KHÔNG ĐƯỢC NÓI

Họ Tần

Edit: Rea

—————

Tề Tái và Tề Đan đều được đưa về trường học, ban giám hiệu nhà trường nói rằng họ cũng không biết nội quy và quy định của hội học sinh, đồng thời hứa sẽ kiểm tra hội học sinh, và xin lỗi vì không phát hiện kịp thời vấn đề tâm lý của học sinh, thái độ của nhà trường rất tốt. Hai người lại dặn dò một đống chuyện rồi rời trường.

"Tề Tái nói ba Tô Yểu quyên góp tiền cho trường thì nó mới lên làm hội trưởng hội học sinh, nhưng hồ sơ viết nó là trẻ mồ côi." Ngụy Hoài Minh cầm hồ sơ của Tô Yểu trong tay, hỏi Tần Nghiên, "Cho nên chúng ta lại bị lừa à?"

"Tô Yểu rất thông minh, rất khó phán đoán câu nào cô ta nói là thật." Tần Nghiên tiện tay lật hồ sơ rồi trả lại cho Ngụy Hoài Minh, "Trên manh mối cô ta để lại nói cô ta thích nhân viên phục vụ kia ở quán cà phê, anh có tin không? Cái loại biếи ŧɦái này, trước không nói cô ta có thể thích một người hay không, mà cho dù cô ta thật sự thích đi nữa, thì cũng không có khả năng không làm bất cứ hành động gì."

Tần Nghiên mở album trong điện thoại chọn ra một tấm ảnh chụp, ngón tay lại đặt trên tấm ảnh một inch* của Tô Yểu: "Cái này là do nhân viên quán chụp, giờ anh có thấy quen mắt không?"

(*1 inch=2,54cm)

Ngụy Hoài Minh cẩn thận so sánh, nhưng vẫn cảm thấy hai người không giống nhau chút nào.

"Trang điểm đậm đã đánh lừa chúng ta. Ban đầu chúng ta chỉ chú ý tới việc cô ta không muốn chúng ta nhận ra khuôn mặt mình, mà lại xem nhẹ việc thật ra cô ta đang giấu tuổi thật. Căn bản cô ta không phải hai mươi mấy tuổi hay là ba mươi tuổi gì cả..."

"Cô ta là Tô Yểu 18 tuổi."

Thật ra cô ta vẫn luôn theo dõi Đặng Lệ Lệ, sao lại còn cần người khác động thủ?

Người phụ nữ trang điểm đậm trong ảnh dường như chú ý tới người chụp ảnh, cô ta đảo mắt nhìn qua, trên khuôn mặt treo lên một nụ cười đầy ẩn ý. Nụ cười này xuyên qua ảnh chụp hiện ra trước mắt Ngụy Hoài Minh, mang theo vô tận châm chọc và ác ý.

KTV nơi Trương Á Phi làm việc đã đóng cửa sau khi vụ việc xảy ra, bốc hơi khỏi nhân gian giống như quán bar ngầm vậy, không để lại bất kì dấu vết gì.

Tuy đã liên lạc được với người nhà của Trương Á Phi, nhưng họ vẫn không hề đến cục cảnh sát. Triệu Chính thử gọi cho bọn họ vài lần, thì lại bị họ mắng lên đầu một trận, nói là mình không đứa con trai như vậy, chết rồi mới tốt, bảo bọn họ đừng xen vào việc của người khác. Ngụy Hoài Minh còn đến nhà cậu ta một chuyến, bị đuổi ra ngoài cũng không bất ngờ lắm.

Sau khi đến thăm mới biết hồi trung học cơ sở Trương Á Phi không chăm chỉ học tập mà đi theo một đám côn đồ lêu lổng, ngày nào cũng đánh nhau, ba mẹ giúp cậu ta bồi thường tiền thuốc men, cũng đền sắp hết gia tài luôn rồi. Ba cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo: mày cút đi đi, tao không có đứa con trai như mày, ai ngờ đâu Trương Á Phi dập đầu với ba một cái rồi bỏ đi thật, ngoại trừ mỗi năm gửi tiền về nhà thì không có tin tức gì nữa.

Tin tức cuối cùng lại là tin tử vong mà cảnh sát mang đến.

Hai vợ chồng già làm lụng vất vả cả đời, đến cùng ngay cả lần cuối nhìn mặt con cũng không nhìn được. Bọn họ cố chấp cho rằng, chỉ cần bọn họ không nhận thi thể thì con trai của họ vẫn còn sống ở một góc nào đó trên đời này.

Cho dù là không có tin tức gì đi nữa.

Manh mối đột nhiên bị cắt đứt ở đây nên tất cả vụ án đều không thể nắm bắt được điểm mấu chốt. Đội hình cảnh không có bất cứ manh mối mang tính thực chất nào ngoài việc đấu tranh với các loại giám sát và hồ sơ hàng ngày.

Nhưng camera giám sát gần KTV đều đã bị tháo bỏ từ lâu, quán cà phê kia vẫn mở như thường lệ, thế nhưng chưa từng thấy người khả nghi nào. Chủ quán là người thẳng thắn rộng rãi, thấy bọn họ thường xuyên tới còn thân thiết tính cho mọi người nửa giá cà phê.

Giống như bỗng dưng bước vào kì nghỉ phép vậy.

Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng đây chỉ là khúc dạo đầu trước cơn bão.

Từ khi Chu Uyển vào cục cảnh sát đã không nghĩ đến việc rời đi, cô đã có thể hòa đồng với mọi người, còn chủ động gánh vác việc mua cơm và quét dọn vệ sinh nữa. Tính cách của cô hoạt bát, miệng lại ngọt nên rất làm mọi người thích, Chu Mộc gặp được một cô bé xinh đẹp cùng họ với mình còn cảm thấy càng thân thiết hơn, nghĩ cô bé này cũng chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lí*, bèn cân nhắc tìm việc làm cho cô.

(*chuyện tàn nhẫn không có tính người)

Chu Mộc đã đề cập chuyện này với Ngụy Hoài Minh vài lần rồi nhưng Ngụy Hoài Minh vẫn chưa cho cô câu trả lời thích đáng.

Tần Nghiên luôn cảm thấy tuy rằng Chu Uyển nói mình không liên quan gì đến quán bar ngầm, nhưng cô lại giấu diếm không nói ra, giống như một quả bom hẹn giờ chôn bên người hắn, tích tích tích, chỉ chờ ngày nào đó hắn không kịp đề phòng mà bất ngờ nổ tung một cái.

Hắn không thể để một người như vậy ở lại với đội trưởng đội hình cảnh được.

Khi Tần Nghiên đến 'Gặp gỡ' lần thứ tư thì thấy trên cửa dán phiếu tuyển dụng phục vụ, vì thế hắn giới thiệu Chu Uyển cho ông chủ.

Sau khi Chu Uyển nghe hắn nói thì lập tức hiểu ra, cô cười, bĩu môi với Tần Nghiên: "Anh trai à, anh đây là đẩy tôi vào hố lửa đó." Thật ra ấn tượng của Tần Nghiên đối với Chu Uyển cũng không tệ lắm, cũng nói đùa với cô: "Đồng chí Chu Uyển, tổ chức giao cho cô một nhiệm vụ vừa quang vinh vừa gian khổ, cô có thể hoàn thành không?"

"Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Chu Uyển muốn nhào vào lồng ngực Tần Nghiên sau một cái chào quân lễ không quá tiêu chuẩn, nhưng bị hắn nhẹ nhàng khéo léo né tránh, Chu Uyển cũng không xấu hổ, tầm mắt bay tới bóng lưng Ngụy Hoài Minh, thè lưỡi, cố ý hô thật lớn tiếng, "Xem ra bả vai của anh trai chỉ có thể cho người nào đó dựa thôi nha."

Ngụy Hoài Minh bị một tiếng này hấp dẫn, anh quay đầu nhìn Tần Nghiên, đối phương bất đắc dĩ lắc đầu.

Chu Uyển mỗi lần nhìn hai người này tương tác đều cảm thấy buồn cười, cô lại gọi một tiếng "Tần Nghiên", nhưng lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà đứng ngẩn người tại chỗ.

Tần Nghiên vươn tay quơ quơ trước mặt cô, thành công gọi hồn cô trở về.

"Vừa rồi tôi nghĩ đến." Chu Uyển đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với hắn, thanh âm có chút run rẩy, "Kẻ buôn người mà mẹ tôi tìm tới, cũng họ Tần."

"Phải không? Trùng hợp thật." Tần Nghiên cười vỗ vai cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảnh cáo.

Chu Uyển cảm thấy bả vai mình sắp bị hắn đập gãy luôn rồi.

Đúng vậy, thật trùng hợp.

Huyện Du chỉ có một nhà họ Tần.

Để Chu Uyển đến quán cà phê làm việc đúng thật là ý kiến hay. Tuy rằng chủ quán cà phê một mực khẳng định mình và quán bar ngầm không có bất cứ quan hệ nào, Chu Uyển cũng nói mình không biết cánh cửa bí mật kia, nhưng Tần Nghiên vẫn cảm thấy nơi này kỳ lạ. Hiện tại quán bar ngầm đã dọn đi rồi, chắc là Chu Uyển sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhân tiện cô cũng có thể giúp bọn hắn giám sát quán cà phê luôn, hơn nữa ông chủ còn bao ăn bao ở, xem như là một hòn đá trúng mấy con chim.

Tiễn Chu Uyển đi, toàn bộ đội hình cảnh lại rơi vào trạng thái nghỉ phép.

Trong thời gian đó, mẹ của Đặng Lệ Lệ đã tới vài lần, mỗi lần phát hiện còn chưa tìm được con gái mình đều sẽ khóc to một trận. Ban đầu Ngụy Hoài Minh  còn sẽ an ủi bà vài câu, sau đó cũng thấy phiền nên chờ bà nháo xong rồi lại tiễn đi.

Sau khi Lục Bạch xem đoạn video mà Ngụy Hoài Minh quay thì mắng hắn một trận, Tần Nghiên đành phải giải thích với Lục Bạch một lần nữa mới thỉnh vị đại Phật này đi được, trước khi đi còn dặn dò một câu vụ án này đã khiến cấp trên chú ý, chuẩn bị lại điều người đến hỗ trợ phá án.

"Hỗ trợ phá án?" Ngụy Hoài Minh phản ứng một hồi vẫn không thể hiểu nổi, hỏi Tần Nghiên, "Có phải ổng nói năng lực phá án của tôi kém không?"

"Không phải, là nói chúng ta." Tần Nghiên thở dài, vẫn tự quơ cả mình vào trận doanh "Phá án bất lợi".

Dù sao thì vụ án cũng không có tiến triển gì, lo lắng suông cũng vô dụng, nhất là Ngụy Hoài Minh sau khi nghe nói phía trên muốn điều người lại đây thì tâm trạng lại càng không tốt, vậy nên muốn tìm một chỗ để thả lỏng một chút, anh hỏi Tần Nghiên có đề cử gì hay không.

Tần Nghiên theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: "Suối nước nóng."

"Ngâm suối nước nóng à?" Ngụy Hoài Minh nghĩ một chút cũng cảm thấy khả thi.

"Không phải." Tần Nghiên lấy áo khoác xuống, vừa khoác lên người vừa nói, "Suối nước nóng có manh mối."

Ngày đó ngâm suối nước nóng hắn phát hiện phía sau bức tường trúc trong ngõ cụt cũng có tiếng người, thậm chí âm thanh còn lớn hơn sau cửa bí mật của quán cà phê kia nữa. Ban đầu hắn tưởng là phòng bên cạnh truyền đến, nhưng bây giờ ngẫm lại thì không phải vậy.

Giọng nói sau bức tường, thiết kế có chủ ý, và sự xuất hiện đột ngột của nhân viên phục vụ.

Đó là một cánh cửa bí mật.

Tần Nghiên đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Quán cà phê và suối nước nóng có thể nói là cách xa vạn dặm, suối nước nóng căn bản không có khả năng sinh ra quan hệ với quán bar ngầm, nói cách khác, bên dưới suối nước nóng còn có một tổ chức không thể bước ra ánh sáng.

Như vậy, có phải là có thể hiểu tổ chức này đã lan rộng đến mức chỉ cần tùy tiện chọc một lỗ trên mặt đất là có thể nhìn thấy các hoạt động của bọn họ?

Nếu như vậy thì nó đã bắt đầu từ khi nào?

Những thứ xa hoa lãng phí đó ẩn giấu sau lưng phồn hoa, đám ma quỷ đó ẩn trong bóng đêm kia, đến tột cùng là ở sau lưng tiến hành giao dịch gì?

"Này?" Ngụy Hoài Minh gõ đầu Tần Nghiên, thành công đánh gãy suy nghĩ miên man của hắn. Suy nghĩ của Tần Nghiên đột ngột bị kéo trở về nên hắn có chút ngốc nhìn anh, Ngụy Hoài Minh thấy hắn như vậy thì hoài nghi có phải là mình gõ đau rồi không, lại xoa xoa trán Tần Nghiên, hỏi hắn, "Nghĩ cái gì vậy?"

Tần Nghiên bình tĩnh nhìn anh: "Chúng ta có khả năng chọc phải phiền phức lớn rồi."

Ngụy Hoài Minh thu hồi ý cười.

"Nếu anh có kẻ thù một tay che trời, thì hắn chỉ cần động một ngón tay thôi là có thể gϊếŧ chết tất cả chúng ta. Nhưng nếu anh để yên, thì hắn căn bản sẽ không đối đầu với anh, thậm chí còn sẽ trở thành bạn của anh, vậy anh còn muốn làm kẻ thù với hắn không?"

Ngụy Hoài Minh cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tần Nghiên, ăn nói hùng hồn: "Cho dù có liều cái mạng này thì ông đây cũng phải gϊếŧ chết hắn."

Tần Nghiên đột nhiên nở nụ cười.

Người trước mặt người này, thật là vẫn tốt như xưa.

"Gọi thêm vài người nữa đến, mang trang bị theo." Tần Nghiên ném áo khoác của Ngụy Hoài Minh cho anh, "Lần này chúng ta đánh hắn không kịp trở tay."

Khi đến suối nước nóng thì trời đã bắt đầu tối.

Ngụy Hoài Minh tìm người canh giữ gần đó, còn mình thì chuẩn bị mang theo một đám người trực tiếp xông vào, nhưng bị Tần Nghiên ngăn lại.

"Các anh có thể tìm được chỗ đó mà không mang tôi theo sao?"

Ngụy Hoài Minh nghẹn một chút, không chắc chắn nói: "Đi một vòng là tìm được rồi..."

"Chờ anh đi xong thì bọn họ đã chạy hết từ lâu rồi." Tần Nghiên phun tào một câu, trực tiếp xuống xe đứng cùng anh, "Đừng lo, thể lực của tôi rất tốt."

Một đám người hùng hổ xông vào, làm cô gái nhỏ đang tiếp khách hoảng sợ, cũng không dám đi lên cản, chỉ có thể chạy đi tìm bảo vệ, nhưng mới vừa chạy được hai bước thì bị Ngụy Hoài Minh ngăn lại, phân phó cho Triệu Chính ném cô vào trong xe.

Tần Nghiên dễ dàng tìm thấy bức tường trúc đó, hắn lấy cây búa đã chuẩn bị sẵn ra bắt đầu đập tường, khiến Ngụy Hoài Minh nhìn đến ngẩn tò te.

"Cậu chuẩn bị hồi nào vậy?"

Tần Nghiên nâng cây búa trong tay rồi lại đập cái nữa, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Đã sớm cất trong cốp xe."

"Ầm" một tiếng, những người bên ngoài và bên trong tường đều trợn mắt há hốc mồm như nhau.

Hai đám người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bọn họ một hồi, Ngụy Hoài Minh phản ứng trước: "Không được nhúc nhích! Hai tay ôm đầu!"

Phía sau bức tường là loại suối nước nóng nhỏ, nhưng lại chứa được không ít người, hơn nữa tinh thần của hầu hết bọn họ thoạt nhìn đều rất bất thường.

Trong tay Tần Nghiên còn cầm cây búa, ngẩng đầu đối với cái camera mini phía trước.

Trong phòng giám sát, một người đàn ông đối mặt với hắn qua màn hình, mắng một câu 'mẹ nó'.

Hết chương 23.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi