KHÔNG ĐỢI ANH NGOẢNH LẠI

Mỗi tháng, công ty Kỷ Dược Phi phải họp ban lãnh đạo ít nhất là một lần: Đây là quy củ từ lúc công ty được thành lập. Trước kia là vì cùng nhau bàn bạc kế sách để phát triển công ty, Kỷ Dược Phi là kiểu lãnh đạo rất để ý đến ý kiến của công nhân viên, giờ công ty đã phát triển đến quy mô cỡ này, lúc họp cũng chỉ rất thoải mái, đơn giản nhưng cuộc họp hôm nay lại có ý nghĩa đặc biệt hơn – là ngày đầu tiên anh vứt bỏ đôi nạng, dùng đôi chân của chính mình để bước đi.

Vụ tai nạn xe cộ lần này, từ lúc xảy ra cho đến giờ đã kéo dài suốt năm tháng, từ lúc trời còn giá rét cho đến khi mùa hè nóng nực kéo đến.

Tất cả mọi người trong ban lãnh đạo đều hưng phấn, bởi vì có anh ở đây, họ luôn có cảm giác an toàn, trấn định. Còn anh không quá hưng phấn, mỉm cười uống rượu, nhàn nhạt chào hỏi. Hai quý qua đi, công ty hoạt động rất tốt khiến cho rất nhiều người vui vẻ ra mặt, đương nhiên anh cũng vui vẻ.

Tụ họp tại một quán ăn Nhật. Phong vị Nhật Bản hiện rõ, hàng bách trồng san sát.

"Cảm thấy thế nào?", Phó Cương kéo anh đi vào một phòng trà khác, cô gái trẻ dâng trà lên rồi lui về phía sau. Cửa giấy kéo ra, vừa khéo quan sát được cảnh bên ngoài, trong tiếng nhạc thánh thót, sự tĩnh lặng như thấm vào tâm trí người ta.

"Quán ăn không tệ, rất có phong vị", Kỷ Dược Phi nhìn một bức hành thư bên cạnh, nhìn một hồi mới nhìn ra được đây là "Đào hoa nguyên ký" của Đào Uyên Minh.

"Tôi hỏi chân cậu kia kìa", Phó Cương cười vì anh hỏi một đằng, Kỷ Dược Phi đáp một nẻo. Khi nãy thấy lòng anh đang bất an nên mới kéo anh qua đây nói chuyện, cũng tiện để mọi người ăn uống thoải mái.

"Chân à, chắc chạy 5000m cũng không thành vấn đề". Khuôn mặt trầm tĩnh đột nhiên ngẩng lên. Có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, góc phòng trà bọn họ đang ngồi vừa khéo có thể thấy được xe cộ bên ngoài qua những kẽ lá, nhưng bởi vì góc độ nên người khác lại không nhìn được qua bên này.

Một người đàn ông da ngăm đen bước xuống, bên cạnh là một người con gái da trắng như búp bê đang bế một đứa bé.

Đó là Phùng Như Hải và Viện Viện.

"Cậu biết?" Phó Cương thấy ánh mắt Kỷ Dược Phi vẫn chăm chú nhìn qua đó nên tò mò hỏi.

"Một cô em gái của tôi, và người yêu của nó". Anh đứng lên, kéo cửa giấy ra, vẻ mặt thực sự rất vui mừng.

Phó Cương nhún vai, chậm rãi đi theo tới.

Đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt là Tiểu Du cùng anh ra trạm xe đón cô, từ đó đến giờ, cuộc đời anh như đã sang trang khác, mà con của cô cũng đã bắt đầu ê a tập nói.

- Viện Viện?

- Anh Kỷ!

Viện Viện vui mừng hô lớn, đầu tiên là vui mừng, sau đó chạy vọt tới trước mặt anh, nhìn quần âu của anh, tuyệt đối không để ý, đụng đụng chân anh:

- Anh Kỷ, chân thật đấy à!

- Viện Viện!

Phùng Như Hải thở dài một tiếng, không hiểu vì sao khả năng kiềm chế của vợ mình lại chỉ như đứa trẻ 10 tuổi, trước mặt bao người đi sờ chân người đàn ông khác, trông thật chướng mắt.

Cô quay đầu lại, nhét con vào tay anh, hùng hồn nói:

- Không có chuyện gì rồi, ông xã, là anh Kỷ, không phải là ai khác, em không ngờ rằng anh ấy lại bình phục nhanh như vậy, còn sợ đó là chân giả.

Phó Cương suýt thì bật cười, đúng là cô em gái nhỏ khả ái.

Kỷ Dược Phi gật đầu chào Phùng Như Hải:

- Sao tới Bắc Kinh không gọi điện báo trước?

- Anh ấy đến đây họp, em muốn tới thăm anh, chẳng phải chân anh không tiện sao, bọn em tự lái xe đến đây, dù sao từ Đường Sơn đến Bắc Kinh cũng không xa, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Viện Viện vừa oán trách vừa nói:

- Đúng rồi, anh Kỷ, Tiểu…

Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua chồng, Phùng Như Hải hiểu ý cười nói:

- Xin hỏi, vị này là?

Anh vừa nhìn Phó Cương vừa hỏi Kỷ Dược Phi.

- Là cổ đông trong công ty.

Kỷ Dược Phi giới thiệu hai người:

- Đây là người yêu của em gái tôi, Phùng Như Hải.

- À, anh Phó Cương, quán ăn này trông đẹp thật, có thể phiền anh dẫn tôi đi dạo qua không? Phùng Như Hải mỉm cười nói.

Phó Cương hiểu là cô em gái kia muốn hàn huyên chuyện nhà với Kỷ Dược Phi:

- Đương nhiên là được, để tôi bế em bé một cái nào!

Vợ vừa mới mang thai, anh rất vui khi có cơ hội được thực tập trước, cẩn thận đón lấy em bé trong tay Phùng Như Hải, bước vào quán ăn.

Kỷ Dược Phi và Viện Viện cùng bước vào phòng trà khi nãy.

- Lúc trước, cha từng dẫn em tới đây một lần rồi, cảnh rất đẹp, đồ ăn cũng ngon. Bình thường em cũng hay kể với Như Hải, lần này tới đây, anh ấy đưa em đến đây luôn.

Viện Viện nhấp một ngụm trà, ngồi thoải mái chứ không ngồi chỉn chu như người Nhật.

- Có vẻ hai em rất tốt.

Anh có chút hâm mộ.

- Cũng có cãi cọ đó, nhưng cũng ít thôi, hầu hết anh ấy đều luôn chiều chuộng em. Đương nhiên, nếu anh ấy không tốt với em thì em đã không lấy anh ấy.

Viện Viện xoắn lọn tóc, cười thật rạng rỡ.

- Đối tốt với em thì em sẽ lấy sao?

Anh khẽ vuốt tóc cô, cười trêu đùa.

- Haha, đương nhiên là không, đúng rồi, anh Kỷ, anh có liên lạc với Tiểu Du không?

Viện Viện cũng đã học được cách quan sát sắc mặt người khác, giương mắt nhìn, cẩn thận hỏi.

Anh thu tay lại, cô đơn lắc đầu:

- Từ đầu tháng 12 năm ngoái, cô ấy có vào bệnh viện nói với anh rằng phải ra nước ngoài học. Từ đó về sau anh không hề có tin tức của cô ấy.

- Còn đi học sao, học nhiều năm như vậy còn không đủ sao?

Viện Viện không hiểu tại sao trên đời lại có nhiều người hiếu học như vậy, loại người này xuất hiện càng như biến cô thành đồ cặn bã, rất đả kích.

Kỷ Dược Phi rút một điếu thuốc, nhìn Viện Viện thăm dò, Viện Viện gật đầu, anh châm thuốc, rít một hơi dài, trong làn sương khói mờ ảo, ánh mắt anh trở nên thật buồn bã.

- Anh Kỷ, hai người có vấn đề cơ bản gì sao?

- Cái gì gọi là vấn đề cơ bản?

Anh cười mất mát.

- Người thì có tình nhân… người có người yêu mới… Nếu không, chính là tính cách không hợp.

- À, trước khi chia tay, anh nghĩ bọn anh sẽ không có những chuyện này. Nhưng sau khi ly hôn, anh lên giường với người đàn bà khác, mà cô ấy cũng có người theo đuổi mới.

- Người theo đuổi mới?

Viện Viện tròn mắt nhìn:

- Tiểu Du có người theo đuổi mới? Biết không, anh Kỷ, lần đó em nghe nói hai người ly hôn, em có gọi điện cho cô ấy, cô ấy nói ly hôn là bất đắc dĩ, khẩu khí rất chua xót, là con gái, dựa vào kinh nghiệm của em, cô ấy không hề có chút cảm giác ngọt ngào khi được theo đuổi nào cả. Không giống lúc đầu khi cô ấy yêu anh, em vừa nhắc đến anh thì hai mắt cô ấy đã sáng bừng, thu ba lóng lánh, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như khiến người khác tan chảy.

- Yêu anh?

Thuốc đã cháy đến đầu ngón tay nhưng anh cũng không phát hiện, chỉ kinh ngạc nhìn Viện Viện.

Viện Viện liếc nhìn anh:

- Đừng nói với em rằng anh không biết cô ấy thầm yêu anh suốt 12 năm.

Anh giật mình:

- Em, em nói… 12 năm?

Viện Viện hoàn toàn thất bại:

- Anh Kỷ, chẳng lẽ hai người chưa từng tỏ tình, nói chuyện tình cảm hay sao?

Không có, anh không hề nói với cô ấy rằng anh yêu cô, mà cô cũng vẫn chỉ ôn hòa, anh lấy lòng, cô đỏ mặt đáp lại, chẳng mở miệng nói lấy nửa câu. Cô thực sự đã yêu anh suốt 12 năm sao?

- Hồi trung học, còn nhớ ba người chúng ta không? Khi đó em đã nhìn ra Tiểu Du đối với anh rất lạ rồi, cô ấy là người lạnh lùng, chỉ có khi gặp anh mới có chút độ ấm, còn anh cho rằng em là đồ ngốc, chuyện gì cũng dặn dò cô ấy. Đứng giữa hai người, em cảm thấy mình như người bị đụng vào, lại được hai người xuất sắc như vậy vô cùng chiều chuộng, cho dù chỉ làm bóng đèn em cũng tình nguyện. Cô ấy thi tốt nghiệp điểm không tốt, anh nhớ không? Em vẫn đoán là cô ấy cố ý, có lẽ cô ấy muốn học cùng anh. Tiểu Du là vậy, cho dù vô cùng thích anh nhưng chỉ cần anh đối tốt với em thì cô ấy sẽ lùi bước, che dấu mọi thứ, không để cho bất kì ai phát hiện ra. Sau này, cô ấy rời đi, đáng tiếc lại không chạy thoát khỏi tay anh, vẫn là lấy anh. Khi đó, em đã nghĩ, yêu lâu như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Không ngờ hai người kết hôn nửa năm đã chia tay, haiz, thật đúng là không hiểu vì sao cô ấy lại buông tay được.

Thuốc cũng cháy hết, bỏng vào tay khiến anh sợ hãi quăng đi. Anh không nhìn thấy bóng dáng Viện Viện, trước mắt lại là đôi mắt cười thanh lệ kia, vậy bài thơ "Cây nở hoa" kia, vào khoảnh khắc xinh đẹp nhất, gặp anh, cầu xin trước mặt Phật tổ, suốt 500 năm, quay đầu lại, không phải là những cánh hoa mà là trái tim đã vỡ nát của cô.

Anh đã hiểu, đều đã hiểu, ánh mắt mong chờ, cẩn thận chủ động. Cô vẫn ám chỉ, chẳng qua anh là kẻ ngu ngốc, không cẩn thận lắng nghe, không dừng bước đợi cô, chưa từng quay đầu lại nhình cô, cô đợi đã lâu, không được đền đáp nên mới mệt mỏi, không đợi nữa, buồn bã bỏ đi.

Trong phòng trà, không một tiếng động, ánh sáng nhàn nhạt, không làm ấm được trái tim đang hối hận.

- Anh Kỷ?

Viện Viện nhìn người đàn ông đột nhiên khóc trước mặt, ngây người.

- Từng có một tình yêu tuyệt đẹp đặt trước mặt anh, anh không biết quý trọng. Nếu trời cao cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ nói thật lớn để cô ấy biết: "Anh yêu em", nếu như có thể hứa hẹn một giới hạn cho chúng ta, anh sẽ nói: Một trăm năm.

Rất lâu về trước, khi đi học từng vì mấy câu thoại của Châu Tinh Trì trong "Đại thoại Tây Du" làm cho cười ầm ỹ, giờ bỗng dưng nhớ lại, mới biết từng câu từng chữ lại là những giọt nước mắt bất đắc dĩ.

- Anh Kỷ, anh muốn đi tìm Tiểu Du không?

Viện Viện quay đầu, lớn như vậy cô vẫn chưa từng thấy anh rơi lệ, sợ anh khó xử, cô quyết định coi như không thấy.

Lau nước mắt, tâm tình hoảng hốt đột nhiên kiên định lại: "Không, cô ấy vẫn muốn được học tiếp, mấy năm này, anh sẽ không quấy rầy cô ấy".

"Còn sau này?"

Không quấy rầy không có nghĩa là anh không thể dõi theo cô, đứng từ xa nhìn cô là được. Sau này, cô hoàn thành việc học rồi, bất kể là ở nước ngoài hay về nước, anh cũng sẽ lại bắt cô về làm vợ.

Khóe miệng Kỷ Dược Phi thoáng hiện nụ cười mơ hồ.

- Anh Kỷ, anh không sợ Tiểu Du yêu người khác?

- Yêu sao? Vậy anh cũng sẽ hèn hạ đoạt lại cô ấy.

Trước kia, không biết cô yêu anh, anh không có được sự tự tin này. Giờ lại khác, 12 năm yêu đậm sâu, anh có đủ tự tin có thể đánh bại bất cứ ai. Nhưng cũng không thể quá mức khinh địch, ít nhất anh cũng phải dùng sự khôn ngoan trên thương trường để phòng ngừa mọi rắc rối có thể xuất hiện. Lần này, cho dù cô có thành vợ người khác anh cũng không buông tay, không phải là 12 năm sao, anh cũng sẽ cho cô 12 năm. La Mã cũng xây rồi, chẳng lẽ anh không tìm được vợ mình quay về sao?

Viện Viện bĩu môi, trông anh Kỷ có phần hơi đáng sợ. Xoa xoa bàn chân ngồi lâu nên tê lại, cô kéo cửa giấy. Cô là người ngốc, chuyện của anh Kỷ và Tiểu Du cô không thể giúp được gì, chăm sóc chồng con mình thì hơn.

Phùng Như Hải và Phó Cương đang ngồi trong một phòng trà khác, thấy bên kia mở cửa thì cùng nhau bước qua.

- Phó Cương, anh bảo thư ký Ngô đặt vé máy bay qua Mỹ giúp tôi, càng nhanh càng tốt.

Thư ký Ngô là thư ký mới tuyển, là cậu trai trẻ tháo vát. Giờ phòng làm việc của tổng giám đốc đều chỉ là những cậu thanh niên trí thức mà thôi.

Phó Cương thoáng sửng sốt, không hỏi nhiều, cười ý nhị:

- Giờ trường đại học Yale ở Mỹ, táo đỏ như lửa, kiến trúc Gothic dưới ánh trời chiều ở nơi đó thực sự khiến người ta lưu luyến khó quên.

Kỷ Dược Phi vuốt cằm, Phùng Như Hải mỉm cười hiểu ra, chỉ có Viện Viện là trong mắt chỉ có con mình, thực sự không nghe được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi