KHÔNG ĐỂ TA CHẾT NỮA TA VÔ ĐỊCH THẬT ĐẤY



“Chịu được cô quạnh như thế, nhất định sẽ có thành công lớn!”“Bất luận thơ của Diệp đại nhân như thế nào, chỉ dựa vào phần chữ đẹp này, văn đàn Đại Chu, nhất định sẽ có một tấm bia cho hắn!”“Ta đã gấp đến không kịp chờ đợi muốn viết theo kiểu chữ này rồi!”Mọi người ở đây, đều là người đọc sách có đạo hạnh không cạn.

Sáng tạo ra một kiểu chữ độc nhất trân quý cỡ nào, trực tiếp cào vào chỗ ngứa của bọn họ, lập tức khiến cho bọn họ biến thành người hâm mộ trung thành nhất của Diệp Ninh.

“Tránh ra, ta đến mài mực cho Diệp huynh!”Trong lòng Liễu Tam Nguyên cũng là liên tục chấn động, hắn để thị nữ lui ra, tự tay làm việc vặt cho Diệp Ninh.

Chuyện này không liên quan đến địa vị, thân phận và kế hoạch.

Hắn chỉ dùng phương thức của mình, để thể hiện sự tôn kính của mình với nhà thư pháp lớn một thời.

Không sai!Diệp Ninh chính là nhà thư pháp lớn một thời.

Chỉ dựa vào kiểu chữ này, cho dù là thư thánh đương thời gặp hắn, cũng phải cúi ngang người hành lễ, khách khí ba phần.

“Bây giờ Diệp huynh còn trẻ, đợi số tuổi của hắn nhiều lên, tạo nghệ thư pháp lại cao thêm một chút, thậm chí có khả năng sẽ trở thành thư thánh một thời mới!”Một suy nghĩ đáng sợ quanh quẩn trong đầu Liễu Tam Nguyên.


“Sáng tạo ra kiểu chữ độc nhất?”Tiêu Thiển Thiển không phải là nữ nhân ngu xuẩn trên ngực không có vết mực nào, nàng nhạy cảm ý thức được chuyện Diệp Ninh làm kinh hãi thế tục cỡ nào.

Khó trách bệ hạ xem trọng hắn như thế.

Cho dù là nàng, cũng sinh ra hứng thú trước nay chưa từng có với Diệp Ninh.

Độc nhất, rốt cuộc phải xuất sắc đến trình độ nào, mới có thể trở thành người như Diệp Ninh?“Sáng tạo ra kiểu chữ độc nhất…”Đầu tiên Thái Hướng Cao là chấn động, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ đắng chát.

Diệp Ninh đây là yêu nghiệt cỡ nào….

Mới trẻ tuổi như thế, đã có được làm được chuyện mà văn nhân khác cả đời cũng không làm được.

“So sáng với Diệp Ninh, ta đúng là không bằng… Nhưng so tài dưới mắt mọi người không phải là thư pháp, mà là thơ từ, phương diện này, ta chưa chắc sẽ thua!”Thái Hướng Cao tìm sự an ủi cho bản thân mình.

Hắn nhìn về phía câu chữ Diệp Ninh viết.

Câu đầu tiên vừa mới viết ra.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã ngây người.

Đây…“Một mình tựa lầu cao, gió thổi nhè nhẹ, nhìn trông xa tắp mối ly sầu.

”Thái Hường Cao vừa nhìn, vừa không tự chủ đọc thầm.

Vào thời điểm hắn đọc, đã thấy khí tài màu cam, đỗng nhiên nhảy lên trang giấy, phun trào dâng cao.

Khí tài dâng lên, hình thành khí tượng mờ ảo.

“Đây là…”Bỗng nhiên con ngươi Thái Hường Cao co lại giống như mũi kim, phát ra một tiếng kêu khó tin bén nhọn.


“Một câu Đạt Phủ!”Một câu!Chỉ một câu, thế mà đã “Đạt Phủ”.

Nói cách khác câu này của hắn, đã vượt xa một nửa bài mà Thái Hường Cao vừa mới viết.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, làm thơ không phải tính như thế.

Thơ cũng được, từ cũng được, đều phải nói đến cảm giác.

Có bài khi bắt đầu làm thì bình thường, nhưng cẩn thận chỉnh sửa, một câu cuối cùng vẽ rồng điểm mắt, trực tiếp từ mục nát hóa thành thần kỳ.

Cũng có câu thơ đi từ cao xuống thấp, lúc trước khí tài dâng trào, nhưng đằng sau lại khiến cho người ta thất vọng, biến thành tác phẩm bình thường.

Nhưng Diệp Ninh này lại khác.

Hắn vừa bắt đầu, quả thật là bùng nổ.

Chỉ mới viết một câu, đã Đạt Phủ.

Dạng bài thơ như thế này, có thể thất bại sao?Sẽ thất bại sao?Nếu như bài thơ này có thể viết ra hoàn chỉnh, cuối cùng sẽ đạt đến cấp độ gì.

Thái Hướng Cao đã quên đi bản thân đang so tài với Diệp Ninh.

Hắn khiến cho bản năng của một người đọc sách thức tỉnh.

Chỉ muốn ở trong thời khắc này, chứng kiến được một tác phẩm vĩ đại xuất hiện.

Đám người nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ đợi Diệp Ninh viết tiếp.

Đám người giống hệt với Thái Hướng Cao, có một loại cảm giác sắp chứng kiến lịch sử.


Chỉ thấy Diệp Ninh cầm bút, nhẹ nhàng viết ra câu tiếp theo.

“Màu cỏ ánh núi trong bóng nắng chiều tàn, không ai hiểu được tình tự của lúc tựa lan can.

”Vừa mới viết xong, khí tài lại lần nữa dâng lên.

Mỗi một lần viết xong một chữ, tất cả đều tản ra kim quang óng ánh.

Văn khí bàng bạc trong cơ thể Diệp Ninh theo đó dâng trào, dẫn động mùi thơm của bút mực, lan tràn gấp trăm lần so với lúc trước.

Cho dù là người ở bên ngoài Xuân Phong Lâu, cũng đều ngửi được mùi thơm của mực.

“Diệu bút sinh hoa, mùi mực truyền mười dặm…”Sợi râu của lão học cứu run rẩy, hốc mắt của hắn ướt át.

Đây là một bài thơ như thế nào?Thế mà có thể sinh ra dị tượng.

Vào khoảnh khắc dị tượng xuất hiện, khí tài lại dâng lên lần nữa, mọi người có mặt ở đây hoảng hốt, đột nhiên có một ý vị tiêu điều, cô độc.

Cảm xúc bên trong bài thơ này truyền đạt ra, trực tiếp lây nhiễm lên bọn họ.

“Minh Châu, Diệp đại nhân viết bài thơ này, đã đến cấp độ Minh Châu!”Có người đang gào khóc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi