KHÔNG ĐỂ TA CHẾT NỮA TA VÔ ĐỊCH THẬT ĐẤY



Thi nhân thế giới này, phần lớn là dùng văn khí diễn hóa thành sơn hà tráng lệ, tướng sĩ khải hoàn, mỹ nữ xinh đẹp.

Lại hiếm có người dùng văn khí, để thể hiện cảnh sinh hoạt của nhân dân ở tầng dưới cùng.

Cho đến khi mọi người nhìn thấy hình tượng ông lão bán than, thế mà lại sinh ra một loại cảm giác không chân thật.

“Lão bách tính tầng dưới cùng có cuộc sống khổ như vậy sao?”Thậm chí rất nhiều người còn mở rộng tầm mắt.

Nhưng Uy Vũ Hầu, lại vẫn như cũ là dáng vẻ phẫn nộ, bài thơ rách nát gì, cũng không thể khiến cho hắn có chút lay động.

Những con sâu kiến ở tầng dưới cùng này, sống hay chết, có liên quan đến hắn sao?Lê dân như kiến, người ở bên trên sao có thể để ý đến cuộc sống của con kiến?Sau đó rất nhanh hắn đã phát hiện hắn sai rồi, đúng là có liên quan đến hắn.

Bởi vì Diệp Ninh lại lần nữa thì thầm.

“Có hai người cưỡi ngựa chạy như bay là ai vậy? Uy Vũ Hầu mặc áo trắng.


”“Ta cầm tờ giấy, miệng hô sắc, họ quay xe kéo trâu về hướng bắc.

”Văn khí lại phun trào lần nữa.

Sau một khắc cảnh tượng đã thay đổi.

Chỉ thấy trên mặt Lý Tam mang nụ cười khinh miệt đi đến, hắn dẫn một nhóm người, vung tay lên, kéo cả trâu và than cùng đi.

Toàn bộ quá trình vô cùng ngắn ngủi.

Ngắn ngủi đến mức giống như đây thật sự là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì.

“Đừng đọc nữa!”Tiếp đó, sắc mặt Uy Vũ Hầu thay đổi lớn.

Hắn không thể nào có chung cảm xúc với ông lão bán than, nhưng hắn lại có thể biết mang thơ này mang đến nguy hại to lớn!Thơ từ là thứ dễ lưu truyền nhất.

Một bài thơ hay, bối cảnh câu chuyện mà bên trong thơ từ miêu tả, sẽ lưu truyền thiên cổ.

Lúc đầu hắn cảm thấy bài thơ này của Diệp Ninh không có loại mị lực đó.

Nhưng mà khi nghe đến đằng sau, suy nghĩ của hắn thay đổi.

Bởi vì hắn nhìn thấy phản ứng của quần chúng.

Lão bách tính giống như là bị trúng định thân pháp, từng người cứng đờ tại chỗ, sau đó nước mắt chảy xuôi xuống.

Bọn họ nhìn thấy vận mệnh của ông lão, liên tưởng đến chính bản thân mình.

Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta không phải chính là như thế sao?Vừa gánh chịu sưu cao thuế nặng, vừa cố gắng lao động.


Nhưng mà ngay vào thời điểm lao động thu hoạch được thành quả, còn phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì rất có thể sẽ xuất hiện loại chuyện giống như ông lão bán than gặp phải.

Bọn họ bị ức hiếp quen rồi, nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ không tức giận, sẽ không thương tâm.

Bọn họ cũng là người.

Vận mệnh bi thảm của ông lão bán than, không phải chính là hình ảnh phản chiếu của bọn họ sao?“Một xe than đầy nặng hơn ngàn cân, quản sự lấy đi, có tiếc cũng chẳng làm gì được”Một xe than, nặng hơn ngàn cân, quản sự dứt khoát muốn kéo đi, ông lão là đủ kiểu không bỏ, nhưng lại không thể làm được gì.

Chỉ có thể ngồi chán nản ở đó, ngón tay màu đen che gương mặt, nước mắt từ khe hở chảy ra ngoài.

Ông lão không biết làm sao để vượt qua được ngày đông giá rét này.

Càng không biết nên nói nhưu thế nào với thê tử đang bệnh nằm ở trên giường.

Nhìn thấy một màn này, đột nhiên tiếng khóc của bách tính phóng lớn.

Tiếng khóc chấn động đất trời.

Đây không phải là trải nghiệm của ông lão bán than, mà chính là cảnh ngộ bọn họ gặp phải.

Quá khứ, hiện tại, tương lai của bọn họ, cũng có thể sẽ trải qua chuyện như thế.

Làm sao có thể không đồng cảm sâu sắc được đây?Bài thơ này của Diệp Ninh, viết không phải là cái gì khác, mà chính là sự khổ cực vô cùng của dân chúng.

Nhưng trên thực tế, bài thơ này còn thiếu một câu cuối cùng.

Một câu cuối cùng là: Nửa xấp lụa hồng và một trượng lụa hoa, buộc trên sứng trâu, xem như là thù lao.

Câu này Diệp Ninh không thêm.

Bởi vì vốn dĩ Lý Tam không có được một đồng thù lao nào, hắn là ngay cả xe bò và than củi đều cùng bị kéo đi.


Có thể nói là làm mọi chuyện đến triệt để.

Vì thế ông lão bán than mới tuyệt vọng như vậy, thậm chí mạo nguy hiểm tính mạng tìm đến Viện giám sát.

“Thơ hay!”Thái Hướng Cáo là người đầu tiên tán thưởng.

Hắn chắp tay thi lễ với Diệp Ninh.

“Hay cho một bài thơ ông lão bán than, tài hoa của đại nhân, mở ra dòng thủy triều cho thơ từ của Đại Chu ta!”Chưa từng có người nào dùng loại phương thức chất phác này để trực tiếp mêu tả cảnh ngộ của bách tính tầng dưới cùng.

Ở trong cái nhìn của Thái Hướng cao, bài thơ này xuất hiện là long trời lở đất.

“Chúc mừng đại nhân, mở ra dòng thủy triều của thơ đạo!”Nhóm văn nhân nhao nhao cong người xuống.

Tâm tình của bọn họ rất phức tạp.

Bởi vì đối với đại đa số người trong bọn họ mà nói, thật ra cũng không biết lão bách tính trải qua cuộc sống như thế nào.

Bây giờ thông qua Diệp Ninh nhìn thấy được, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hóa ra cuộc sồng của dân chúng, lại là đau khổ như thế.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi