KHÔNG ĐƯỢC NÓI

"Nhưng mà em nổi tiếng rồi."

Edit: Rea

—————

Tô Yểu cau mày sửa lại: "Ông ấy là ba tôi."

"Hắn dạy cô nói như vậy?"

Tô Yểu giật giật cánh tay bị còng tay khống chế, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái: "Đây là một câu hỏi khác."

Tần Nghiên bất đắc dĩ thở dài, tiếp lời cô ta: "Vậy tiếp theo chúng ta chơi cái gì?"

"Nói thật hay thử thách." Tô Yểu chỉ cần nghe được hai chữ "Trò chơi" là rất vui vẻ, lộ ra cái răng nanh nhọn, thật giống như một học sinh trung học không rành thế sự.

"Chơi thế nào?"

"Tôi nói thật, anh thử thách." Độ cong nơi khóe miệng Tô Yểu lại mở rộng, đôi mắt cũng cong lên, "Anh muốn nghe lời nói thật của tôi, tôi muốn xem anh thử thách, không phải là đúng lúc sao?"

Tần Nghiên xòe tay: "Đến đây đi."

"Cô và Đặng Lệ Lệ có ân oán gì?"


"Lên giường với chú cảnh sát kia trước mặt tôi."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, sắc mặt cũng cùng tối sầm lại.

Tần Nghiên: "Không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tô Yểu: "Không quen, không biết."

Hai người nhìn nhau một lúc, Tô Yểu quay mặt đi hừ lạnh một tiếng: "Tôi ghét anh."

"Tôi cũng không thích cô." Biết hỏi không ra thứ gì nên Tần Nghiên lười tốn thời gian trên người cô ta, cũng dứt khoát quay mặt đi.

Tô Yểu thấy hắn không nói lời nào thì lại hăng hái hơn, hoặc là lắc lư cánh tay hoặc là dậm chân một cái, thế nào cũng phải tạo ra chút tiếng động khiến Tần Nghiên chú ý mới được.

Tần Nghiên nhếch khóe miệng, quay mặt ra ngoài cửa sổ —— Tô Yểu càng muốn thu hút sự chú ý thì hắn càng không để ý tới cô ta.

Hai người phía sau giằng co nửa tiếng đồng hồ, cậu cảnh sát nhỏ lái xe phía trước rốt cuộc nhịn không được nữa.


Tô Yểu nhích tới nhích lui cậu còn có thể nhịn, dậm chân cũng có thể nhịn, nhưng nhịn đến khi cô ta bắt đầu moi móc ghế dựa, thật sự là nhịn không nổi: "Giáo sư Tần, anh có thể bảo vị nghi phạm này thủ hạ lưu tình được không... Xe này của tôi là xe riêng, không thể chịu đựng được giày vò như vậy đâu."

Tần Nghiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt thị uy của Tô Yểu, nhẹ nhàng đáp câu "Trở về sẽ thanh toán cho anh" rồi lại quay đầu đi.

Tô Yểu oán hận cắn môi dưới, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Sao anh không để ý tới tôi?"

"Tại sao tôi phải để ý tới cô?" Tần Nghiên không kiên nhẫn hừ một tiếng, "Tôi không có tâm trạng tán gẫu nhân sinh với kẻ lừa đảo."

Người bên cạnh im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói: "Tôi không phải là kẻ lừa đảo."


Tần Nghiên lại hừ một tiếng, không nói nữa.

"Anh là heo sao? Cứ hừ hừ hừ."

Tần Nghiên: "Hừ."

Tô Yểu: "..."

Cô thật sự rất ghét người này.

.

"Thật sự không có hứng thú sao?" Mặc dù Ngụy Hoài Minh đã bịt lỗ tai lại, nhưng giọng nói của người đàn ông bên cạnh vẫn truyền tới rõ ràng, giọng dịu dàng như đang dỗ trẻ con, "Chuyện này liên quan đến toàn bộ vụ án."

Ngụy Hoài Minh bịt tai giả vờ như không nghe thấy.

Người đàn ông thở dài: "Ai cũng giỏi giả câm vờ điếc, như thể nhìn không thấy nghe không được là không tồn tại." Thấy Ngụy Hoài Minh vẫn bịt tai lại như cũ, gã tiến đến bên anh thổi một hơi, "Tôi nói, mẹ cậu mới là chủ mưu sau màn."

Tim Ngụy Hoài Minh lỡ một nhịp, hai tay cũng lệch khỏi lỗ tai.

Như rất hài lòng với hiệu quả của những lời này, "Tam Giác Vàng" tiếp tục nói, "Nói không dễ nghe một chút, thì tôi là tội phạm gϊếŧ người liên hoàn, nhưng nếu nói dễ nghe thì tôi chẳng qua cũng chỉ là một sát thủ mà thôi. Nhận nhiệm vụ từ chủ thuê rồi hoàn thành từng bước một là được."
"Sát thủ các anh còn có thể lấy được thông tin của chủ thuê?" Ngụy Hoài Minh bắt được sơ hở trong lời nói của gã, đột nhiên có tự tin, "Chủ thuê là kẻ ngốc à?"

Gã cười một tiếng, như là cười nhạo anh không biết gì: "Bạn nhỏ à, có phải là cậu xem nhiều phim cổ trang rồi không? Đương nhiên phải biết thông tin của chủ thuê rồi, bằng không thì làm sao tôi biết mình đang giúp ai?"

"Cho dù có thể biết được nhưng cũng không thể tiết lộ ra ngoài." Ngụy Hoài Minh trừng mắt nhìn gã, "Thế nào? Trở mặt với chủ thuê?"

Gã gật đầu, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ xe, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Tần Nghiên xuất hiện trong chiếc xe dừng lại song song bên cạnh, rất có hứng thú nhìn chằm chằm chốc lát, chuyển chủ đề: "Là bạn nhỏ kia đoán được?"

Ngụy Hoài Minh nhất thời không kịp phản ứng, nghi hoặc nương theo tầm mắt gã nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi trở mặt với chủ thuê." Gã lười biếng cử động cổ, "Không phải các người đã sớm đoán được rồi sao? Tôi lấy được tin tức của nạn nhân từ đâu, làm thế nào xử lý hiện trường phạm tội và hiện trường vứt xác đến không thể chê, rồi lại gieo gió gặt bão thế nào, cậu ta đều đoán được mà."

Không chờ Ngụy Hoài Minh đáp lời, gã đã tự nói tiếp: "Tôi vốn định trực tiếp trói cậu đem đi đàm phán với bọn họ, nhưng sự tình còn phiền phức hơn tôi tưởng tượng."

Lúc đầu chỉ nghe nói đội hình cảnh mời về một giáo sư tâm lý học, cũng không biết năng lực người này lớn thế nào, nhưng sau lần gặp mặt trước đó, gã liền thay đổi kế hoạch.

Chủ thuê rất khó đối phó, nhưng Tần Nghiên càng khó hơn.

Nếu bắt Ngụy Hoài Minh, vậy tương đương với đặt bản thân vào thế đối lập với tất cả mọi người, một bên là chủ thuê quyền cao chức trọng, bên kia là tên loạn thần Tần Nghiên.
Gã trị không được.

Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe kéo ra khoảng cách. Gã hơi mang tiếc hận quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe bị rơi lại phía sau, rồi lại đặt tầm mắt lên người Ngụy Hoài Minh: "Vậy nên tôi chỉ có thể hợp tác cùng các người."

Ngụy Hoài Minh xem thường: "Anh nói gì, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ hợp tác với anh."

"Tam Giác Vàng" bất đắc dĩ cười cười, không nói nữa.

Hai người đều mang tâm tư riêng, ép tới nhiệt độ trong xe giảm xuống mức đóng băng.

.

Phải lái xe mất một giờ mới đến cục cảnh sát.

Tần Nghiên vừa xuống xe là đã nhận điện thoại, Ngụy Hoài Minh đứng cách đó không xa nhìn sắc mặt của hắn càng lúc càng kém, bất giác tiến lại gần.

Vừa đi đến bên cạnh hắn thì điện thoại cúp máy.

"Là Lục cục." Sau khi Tần Nghiên cúp điện thoại thì click mở trang tin tức, vừa lướt vừa nói chuyện với Ngụy Hoài Minh, "Ông ấy bảo em tự mình xem tin tức."
Ngón tay cái ấn trên điện thoại đột nhiên dừng lại.

Ngụy Hoài Minh lại gần nhìn một chút, sắc mặt cũng trở nên một lời khó nói hết.

"Tai nạn phát sóng của người dẫn nổi tiếng trên nền tảng XX! Mỹ nam thần bí phát sóng trực tiếp cứu người?"

"Tiêu đề hiện tại nổi lên..." Ngụy Hoài Minh giật giật khóe miệng, đánh giá Tần Nghiên từ đầu đến chân một chút, "Mỹ nam thần bí?"

Cũng có điểm tương đồng với "Mông vừa vểnh vừa mềm".

Ảnh đính kèm là một vài bức ảnh chụp màn hình buổi phát sóng trực tiếp, ngoại bức tường trắng và cô gái ngồi trên ghế ra thì nhìn không được thứ gì, thậm chí khán giả xem toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp đều nói không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Truyền thông có thể là vì mánh lới, nên đã tung ra những bức ảnh chụp có liên quan đến Tần Nghiên ở mọi góc cạnh.
Khuôn mặt Tần Nghiên vốn vừa nhỏ vừa tinh xảo, ở trước ống kính lại càng không chê vào đâu được, hơn nữa ảnh chụp ôm Đặng Lệ Lệ kia làm cho cả video có vẻ càng giống như một bộ phim thần tượng.

Hướng gió của những bình luận bên dưới cũng hoàn toàn lệch hướng, không ai quan tâm đến màn biểu diễn thoạt nhìn như lăng xê này, một đám người kêu muốn thông tin liên lạc của Tần Nghiên, thế còn muốn điên cuồng hơn fan nhỏ theo đuổi thần tượng.

Tần Nghiên lướt bình luận, sắc mặt cũng dần tốt hơn một chút: "Thật ra đây cũng coi như là chuyện tốt. Xem hướng gió của bình luận thì chúng ta hoàn toàn có thể giải thích chuyện này thành một màn biểu diễn."

Lúc ở trên xe hắn suy nghĩ vô số cách giải thích, nhưng lại bị bản thân gạt bỏ hết cả, hắn luôn cảm thấy dù có nói thế nào cũng không thể tự bào chữa được, ít nhiều gì cũng sẽ tạo thành chút khủng hoảng. Không ngờ trận phản lưới nhà này lại vừa khéo đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Nhưng mà em nổi tiếng rồi." Ngụy Hoài Minh nhíu mày nhìn cái bình luận "Em muốn sinh con với anh" trên màn hình, "Mấy cô bé bây giờ bị gì vậy? Không biết rụt rè chút nào."

Tần Nghiên lẳng lặng nhìn anh ăn dấm chua.

"Hỏi em có bạn gái chưa? Không có, chỉ có bạn trai thôi."

"Khen dáng em đẹp? Chà, quả thật không tồi."

Ngụy Hoài Minh lướt bình luận một lát, càng lướt càng thấy bực, dứt khoát nhét điện thoại vào tay Tần Nghiên, trịnh trọng nói: "Anh cần tổ chức họp báo."

Tần Nghiên cười: "Tuyên bố cái gì?"

"Nói cho bọn họ biết em là của anh."

"Được." Tần Nghiên đè tay anh lại, ý cười càng tăng lên, "Nhưng vụ án còn chưa kết thúc, mở họp báo không tốt lắm, nhưng ——"

Ngụy Hoài Minh còn đang chờ câu sau thì trên môi đột nhiên có xúc cảm ấm áp.

Tần Nghiên một tay túm cổ áo anh, một cái tay khác thì giơ điện thoại, "tách" một tiếng thời gian dừng lại.
"Anh có thể đăng cái này lên."

Ngụy Hoài Minh nhìn thoáng qua, không hài lòng với vẻ mặt vừa rồi của mình, yêu cầu chụp lại một tấm khác.

Sau khi chụp liên tục mấy tấm thì rốt cuộc mới hài lòng, Ngụy Hoài Minh nhìn hai người trên ảnh chụp tự mang bộ lọc tình yêu cười đến giống như đứa con ngốc nhà địa chủ, tay run lên lướt sang tấm tiếp theo.

Vẫn là hai người bọn họ, nhưng mà ngồi ở trong xe, Tần Nghiên ngậm điếu thuốc chạm vào tàn thuốc của anh trong nháy mắt kia.

"Anh chưa từng thấy bức ảnh này." Ngụy Hoài Minh phóng to bức ảnh mấy lần để quan sát biểu cảm trên mặt Tần Nghiên, phát hiện ánh mắt hắn gần như giống hệt với lúc nhìn anh bây giờ.

Tình yêu trong mắt hắn thậm chí còn mãnh liệt hơn hiện tại.

"Là Chu Mộc chụp, không dám cho anh xem." Tần Nghiên lúng túng cất điện thoại đi, ho khan một tiếng, "Ngày đó mới vừa quen biết, sợ dọa đến anh."
Ngụy Hoài Minh ngẫm nghĩ ý tứ của những lời này một chút, càng nghĩ càng thấy không đúng: "Vậy nên chuyện em thích anh, lúc ấy ngoại trừ Chu Mộc ra thì còn ai biết nữa?"

"Có thể là... ai cũng biết."

Tần Nghiên cũng không rõ lắm, nhưng hắn có thể cảm giác được mình thể hiện quá rõ ràng.

Ở trước mặt Ngụy Hoài Minh hắn căn bản là không khống chế được cảm xúc, muốn nắm tay anh, muốn ôm chặt lấy anh, muốn dịu dàng hôn môi anh, còn muốn khắc ký hiệu của riêng mình lên người anh, tốt nhất là hòa anh vào trong xương máu.

Du͙ƈ vọиɠ giống hồng thủy mãnh thú*, chỉ có người mình yêu thương và trân trọng sẽ không bị nhấn chìm và tiêu diệt.

(*ví với tai họa ghê gớm)

Còn những người khác đều bị ảnh hưởng.

"Vậy mà em còn hại anh suy nghĩ lung tung." Ngụy Hoài Minh có chút ấm ức khi nghĩ đến những lần đấu tranh tâm lý mỗi ngày của bản thân trong khoảng thời gian đó —— ăn dấm chua của mình mấy ngày, cái này gọi là chuyện gì đây.
"Là lỗi của em, sau này sẽ từ từ bù đắp." Tần Nghiên liếc nhìn Hà Duyên đã đứng ở cửa ăn cơm chó từ lâu, "Bắt tay xử lý xong chuyện này trước đã."

"Đợi chút, để anh đăng Weibo trước." Ngụy Hoài Minh chỉnh sửa bài đăng một hồi, rồi chọn trong album nửa ngày vẫn cảm thấy bức ảnh trong xe kia có cảnh tình ý nhất, sau khi chọn xong rồi thì trực tiếp bấm nút đăng.

.

Đặng Lệ Lệ đang ngồi trong đại sảnh, trên người bọc quần áo của Hà Duyên, giống như học sinh tiểu học thất lạc cha mẹ.

Ngụy Hoài Minh vừa định đi qua an ủi cô vài câu thì chuông điện thoại lại vang lên.

Tiếng gầm của Lục Bạch lớn đến mức gần như đâm thủng trần nhà.

"Ngụy Hoài Minh! Ai mẹ nó cho phép cậu dùng weibo chính thức đăng ảnh cặp hả!"

Hết chương 48.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi