị giúp gì không?"
Khóe môi Tư Truy cong lên vui vẻ, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhưng vẫn lắc đầu: "Cảm ơn chị, em có thể tự làm được."
"Em đấy, khách sáo với chị làm gì?" Cố Man Châu cho là cô ngại ngùng nên mới từ chối.
Tư Truy lập tức cười nhẹ: "Thật mà, chị cứ làm việc của chị đi.

Mặc dù em là nhân viên mới nhưng em cũng không khách sáo đâu nhé!"
Nhìn vẻ chân chất trên khuôn mặt trắng noãn xen lẫn tàn nhang màu nhạt của Tư Truy, Cố Man Châu mỉm cười.

Cô nhìn quanh, lúc này bỗng dưng khơi chuyện: "Này, mấy người có biết mặt mũi của người tổ chức buổi lễ này không?"
Đề tài về giới hào môn luôn là câu chuyện nóng hổi được bàn luận, chẳng mấy chốc ba người đầu bếp còn lại đã bị một câu của Cố Man Châu thu hút, bất giác dỏng tai lên nghe.
Cố Man Châu híp mắt thần bí, hạ thấp giọng như đang nói đến điều gì cấm kị: "Nghe nói Chủ tịch của Các Như Hương đã dùng nửa gia sản để đổi lấy trang viên như chốn bồng lai tiên cảnh này.

Các người thấy liệu có đáng tin?"
Một đầu bếp nam nghe xong chợt bĩu môi: "Tôi nói này Cố Man Châu, cô đừng có đọc ba cái tin lá cải vớ vẩn rồi kể linh tinh được không? Nên nhớ chúng ta đang ở trong địa phận của người ta, truyền đến tai người ta xem cô có mất miếng cơm mà còn tâm trạng để tán phét ở đây?"
Cố Man Châu vừa rồi quả thật không để tâm nhiều đến vậy, nghe tên này nói, cô sợ hú hồn, sống lưng đột nhiên lạnh toát.

Ánh mắt láo liên, cúi rụp đầu ngậm miệng.
Một bên, Tư Truy vừa làm vừa thắc mắc, không biết Các Như Hương là gì, bèn nhỏ giọng thỏ thẻ với Cố Man Châu, hơn nữa dáng vẻ còn rất thậm thụt, rõ ràng là cũng bị lời của đầu bếp kia làm cho ảnh hưởng.

Cố Man Châu nhìn cô, giật giật mép: "Có phải em đến từ thời tối cổ không, sao cái gì cũng không biết vậy?"
Tư Truy đỏ mặt, mím môi: "Chị, em thực sự không biết."
Ba năm bỏ nhà lên thành phố thuê nhà, kiếm ăn, mọi thứ đối với Tư Truy hết sức lạ lẫm.

Thời gian đầu cô còn bị choáng ngợp nhưng lâu dần cũng thành quen, chỉ là áp lực tiền bạc từ cha mẹ khiến cô không lúc nào ngơi nghỉ, ngày đêm chỉ có thể vùi đầu làm việc, thế nên làm gì còn tâm trí quan tâm mấy chuyện vặt vãnh.

Cô không biết Các Như Hương cũng là bình thường, cho dù đi ngang qua nó, có khi cô cũng không biết.
Cố Man Châu thở dài: "Tiểu Truy, em thật ngốc, dễ bị lừa lắm có biết không?"
Tư Truy nín thinh, tự nhận bản thân đơn thuần.

Từ chỗ làm cũ đến đơn vị mới đang làm đầu bếp hiện tại, ai cũng bảo cô ngốc nghếch.

Lúc ấy, cô chỉ cười toe đáp lại: "Người ngốc cũng có phúc của người ngốc!"
Lần này, cho dù Cố Man Châu có phàn nàn cô cũng không biểu lộ gì.

Điều này làm cho Cố Man Châu đau đầu, sao cô bé này không chịu phản ứng gì hết? Lúc nào cũng cam chịu như vậy, nhìn vào thật muốn bắt nạt.
Cố Man Châu rũ bỏ suy nghĩ không đứng đắn kia, thuyết giảng một cách ngắn gọn về lịch sử hình thành Các Như Hương cho Tư Truy nghe.

"Các Như Hương ban đầu là một bảo tàng nhỏ chuyên về sưu tầm đồ cổ, sau dưới sự phát triển qua mấy đời nhà họ Bùi, thông qua các hình thức khác nhau, từ nhỏ thành lớn, từ hẹp thành rộng, buôn bán bắt đầu khấm khá, từ đó hình thành nên Các Như Hương ngày hôm nay.

Tóm lại, Các Như Hương chính là một nơi trưng bày đồ cổ!"
Vừa nói Cố Man Châu vừa dùng tay diễn tả như rất am hiểu, tuy nhiên nhìn vẻ mặt Tư Truy vẫn có chút mông lung.

Cô lẩm nhẩm, lông mày díu díu lại: "Các Như Hương cũng chỉ là một cơ sở buôn bán thôi mà, có gì ghê gớm chứ?"
Cách miêu tả cùng với giọng điệu khoa trương của Cố Man Châu hình như có chút thái quá? Tư Truy nghĩ vậy, hoàn toàn không biết câu nói ngây ngô của mình lọt vào tai người đàn ông lại trở nên khinh thường đến cỡ nào.
Cố Man Châu câm nín, bất lực không biết phải làm sao.

Cô đột ngột lên giọng thét: "Tiểu Truy, đó là buôn bán, nhưng là buôn bán quy mô toàn quốc đấy! Số tiền của Bùi Nghiêu có thể đè bẹp dí em luôn, như vậy còn không ghê gớm?"
Cô nàng đã hăng đến mức chống nạnh, Tư Truy bị làm cho giật mình, lưỡi dao sắc bén sượt qua tay.

Ngón trỏ tức thì túa máu, cô khẽ kêu lên, dừng mọi động tác lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi