KHÔNG ĐỂ EM LÀM VỢ THẰNG KHÁC

Không ai khác là cặp đôi Dật Trung và Lệ Thương, cô cũng nghe thấy nhưng giả lơ, liếc về phía có Mặc Thần vẫn là bộ mặt thờ ờ ấy. Cô mắng thầm tên ôn dịch kia vô tâm vô phế thì thấy Dật Trung kề sát tai cô " Thương Thương" Hơi rượu vang vấn vương nơi chóp mũi của cô khiến cô lay động "hửm? "
Anh lại kề sát tai cô, đôi tay siết chặt eo cô ôm về phía anh rút ngắn khoảng cách giữa hai người " Anh yêu em"
Cô giật mình nhưng lại chua sót, người cô yêu anh lại chưa nói câu anh yêu em lần nào còn người cô quý mến coi như anh trai lại nói ra câu ấy, không phải là cô không nhận ra tình cảm của anh mà là không dám đối mặt với tình cảm ấy, cô không yêu Dật Trung bây giờ cô nên làm thế nào?  Cô sợ anh tổn thương, cô sợ phải mất đi người anh này, cô còn nợ anh rất nhiều thứ, nợ anh một thanh xuân, nợ sự chăm sóc, quan tâm của anh, nợ... Cô đã nợ anh quá nhiều nhưng lại không thể trả. Cô vô thức liếc về phía Mặc Thần, anh đã không còn ở đấy, cô lại quay lại nhìn vào mắt Dật Trung bằng ánh mắt bi thương " Em xin lỗi" Cô nhỏ giọng nước mắt tuôn rơi. Dật Trung kéo cô khỏi đám đông ra ngoài khuôn viên, đêm nay trời rất nhiều sao,  trăng cũng rất còn, cô khóc nức nở " Xin lỗi anh, em không thể"
"Anh cũng biết, em chỉ coi anh như anh trai " Dật Trung nén đau thương lau nước mắt cho cô, anh nói tiếp " Anh đã yêu em 12 năm, tình cảm ấy không được đáp trả cũng dần nhạt phai, em cũng đừng tự trách bản thân, chỉ trách anh gặp em quá sớm, lúc ấy lại quá nhát gan "
"Em... Hức Dật Trung em có lỗi với anh" Cô nhào vào lòng anh
Dật Trung ôm lấy cô, anh mỉm cười xoa đầu cô " Anh yêu em là trước đây, còn bây giờ anh vẫn yêu em nhưng không phải tình yêu nam nữ mà là tình anh em, em hiểu không? "

"Sao... Sao ạ? " Cô ngước mắt nhìn anh
Dật Trung bật cười " Anh đã có bạn gái, anh đã rung động trước cô ấy "
"Việc này khi nào thế? " Cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều
"3 tháng trước, lúc ấy anh vô tình phát hiện tình cảm bấy lâu anh dành cho em đều là anh ngộ nhận thành tình yêu nam nữ,trước đây anh đã từng yêu em nhưng bây giờ thì anh chắc chắn là không"
"Anh giấu quá kĩ! "
Dật Trung phì cười, cô cũng cười theo, hai người trò chuyện đến khi tiếng nhạc ngưng, cô quay trở lại phòng không thấy bóng dáng
Mặc Thần đâu thì màn hình lóe sáng, là tin nhắn từ Dật Trung (" Anh đồng ý giúp em ")  cô mỉm cười mãn nguyện, lần này cô sẽ chọc cho Mặc Thần tức chết mới thôi. Nửa đêm cô đang ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mơ màng ra mở cửa thì thấy trợ lý Mặc Thâm đang dìu Mặc Thần, cô lập tức tỉnh táo chạy đến đỡ lấy Mặc Thần để anh xuống giường, xong xuôi Mặc Thâm rời khỏi không dám làm phiền họ. Trên chiếc giường lớn, Mặc Thần say bí tỉ không biết trời trăng gì, Lệ Thương giúp anh cởi áo khoác và giày cho anh lại gọi cho nhân viên của khách sạn đem canh giải rượu đến, không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, cô cảm ơn nhân viên và xin lỗi vì đã làm phiền họ rồi bước nhanh tới giường đỡ Mặc Thần dậy cho anh uống canh, làm xong cô thu dọn rồi nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm cô dậy trước nấu cháo cho anh, thấy anh dậy cô chạy tới
"Em nấu cháo anh ăn một chút đi"

Mặc Thần lạnh lùng nhìn cô rồi bước ra khỏi phòng đóng xầm cửa lại, vẫn không chịu mở lời vậy đành nhờ vào kế hoạch hôm nay. Cô cười ranh ma
Hôm nay có hoạt động đi leo núi, mọi người chia nhau đi theo từng tốp để giúp đỡ lẫn nhau, cô liền chọn nhóm của Dật Trung, hôm qua cô đã kể với anh chuyện mình thích chủ tịch nhờ anh giúp đỡ, anh nói phải hỏi ý kiến của chị người yêu trước sau đó số cô lại cực kì may mắn, chị ấy tốt bụng cho cô mượn đỡ người yêu xài, cô cười khổ. Nhóm người của cô đi trước, Mặc Thần theo phía sau,  thuận lợi cho cô dễ bề hành động, trạm nghỉ ngơi thứ nhất cô và Dật Trung thân mật nói chuyện, cô tủm tỉm cười " Dật Trung, em mỏi chân quá "
Dật Trung cũng nhẹ nhàng phối hợp " Anh cõng em "
Mọi người tứ phía nói hai người thật xứng đôi cô lại liếc mắt nhìn về phía anh, ừm khuôn mặt mới đỏ bừng thì chưa đủ. Dật Trung đành than thầm mà cõng Lệ Thương, đi một đoạn cô lau mồ hôi cho anh "em hết mỏi chân rồi anh thả em xuống đi, em tự đi được "
Dật Trung thả cô xuống, cô lại lau mòi hôi cho anh thì nghe tiếng gằn giọng kìm nén " Các người muốn ân ái thì đi chỗ khác cho khuất mắt tôi, đừng có lởn vởn ở đây diễn trò tình chàng ý thiếp "
"Được" Dật Trung kéo cô vào sau gốc cây cực to bên cạnh, không rậm rạp lại thích hợp cho mấy cặp đôi thích cảm giác lãng mạn, kích thích , ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng Mặc Thần quát " Đi thôi, người nào chậm chạp để lạc đường đừng đổ trách nhiệm nên đầu tôi".Đám nhân viên thấy chủ tịch tức giận liền co giò chạy, không dám chậm trễ một giây, đằng sau gốc cây cô và Dật Trung cười ha ha, không ngờ sức chịu đựng của chủ tịch lại mạnh đến thế, lần này trước khi ra khỏi gốc gây cô liền nhéo vào cổ mình tạo vết giống như vết hôn, còn Dật Trung cài lệch một cúc áo. Hai người cứ thế đi đuổi theo đám người kia, cuối cùng cũng kịp. Đến chạm dừng chân thứ hai, cô để đầu tựa vào vai Dật Trung để lộ cần cổ trắng nõn với vết đỏ kia, giám đốc Lý cười haha sau đó nói to " Hai người thật là... Năm thì cúc áo lệch, nữ thì cổ bị muỗi chích đỏ ửng còn ra dáng là người lớn không thế? "
Lúc này mọi người chú ý đến cô và Dật Trung bèn cười trộm, anh cúi xuống cọ môi vào tóc cô nói thầm "tay anh ta nổi gân xanh rồi kìa, chắc anh ta đang muốn giết anh"

Cô cười tủm tỉm nghĩ thầm Anh thật cứng miệng! Được còn chiêu cuối cùng, tối nay sẽ ra mắt.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi