KHÔNG ĐƯỢC NÓI

"Chỉ là tôi đau lòng vợ mình thôi."

Đoạn giữa chương này hơi ảo ma, đọc vui thôi đừng nghiêm túc quá :))))

Edit: Rea

—————

Nơi pháo hoa bay lên và tòa nhà này cách nhau rất gần nên vừa vặn nổ tung trên đỉnh đầu bọn họ, khiến người ta muốn không chú ý tới cũng khó.

Tần Nghiên lật người phụ nữ ngất xỉu lại, thở dài —— đây là mẹ của Đặng Lệ Lệ.

"Em nói xem bây giờ chúng ta đuổi theo còn kịp không?" Ngụy Hoài Minh hỏi xong lại cảm thấy buồn cười, tầm mắt rơi xuống trên người phụ nữ, cũng thở dài theo, "Thôi quên đi, về nhà trước đã, bên ngoài lạnh."

Những người xem náo nhiệt dưới lầu cũng dần tản đi, tiếng la hét dài ngắn mọi người phát ra chỉ chốc lát sau đã bị gió đông lạnh thấu xương xé tan thành từng mảnh.

Trong quá trình Ngụy Hoài Minh khiêng người chờ thang máy thì xung quanh thường có một ít người đi qua, đa số đều là vội vàng đi qua, nhưng có vài người còn lấy điện thoại ra quay video ngắn đều bị Tần Nghiên ngăn lại.

"Là cảnh sát, không phải bọn buôn người." Ngụy Hoài Minh trực tiếp từ cục cảnh sát đến đây nên thẻ công vụ vẫn còn cất trên người, anh cho bọn họ xem một lần rồi mới đuổi đi, cuối cùng còn thêm một câu, "Đều có tinh thần trọng nghĩa như vậy thì tại sao chỉ biết đăng video mà không dám ra tay cứu người? Nếu thật là bọn buôn người thì các người ghi lại cái này có tác dụng sao?"

Tần Nghiên biết tâm trạng của anh không tốt nên chỉ có thể xấu hổ xin lỗi mọi người, thấy thang máy mở liền vội vàng đẩy anh vào.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đối mặt nhau, đợi nửa giờ cũng không thấy người phụ nữ kia có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí bà ta còn ngáy khò khò. Ngụy Hoài Minh không thể nhịn được nữa, trực tiếp đi qua đánh thức bà.

Người phụ nữ đột nhiên bị đánh thức, thất kinh đánh giá xung quanh một chút, khi thấy Tần Nghiên thì không khỏi run rẩy, lẩm bẩm một câu: "Quả thật là tìm tới."

Ngụy Hoài Minh đến gần, nghe thấy những lời này của bà, hỏi: "Cái gì tìm tới?"

"Là các người." Người phụ nữ cười như trút được gánh nặng, "Người kia nói với tôi, chỉ cần tôi nhảy xuống từ tòa nhà này thì các người có thể giúp tôi tìm con gái mình."

"Chúng tôi vẫn luôn tìm..."

"Tìm cái rắm." Người phụ nữ cắt ngang lời Ngụy Hoài Minh, giọng nói vẫn nhàn nhạt, "Đã bao nhiêu ngày rồi? Một chút manh mối cũng không có. Số lần tôi đến cục cảnh sát còn nhiều hơn số lần về nhà, mà các người ngoại trừ nói một câu cho có lệ ra thì ngay cả cái rắm cũng không phá được." Bà nói rồi lấy một xấp ảnh từ trong túi ra đặt lên bàn: "Các người tìm không thấy, nhưng bọn họ tìm được rồi."

Hai mươi mấy bức ảnh, tất cả đều là một người.

Mặc đồng phục học sinh, làm thêm ở tiệm cà phê, bị một đám nữ sinh đánh đập, bị lột sạch, bị đùa giỡn trong quán bar, mặc quần áo hở hang để mua vui, hút thuốc, uống rượu, thậm chí còn hít thuốc phiện. Máy ảnh ghi lại câu chuyện của cô gái, có thể dễ dàng xem hiểu được, nhưng lại không muốn xem.

"Bọn họ nói, chỉ cần tôi nhảy xuống từ nơi này thì sẽ trả lại con gái cho tôi." Người phụ nữ đỏ hốc mắt chỉ lên trần nhà, rồi lại dùng tay che mặt, cúi đầu khóc nức nở, "Thực xin lỗi... Tôi đều là vì Lệ Lệ... Xin lỗi..."

Tần Nghiên vẫn không thể hiểu được cảm xúc thăng trầm vô cớ của bà, chỉ có làm rõ ràng từng vấn đề một: "Bọn họ trả Đặng Lệ Lệ về cho dì liên quan gì với việc chúng tôi tìm được?"

"Cạch."

Cánh cửa đang khóa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đứng ở cửa, chào hỏi bọn họ một cách thân thiện.

"Chỉ có như vậy thì chúng tôi mới có thể bắt được các người." Người đàn ông tránh khỏi nắm đấm của Ngụy Hoài Minh rồi hung hăng đâm mấy dao vào bụng anh, sau đó lại xoay người bổ vài dao lên người Tần Nghiên, "Thành thật một chút, tất cả mọi người đều dễ làm việc."

Tuy rằng Tần Nghiên bị chém vài nhát, nhưng cũng thật chính xác mà đánh vào mặt người đàn ông. Người đàn ông sờ mặt mình, sau khi phun một ngụm máu thì sai người trói hai người họ lại, Ngụy Hoài Minh lúc này mới phát hiện gã còn mang theo không ít người tới.

"Hai vị đều là nhân vật không dám sơ suất." Gã vỗ vai Ngụy Hoài Minh rồi lại đấm mấy cú lên mặt Tần Nghiên mới xem như rốt cuộc trút giận được, nói chuyện cũng hòa nhã hơn, "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn tìm các người tâm sự thôi, nhưng hai vị không dễ mời nên tôi chỉ có thể ra hạ sách này."

"Ông chủ các người muốn gặp sống hay chết?" Ngụy Hoài Minh cúi đầu nhìn nhìn vết thương của mình, cau mày nói, "Đợi đến lúc chúng tôi tới nơi thì đều thành người gậy* luôn rồi."

(*một hình phạt tàn nhẫn trong thời cổ đại, dễ hiểu hơn là cắt tứ chi)

Nam nhân nhìn cơ bụng phát triển của anh, vô cùng uyển chuyển tỏ vẻ với trình độ khỏe mạnh này của anh thì cho dù bị thọc thêm mấy dao cũng không chết được.

Ngụy Hoài Minh cò kè mặc cả không thành công, lại hướng về phía Tần Nghiên bĩu môi: "Dù cho tôi có chịu được thì em ấy cũng chịu không nổi."

Người đàn ông lại quay đầu nhìn Tần Nghiên. Hắn vốn đã trắng rồi, hiện tại bởi vì mất máu mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi đã hoàn toàn không có huyết sắc, thoạt nhìn giống như phủ một lớp giấy trắng lên mặt. Đồng tử của Tần Nghiên có chút tan rã, tiếng thở dốc rất lớn, từ lúc bị đâm tới giờ chưa nói một câu nào, thực sự có loại cảm giác bất cứ khi nào cũng muốn tắt thở.

Người đàn ông theo bản năng sờ mặt mình, có chút hoài nghi liệu cú đấm vừa rồi có phải ảo giác của mình hay không.

Cho dù cảm thấy Tần Nghiên giống giả vờ nhưng gã cũng vẫn gọi người tới cầm máu cho hắn —— lỡ như chết thật thì gã gánh không nổi.

Ngụy Hoài Minh biết rõ tình trạng thân thể của Tần Nghiên, biết là hắn cố ý giả vờ, nhưng thấy hắn như vậy thì trong lòng vẫn căng thẳng, liên tiếp thúc giục động tác của bọn họ nhanh lên.

"Ài, không nhìn thấy chỗ kia còn có một vết sao?"

"Băng bó kiểu như anh còn kém hơn trình độ chơi len của chó nhà tôi."

"Anh vừa đổ cái gì lên miệng vết thương vậy, không thấy người ta nhíu mày sao? Có thể chuyên nghiệp một chút được không?"

Người đàn ông phiền không chịu nổi đá cái ghế dưới mông Ngụy Hoài Minh: "Anh đủ chưa hả? Có thể có tư cách con tin chút được không?"

"Con người của tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tố chất thôi." Ngụy Hoài Minh ngẩng đầu nhổ nước bọt về phía gã. Người đàn ông khó khăn lắm mới tránh được, nhưng vẫn có vài giọt dính vào quần áo.

Bị loại lưu manh như anh mài đến mất bình tĩnh, gã dứt khoát ngồi xổm xuống bên người cùng anh tán gẫu: "Hiện tại anh không sợ mất nhiều máu quá sao?"

Ngụy Hoài Minh thấy Tần Nghiên bên kia được băng bó gần xong, trợn trắng mắt: "Vốn là sẽ không sợ, chỉ là tôi đau lòng vợ mình thôi."

Người đàn ông đánh giá Tần Nghiên chốc lát rồi gật đầu, như là đồng ý với thẩm mỹ của Ngụy Hoài Minh, tiện tay châm điếu thuốc, còn đưa cho anh một điếu. Nhận ra hiện tại đối phương bị trói còn vô cùng tri kỷ mà giúp anh nhét vào trong miệng.

Ngụy Hoài Minh vừa mới chuẩn bị hút một hơi thì chợt nghe thấy Tần Nghiên bên kia nhẹ nhàng ho khan một tiếng, liền vội phun điếu thuốc đến bên miệng ra.

Người đàn ông không chú ý tới động tĩnh bên kia của Tần Nghiên, thấy anh phun điếu thuốc ra thì bất mãn nhíu mày: "Cảnh sát các người cũng quá thận trọng rồi đó, hai điếu thuốc này là ông đây lấy từ trong túi ra, còn có thể có ma túy sao?"

Ngụy Hoài Minh nghĩ thầm thật sự không phải là chuyện ma túy hay không, mà là người trong nhà không cho hút ấy chứ, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm trang trả lời: "Cẩn thận một chút luôn tốt."

Người đàn ông cảm thấy mình và anh không có tiếng nói chung, thấy Tần Nghiên bên kia băng bó gần xong thì đứng dậy vỗ vỗ quần áo, gọi thuộc hạ mang bọn họ đi.

Người phụ nữ sau khi thấy đổ máu thì vẫn luôn không dám nói lời nào, hiện tại thấy bọn họ phải đi mới phản ứng lại, vội chạy tới ôm lấy đùi người đàn ông, than thở khóc lóc hỏi gã khi nào mới có thể đưa Đặng Lệ Lệ về. Lúc này gã mới nhớ tới chuyện này, gã rút chân ra rồi nâng bà dậy, giọng điệu muốn bao nhiêu hiền lành thì có bấy nhiêu hiền lành, "Chị đừng nóng vội, Lệ Lệ bên kia còn có chút thủ tục cần phải làm, qua mấy ngày nữa sẽ đưa người về cho chị."

Người phụ nữ vừa định nói lời cảm ơn thì thấy ánh mắt của người trước mặt đột nhiên thâm thúy: "Có điều, nếu chị báo cảnh sát thì vĩnh viễn đừng hòng gặp nó nữa."

Ngụy Hoài Minh và Tần Nghiên bị ném ở hàng ghế sau xe, ở giữa kẹp một thằng đệ nói năng thận trọng, đeo một cái kính râm, thoạt nhìn vô cùng phản diện.

Không cho anh và Tần Nghiên giao tiếp nên Ngụy Hoài Minh chỉ có thể câu được câu không nói chuyện phiếm với thằng đệ đeo kính râm, từ thu nhập làm cái nghề này đến tình trạng tình cảm của hắn, cuối cùng còn lôi kéo hắn nhớ lại thời thơ ấu. Thằng đệ đeo kính râm phiền không chịu nổi, lại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng dịch về phía Tần Nghiên bên kia.

Hắn dịch sang bên kia một chút thì Ngụy Hoài Minh liền sáp lại một chút, cuối cùng là dứt khoát trống hơn phân nửa cái ghế sau. Thật vất vả mới chịu được tới lúc dừng xe, thằng đệ đeo kính râm vội vàng lao xuống xe, Ngụy Hoài Minh nháy mắt liền nghiêm mặt, ở khoảng cách này thấp giọng nói với Tần Nghiên một câu: "Theo thời cơ mà hành động."

Tần Nghiên cười khổ, lẽ ra người nên nói lời này là hắn mới đúng.

Thằng đệ đeo kính râm xuống xe thở một hơi rồi mới quay lại túm người, câu cuối cùng mà Tần Nghiên nghe được trước khi xuống xe là "Đừng lo lắng cho tôi, mau ra ngoài đi."

Hắn quay đầu lại nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, đối phương lại thay một biểu tình cà lơ phất phơ nháy mắt với hắn.

Tần Nghiên vốn không căng thẳng, nhưng bị anh làm như vậy ngược lại cảm thấy có chút ý sinh ly tử biệt. Nhìn thái độ của mấy người kia, thật không giống như là tới hủy thi diệt tích, nhiều lắm là thấy bọn họ gần đây quản quá rộng nên muốn cảnh cáo mà thôi. Nhưng nghĩ lại, hắn biết chuyến này không có nguy hiểm gì, nhưng Ngụy Hoài Minh thì không rõ lắm.

Nói cách khác, hắn không thể tin vào trực giác của mình.

Ngộ nhỡ có nguy hiểm thì hắn nên làm gì bây giờ?

Hai người bị tách ra, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì không ai có thể chăm sóc cho người kia được.

Cho nên anh muốn nói trước với Tần Nghiên, nếu xảy ra chuyện gì thì cứ chạy trước.

Hình như Ngụy Hoài Minh thật sự rất thích hắn.

Tần Nghiên lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác này, nhưng đột nhiên lại thấy sợ hãi.

Nỗi sợ hãi này lên tới cực điểm sau khi hắn nhìn thấy những người trong phòng.

Nơi này hình như là một cái kho hàng, chỉ mở một cái cửa sổ nhỏ, ánh nắng mỏng manh tràn vào, miễn cưỡng có thể thấy được hình dáng người. Tần Nghiên thích ứng ánh sáng bên trong một chút, hắn nhìn thấy có bóng người quen thuộc đi về phía mình, từng bước từng bước như dẫm lên đầu quả tim.

Đó là hình dáng của một người phụ nữ.

Khi bà ta đến gần, thân hình bà ta dần trở nên rõ ràng —— không cao, rất gầy, lưng còng và chân trái hơi thọt.

Người phụ nữ run tay giúp hắn cởi dây trói, Tần Nghiên cúi đầu đối mặt với bà ta.

Mặt mũi hai người có bảy phần tương tự.

"Buổi lễ gặp mặt này thế nào?" Trong góc truyền đến giọng nói của một người trẻ tuổi, đèn dây tóc đột nhiên sáng lên, lúc này Tần Nghiên mới phát hiện trong phòng còn có một người nữa.

Cũng là người quen.

"Đã lâu không gặp." Người nọ thoạt nhìn nhỏ hơn Tần Nghiên vài tuổi, khi cười rộ lên có má lúm đồng tiền xinh đẹp, trên người tràn đầy cảm giác thiếu niên, nhưng lời nói ra còn lạnh hơn băng tháng hai, "Tôi nên gọi anh thế nào đây? Giáo sư Tần? Tần Nghiên? Hay là..."

Cậu ta hung hăng đấm một cú vào vết thương của Tần Nghiên, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Thủ phạm gϊếŧ người?"

Hô hấp của Tần Nghiên ngừng lại một giây.

Thật xin lỗi, Ngụy đội, hình như tôi không thể thoát ra được rồi.

Hết hương 26.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi