KHÔNG ĐỂ Ý TÂY ĐÔNG

Phong cách giáo dục của cha Cố quả thật có chút kỳ quái. Còn về việc ông chính xác là dạy cái gì, thì ở đây sẽ làm rõ một chút.

Cố Tiểu Tây lần đầu tiên xuất tinh là khi hắn mười hai tuổi. Hắn chính là quá mức năng động, cả ngày đều cùng bọn trẻ xấu xa ra ngoài đánh nhau, lại còn đi nghịch phá, trêu chọc người khác. Có lẽ vì thế nên hắn trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác. Nếu sớm biết được chuyện này, thì ngày nào đó Cố Tiểu Tây chắc chắn sẽ rất tự hào mà bám theo anh trai nói ra. Không cần nói cũng biết, Cố Tiểu Đông hiển nhiên sẽ rất nghi ngờ nhìn hắn, trên mặt anh hầu như chỉ có năm chữ: Em đang nói gì thế? Chẳng qua là, thân thể Cố Tiểu Đông quá suy nhược, tâm tư cũng rất đơn thuần. Hơn nữa, đã mười lăm tuổi rồi mà anh còn chưa có xuất tinh, nên Cố Viêm Vũ càng bảo vệ anh như là đang bảo tồn động vật quý hiếm có nguy cơ bị tuyệt chủng: Mặc kệ có là người nào, chỉ cần hắn có tâm tư xấu xa, muốn gây tổn hại hay lại gần Tiểu Đông, hắn ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Cố Tiểu Tây sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn ngay lập tức dẫn anh trai đến trước mặt cha.

"Cha, anh con vẫn còn chưa có cái kia, không phải là anh ấy có vấn đề gì chứ? Hay là chúng ta đưa anh đi gặp bác sĩ đi?"

"Sao cơ? Con nói cái gì?"

"Thì là... Con trai lần đầu tiên ra cái kia a! Con cũng có! Cha, người mau mang anh đi khám đi! Đi gặp bác sĩ, có vấn đề gì thì chữa a..."

Lúc này, Cố Viêm Vũ mới để ý đến tuổi của Cố Tiểu Đông, đứa nhỏ đã mười lăm, cũng sắp lên mười sáu rồi. Kỳ thật, tuổi đứa trẻ này đã không còn nhỏ, lại còn chưa có xuất tinh, quả thật có chút chậm.

"Đi khám làm cái gì, cha có thể trị."

Cha Cố kéo Cố Tiểu Đông vào trong phòng rồi đóng kín cửa lại. Cố Tiểu Tây lắng tai nghe đến nỗi tai sắp dán lên cánh cửa luôn rồi, mà vẫn không nghe thấy gì cả. Càng đợi càng sốt ruột, hắn lo lắng tới độ vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.

Chờ đến nửa ngày, cửa vừa mở ra, hắn liền thấy Cố Tiểu Đông cúi đầu bước ra, mặt thì tự dưng đỏ lên.

"Anh, sao rồi?" Cố Tiểu Tây lo lắng hỏi tình hình chữa trị.

Không nói lời nào, Cố Tiểu Đông liền gấp gáp chạy vào phòng mình, đóng kín cửa lại.

Cố Tiểu Tây thấy cử chỉ của cha thong dong, tâm thái bình tĩnh, nhàn rỗi đi ra: "Cha, anh con sao thế?"

"Chữa xong rồi." Cố Viêm Vũ vẻ mặt bình tĩnh. Chuyện này dễ như trở bàn tay, sao có thể làm khó được lão tử?!

Kỳ thật, chuyện này cũng rất thuận tiện, nhân việc này ông cũng có thể giáo dục bảo bối một chút. "An toàn của Cố Tiểu Đông" lại được nâng thêm một bậc!

Cha Cố cảm thấy rất vừa lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi